Ám Vệ Công Lược

Ám Vệ Công Lược - Chương 38




Ám vệ Cửu tuân lệnh bảo vệ Bộ Bạch Thu, lo lắng nhìn theo Minh chủ rời đi, tiếng ‘Lôi Đình Hào Lệnh’ vừa rồi hay khinh công quỷ quyệt ‘Ân Vô Hận’ thi triển lúc này đều khiến hắn mập mờ cảm giác tối nay dữ nhiều lành ít — Tuy Minh chủ vẫn chưa dùng Tuyết Mang Kiếm, vẫn còn đường xoay sở, nhưng ‘Ân Vô Hận’ lại càng ung dung nhàn nhã, chẳng biết võ công sâu tới mức nào, đang toan tính mưu mô gì. Đột nhiên hắn rất mừng vì Tư Đồ Nhã không vào phủ.

“Sư phụ, giữ được rừng xanh, lo gì thiếu củi đốt!” Đại đệ tử Thanh Thành bồn chồn nói, “Nhân lúc Minh chủ đánh lạc hướng Ân Vô Hận, chúng ta ra ngoài triệu tập võ lâm đồng đạo tới trợ giúp Minh chủ một tay.”

Bộ Bạch Thu trầm ngâm không đáp. Theo lão, với bản lĩnh của Ân Vô Hận hôm nay, giết lão chỉ dễ như lấy đồ trong túi. Thoát được mùng một cũng khó tránh khỏi mười lăm. Bảo lão vứt bỏ sĩ diện chưởng môn, ngang nhiên mặc kệ Tư Đồ Khánh để đi cầu cứu các môn phái, sau này lão còn mặt mũi nào đứng trong giang hồ.

Ám vệ Cửu nói, “Không đi được.”

Đệ tử phái Thanh Thành nghe vậy thì trợn mắt nhìn.

Bộ Bạch Thu âm thầm suy nghĩ, lão không được đi, mà đi cũng không được, tiến thoái lưỡng nan, thuận miệng hỏi, “Là sao?”

Ám vệ Cửu đáp, “Minh chủ cử ta bảo vệ ngài. Ngài phải tin tưởng Minh chủ.”

Bộ Bạch Thu bật cười chế nhạo, “Bảo vệ ta? Bằng mấy mũi phi đao của nhóc con ngươi?” Lão thân là người đứng đầu một phái, cầm kiếm chinh chiến đã vài thập niên còn chẳng địch lại yêu pháp của Ma Giáo, tên ám vệ trẻ ranh này đầu óc quái gở, tưởng mình bảo vệ được lão, đúng là châu chấu đá xe.

“Ta là ám vệ.” Ám vệ Cửu nghĩ những lời này rất có sức thuyết phục.

Đệ tử phái Thanh Thành chỉ muốn chạy nhanh cho thoát, lúc này thấy hắn ngăn cản thì rút kiếm quát, “Nói vớ vẩn gì đó!” Đại đệ tử phái Thanh Thành nói, “Ngươi cố tình ngăn cản sư phụ ta, tức là giúp kẻ xấu làm việc ác, là mật thám của Ma Giáo. Tuy ta không giết được Ân Vô Hận, nhưng giết ngươi thì dễ như giết chó thôi!”

Ám vệ Cửu không nhúc nhích, “Ám vệ có thể cải trang, chết thay.”

Vừa dứt lời, Bộ Bạch Thu tức khắc cau mày như được đại xá, giọng điệu cũng thân thiết hơn hẳn, “Ngươi… Nói thật chứ?”

Ám vệ Cửu tự có tính toán, nếu Ân Vô Hận điệu hổ ly sơn, hoặc thực sự có thể đánh bại Minh chủ thì chắc chắn sẽ quay về giết Bộ Bạch Thu. Bộ Bạch Thu chạy trốn như vậy chẳng những không được bao xa mà còn dẫn tới khả năng Ân Vô Hận trút giận lên toàn bộ phủ Tư Đồ, e rằng tới lúc đó hắn không bảo vệ được Tư Đồ Nhã. Cân nhắc theo chiều hướng xấu nhất, biện pháp tốt nhất là để ‘Bộ Bạch Thu’ chết dưới tay Ân Vô Hận, giải quyết ổn thỏa.

