Trước đây, khi ba mẹ cô ly hôn, luật pháp xử bà được một khoản bồi thường và một căn nhà.
Thế nhưng sau đó, vì bác cả của cô say rượu gây sự, chọc phải một kẻ có tiền nên bị người ta kiện, có nguy cơ vào tù.
Nếu bác cả của cô thật sự vào tù thì cuộc đời sau này của ông ta coi như bị hủy.
Mẹ cô muốn cứu anh trai nên chỉ có thể đem những khoản bồi thường sau ly hôn ra làm điều kiện để nhờ Lâm Diệu Thông giúp đỡ, bao gồm cả căn nhà trong thành phố.
Căn nhà trong thành phố theo thỏa thuận đổi thành một căn nhà rách nát ở xa tít tận ngoại ô.
Cuối cùng, bác cả không những không cảm kích mà còn đổ sự tức giận vì bị ném vào tù lên đầu mẹ cô.
Xe đến, Lâm Yên kéo tay mẹ của mình, vừa đi vừa an ủi.
“Mẹ, mẹ đừng để những lời của bác cả nói trong lòng, đừng lấy sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân mình nữa.
Mẹ đã làm tốt lắm rồi, cũng đừng cảm thấy con chịu thiệt thòi nữa, con gái của mẹ đã lớn rồi, biết tự chăm sóc bản thân rồi! Còn về phần Thư Nhã, con bé sống với ba rất tốt nên mẹ càng không cần phải lo...” Lâm Yên dùng một chút để thăm dò phản ứng của Hạ Mộ Vân, sau đó tiếp tục khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ cũng nên suy nghĩ cho mình.
Mẹ còn trẻ mà, chẳng qua chỉ là thất bại trong hôn nhân một lần mà thôi, chẳng lẽ mẹ cứ định cứ sống cả nửa đời sau như vậy sao?” Bình thường Lâm Yên cũng khuyên nhủ mẹ của mình rất nhiều, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu.
Mẹ cô vẫn luôn chìm đắm trong quá khứ hổ thẹn, cả cuộc đời chỉ còn lại hai chữ “chuộc tội”, không hề suy tính cho bản thân mình một chút nào.
Một tiểu thư được nuông chiều từ tấm bé, tâm cao khí ngạo như vậy mà lại bị cuộc sống hành hạ trở thành một cái xác không hồn.
“Tiểu Yến, con đừng lo, mẹ không sao! Mẹ cũng đã quen rồi, không đến mức mà mới khổ như vậy đã không chịu nổi! Huống hồ bác cả con nói cũng không sai...
đó quả thật là lỗi của mẹ...” Haiz, quả nhiên...
Lâm Yến nghe vậy chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cô đang định nói tiếp thì vô tình trông thấy một chiếc xe màu xám tro nhìn rất quen mắt đậu dưới lầu.
Hai người vừa bước đến gần, cửa xe liền mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước xuống.
Dưới ánh đèn đường, Lâm Yên lập tức nhận ra được người này là ai: “Chú Tạ?”
“Tiểu Yên...” Người đàn ông nhanh chóng bước đến, sau đó nhìn sang Hạ Mộ Vân ở bên cạnh Lâm Yên.
Vẻ mặt ông hơi câu nệ, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Mộ Vân...
hai người đã về rồi.” Lâm Yên cười nói: “Chú Tạ, đã muộn thế này rồi sao chú còn tới đây?” Người đàn ông trung niên này tên là Tạ Tranh, hiện giờ là lão tổng chạm vào là bỏng tay của tập đoàn Tạ Thị, đồng thời cũng là bạn thời đại học của Hạ Mộ Vân.
Tạ Tranh chăm sóc bản thân không tệ nên thoạt nhìn không hề già một chút nào.
Thậm chí còn nhìn ra được lúc ông còn trẻ, chỉ sợ cũng là một nhân vật phong vân trong trường học.
Cộng thêm thân phận và địa vị của ống hiện giờ, e rằng có thể làm một đám cổ em trẻ tuổi xinh đẹp điên đảo.