Lâm Yên trợn trắng mắt: “Thôi được rồi, cháu đã tiễn Phật sẽ tiễn đến Tây Thiên.” Tiếp đó, cô không đợi Tạ Tranh lên tiếng mà dứt khoát bấm mạnh lên đùi Tạ Tranh.
“A a a a a...” Tạ Tranh lập tức đau đớn kêu lên.
Lâm Yên: “Giờ thì không tính là lừa nữa rồi nhé.” Hạ Mộ Vân hấp tấp đi từ trong nhà ra: “Làm sao thế?” Lâm Yên không chút biến sắc, đáp: “Vết thương trên chân chú Tạ lại đau ạ.” Từ sau chuyện của Bùi Duật Thành, bây giờ không có bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến diễn xuất của cô nữa rồi.
Tạ Tranh: “.
” Hạ Mộ Vân vội vàng cầm thuốc đi ra, phát hiện trên chân của Tạ Tranh có một mảng xanh tím thật lớn đến giờ vẫn còn chưa tan.
“Thuốc của lão trung y này tốt lắm, hiệu quả không tệ, anh thử xem xem.” Hạ Mộ Vân đưa thuốc tới.
Tạ Tranh hơi khiếp sợ nhận lấy, nâng niu như thể đang cầm một bảo vật: “Cảm ơn...” Lâm Yên thấy vậy liền thở phào, cô liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi thức thời lên tiếng: “Mẹ, sáng sớm mai con còn có việc, nên đi trước đây! Chờ chú Tạ bôi thuốc xong thì nhờ mẹ tiễn chú ấy xuống nhà nhé.”
Nói xong, Lâm Yên không đợi Tạ Tranh và Hạ Mộ Vân phản ứng lại đã chuồn đi thật nhanh.
Hy vọng Tạ Tranh có thể nắm lấy cơ hội này để trò chuyện với mẹ cô, bồi đắp tình cảm.
Sau khi xuống lầu, Lâm Yên ngẩng đầu nhìn lên căn nhà, đã làm việc tốt thì không thể để cho người ta biết.
Sau khi giải quyết xong, Lâm Yên chuẩn bị đi về.
Có điều, cô mới đi không được bao xa thì đằng sau có ánh đèn pha ô tô chiếu tới.
Lâm Yên vô thức nghiêng đầu sang, thấy được người ngồi đằng sau tay lái là Tạ Tranh thì...
Chuyện gì thế này? Chẳng phải vừa mới lên nhà sao, sao đã ở đây rồi? Hạ Trang hạ cửa kính xe xuống, nói: “Tiểu Yên lên xe đi, chủ đưa cháu về.” Lâm Yên lập tức hỏi: “Chú Tạ! Sao chú lại xuống nhanh thế? Lẽ nào...
bị mẹ cháu đuổi xuống?” Sắc mặt của Tạ Tranh hơi lúng túng: “Không phải là chủ sợ Mộ Vân ở riêng với chú sẽ không được tự nhiên.”
Lâm Yên: “...”
Cô đã không còn lời nào để nói nữa rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ mở cửa, lên xe.
Sau khoảng thời gian trầm mặc, Tạ Tranh lên tiếng: “Cảm ơn cháu, Tiểu Yên.” Lâm Yên vẫn còn đang tức giận: “Cảm ơn gì?” Tạ Tranh: “Cảm ơn cháu vừa rồi đã...” Lâm Yên: “Đã bấm chủ một cái?” Tạ Tranh: “Khụ khụ...” Lâm Yên tỏ vẻ có một đồng đội heo như Tạ Tranh thật phí công cấp vương giả là cô ra tay.