Nhưng mà trước hết, hắn muốn vẫy cây liễu cái đã…

Nói về Tư Đồ Nhã dụ Tư Đồ Khánh tới bên ngoài Tàng Kiếm Các. Nơi này đã chìm trong biển lửa, chỉ có Tàng Kiếm Các vẫn còn nguyên vẹn.

Tư Đồ Nhã dừng lại giữa ngọn lửa bừng bừng, y bước tới đâu, lửa tức khắc lùi lại, nhường chỗ mời y đặt chân. Tư Đồ Khánh vung kiếm hất lửa, ngọn lửa hừng hực nhắm thẳng vào Tư Đồ Nhã. Khoảnh khắc đối chọi cân não, ống tay áo hai người bay phần phật vì sóng nhiệt.

Tư Đồ Khánh chăm chú nhìn Tư Đồ Nhã, nhưng lại xuyên qua y, chất vấn một người khác, “Vì sao ngươi phải làm vậy?”

Tư Đồ Nhã nghiêng đầu cười, giống như đùa bỡn Tư Đồ Khánh, tiện đà nhẹ nhàng với hộp đàn đeo sau lưng.

“Kiếm Môn ta và ngươi không thù không oán!” Tư Đồ Khánh lặp lại câu hỏi đầy phẫn uất hai mươi năm về trước.

Tư Đồ Nhã khom lưng ngồi xuống, đặt đàn Lục Khởi nằm ngang trên hai đầu gối, hạ giọng nói, “Sao phải giải thích, sao phải hỏi han.”

Vẫn là đáp án hai mươi năm về trước. Tư Đồ Khánh giận tới cực điểm, “Sư huynh sư đệ ta đã chết nhiều năm mà tới bây giờ ngươi vẫn không chịu buông tha cho họ, làm ra cái chuyện quật mộ đổi xác, khiến người đã chết còn không được yên, Ân Vô Hận, ngươi thật sự khinh người quá đáng!”

Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, trò quật mộ đổi xác rõ ràng là Huyết Y Giáo Quý Nhạn Tê hoặc Thục vương Hàn Mị làm, cha giận quá mất khôn rồi, cứ gặp chuyện gì không vừa ý là đổ lên đầu Ân Vô Hận. Ngoài mặt cười nói, “Ngươi đang làm nũng bản tôn sao? Ngươi đeo trên lưng bảy mươi mốt mạng người, tạm bợ sống vất vưởng hai mươi năm, ngày ngày đêm đêm ăn năn hối hận, cảm giác chắc là không dễ chịu, chi bằng lại đây chiến đi, bản tôn cho ngươi ra đi thoải mái.”

Tư Đồ Khánh nghe vậy thì sững sờ, là đệ tử Kiếm Môn, chỉ một mình ngài còn sống, mỗi khi cuộc đời không như ý, ngài khó tránh khỏi nhung nhớ sư môn, âm thầm hối hận, bất kể cố gắng thế nào, nhân sĩ các phái vẫn khách sáo xa cách ngài, giống như khinh thường ngài vô tri vô giác lại may mắn thoát nạn. Không ngờ ‘Ân Vô Hận’ thấu hiểu ngài tới mức này. Nhưng mà, tất cả những thứ đó chẳng phải đều do Ân Vô Hận gây ra hay sao?

Tư Đồ Nhã tiện tay gảy đàn, ngón tay thoăn thoắt lướt trên dây, khi xòe khi cụm — Trừ tiếng sột soạt khe khẽ thì bốn phía lặng ngắt như tờ.

Tư Đồ Khánh biết y đang tập trung nội lực vào dây đàn, kìm hãm rung động của dây đàn nhỏ như sợi tơ. Lặng im rồi bộc phát, tiếng đàn sẽ ngân nga trầm bổng, hàng trăm sợi dây đàn sẽ tung ra chỉ trong chớp mắt, cùng lúc đó, nội lực trong dây đàn cũng sẽ bùng phát lan xa mười dặm, dùng ngũ âm trói buộc ngũ tạng con người, khiến người nghe mù mắt, điếc tai, cuối cùng sẽ bị dây đàn sẽ xuyên qua tất cả yếu huyệt trên thân thể.

Ngay tức khắc, Tư Đồ Khánh vung kiếm, dùng một chiêu ‘Phi Lương Giá Đạo’, ý đồ chém bay khung đàn và nút dây đàn bằng gỗ Long Ngân.

Tư Đồ Nhã bình thản chờ mũi kiếm đánh tới, thình lình tay trái mở rộng, xoay người mang theo đàn, ngón tay phải khẽ chuyển động, một trăm sợi dây đàn xé gió lao qua biển lửa, đồng loạt hướng về Tàng Kiếm Các. “Tư Đồ Khánh, Kiếm Môn đã diệt vong, ngươi giữ lại bảy mươi mốt thanh kiếm làm gì, hôm nay bản tôn giúp ngươi giải thoát chúng!”

Chỉ trong thoáng chốc, biển lửa cuộn sóng, nuốt chửng tòa lầu các hai màu đỏ thắm và xanh ngọc.

Tư Đồ Khánh đột phá vòng vây dây đàn và biển lửa, vận hết sức bình sinh vung kiếm, dùng kiếm khí chém thành rãnh sâu một thước, mạnh mẽ ngăn cách ngọn lửa. Nhưng ma âm của Huyền Mặc Thần Công đã theo trăm sợi dây đàn rót vào tai, ngài chỉ thấy đất trời chao đảo, màng nhĩ nhức buốt, cuối cùng không nhìn rõ, không nghe rõ. Ngài sửa lại kiếm pháp, bừa bãi vung lên, một chiêu trăm ảnh, ban đầu còn thoăn thoắt dày đặc, càng về sau càng gọn gàng vững chãi. Lưỡi kiếm va đập với dây đàn và ánh lửa, lóe sáng rực rỡ rồi tắt ngúm.

Tư Đồ Nhã im lặng nhìn Tư Đồ Khánh bị nhốt trong tấm lưới dây đàn, dây đàn dệt từ băng tằm lửa thiêu không cháy, kiếm chém không đứt, cây kiếm trong tay Tư Đồ Khánh chắc chắn không chém được — Trừ phi dùng hai thanh bảo kiếm ‘Tịch Chiếu’ và’ ‘Tuyệt Bích’ xuy hào đoạn phát (một sợi tóc thổi vào lưỡi kiếm là đứt). Mà trong lúc Tư Đồ Khánh đi lấy kiếm, y thừa thời gian kết liễu Bộ Bạch Thu.

Trong một sương phòng tại sân sau, ám vệ Cửu và Bộ Bạch Thu đổi quần áo cho nhau. Ám vệ Cửu soi gương đồng, nhanh nhẹn bôi kem dịch dung, lại dùng đoản đao cẩn thận cắt chòm râu của Bộ Bạch Thu, tự dán lên mặt, thay hình đổi dạng thành Bộ Bạch Thu. Chuẩn bị xong xuôi, ám vệ Cửu mặc áo bào đạo sĩ thêu bát quái, thổi tắt ngọn nến trong phòng, rút cái bô dưới gầm giường, quay lưng về phía Bộ Bạch Thu, chuẩn bị móc tr*m ra vẫy liễu.

Bộ Bạch Thu méo mặt nhìn ‘Bộ Bạch Thu’ bình tĩnh vững vàng chuẩn bị giải quyết nỗi buồn.

Chẳng biết vì căng thẳng hay vì nhịn quá lâu rồi mà ám vệ Cửu cố gắng mãi vẫn không tiểu được. Đột nhiên hắn rất nhớ tiểu chủ nhân của hắn. Hắn tưởng tượng Tư Đồ Nhã đứng trong con hẻm bên ngoài phủ, nhón chân đợi hắn trèo ra, mặc bộ đồ trắng không nhiễm bụi trần, vẻ mặt có lẽ khá sốt ruột, có lẽ vẫn còn hơi say, nhưng giọng nói dịu dàng hòa nhã, gọi hắn ám vệ Cửu.

Bên ngoài sương phòng có tiếng đệ tử Thanh Thành la thất thanh. Chưởng gió hung ác phá nát cửa sổ, ám vệ Cửu lập tức rút bội kiếm của Bộ Bạch Thu, xoay người chỉ vào ‘Ân Vô Hận’ khoác áo đen đeo mặt nạ bạc. ‘Ân Vô Hận’ lại không nhìn hắn, mà liếc mắt nhìn Bộ Bạch Thu đứng cạnh hắn —

Lúc này Bộ Bạch Thu đã cải trang thành ám vệ Cửu. Giữa căn phòng tối tăm không ánh sáng, thoạt nhìn chẳng khác gì ám vệ Cửu ngày thường.

Chỉ cần Bộ Bạch Thu không lên tiếng, ám vệ Cửu tin chắc, Ân Vô Hận từng giao chiến với hắn một lần sẽ không nhận ra.

Nhưng ‘Ân Vô Hận’ này lại không phải ‘Ân Vô Hận’ đó, mà là Tư Đồ Nhã sớm chiều ở bên ám vệ Cửu. Tư Đồ Nhã thắc mắc, ‘Ám vệ Cửu’ nhìn thấy y mà vẫn điềm tĩnh quan sát, không hề tỏ vẻ tận trung tận trách bảo vệ ‘Bộ Bạch Thu’ theo lệnh của Tư Đồ Khánh.

Tư Đồ Nhã không rảnh nghĩ nhiều, mà nhất thời y cũng không nghĩ tới khả năng ám vệ Cửu tráo đổi thân phận với Bộ Bạch Thu. Về phần ánh mắt xa lạ của ‘Ám vệ Cửu’, y cho rằng bởi vì y đang cải trang thành ‘Ân Vô Hận’.

Lúc này ‘Ám vệ Cửu’ không cứu ‘Bộ Bạch Thu’ là cơ hội lớn cho y. Nghĩ vậy, y tốc chiến tốc thắng ra chiêu, chiếc áo khoác rung động theo nhịp tay y, biến thành ngàn vạn sợi tơ đen óng ánh, lao như con thoi về phía ‘Bộ Bạch Thu’ kinh hoảng đứng trước giường.

“…” Ám vệ Cửu không biết dùng thanh kiếm dài trong tay, hắn thậm chí còn không kịp né tránh, cơn lũ tơ đen đã ào ào trào tới. Lúc này được chứng kiến tận mắt mới hiểu, ‘Ân Vô Hận’ này giết người không nhất thiết phải dùng dây đàn, cũng không nhất thiết phải dùng ‘Câu Hồn Đoạt Phách’ lấy ngũ âm trói buộc ngũ tạng, ý tưởng này chợt lướt qua, điều cuối cùng hắn nghĩ tới là, tiểu chủ nhân không cần đau đầu vì hai mươi vạn lượng vàng nữa.

Tại khoảnh khắc ấy, Tư Đồ Nhã lại ma xui quỷ khiến nhìn thẳng vào mắt ‘Bộ Bạch Thu’. Đôi mắt ‘Bộ Bạch Thu’ rất sáng, như hoa đăng bùng cháy lúc nửa đêm, sâu lắng, chững chạc, ý cười sóng sánh. Đôi mắt giống hệt đôi mắt của ám vệ Cửu. Suy cho cùng, một người dù đã thay hình đổi dạng, thì ánh mắt trước sau vẫn biểu lộ tâm tình, khó có thể thay đổi.

Tư Đồ Nhã tức khắc đổi tư thế, lướt tới trước mặt ám vệ Cửu, ngón tay nhanh như chớp phong tỏa các yếu huyệt của ám vệ Cửu, đồng thời lại dùng Cửu Như Thần Công chuyển hướng ngàn vạn sợi tơ tằm, đánh thẳng vào ‘Ám vệ Cửu’ đang phá cửa bỏ chạy. Bộ Bạch Thu thấy tình thế không ổn, rút kiếm định thi triển kiếm pháp Quy Nhất, nhưng sờ bên hông mới biết chẳng còn kiếm nữa, lão đã giao kiếm của mình cho ám vệ Cửu, thoáng chần chừ này khiến lão ôm hận mà chết.

“…” Ám vệ Cửu không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn xác Bộ Bạch Thu bị tơ tằm đóng đinh vào cánh cửa. Hắn thật sự không nghĩ ra vì sao ‘Ân Vô Hận’ có thể nhận ra Bộ Bạch Thu thật sự chỉ trong nháy mắt.

Tư Đồ Nhã toát mồ hôi lạnh, không biết nên mắng ám vệ Cửu trung thành tới ngu ngốc, hay là nên giận ám vệ Cửu nghịch ngợm — Còn dán cả râu của Bộ Bạch Thu. Y tức quá mà không dám nói, lạnh lùng thu lại tơ tằm, chuyển sang ám vệ Cửu, tương kế tựu kế, cất giọng nặng nề cười, “Tên ám vệ vướng víu đã chết rồi, đám khỉ Thanh Thành của ngươi cũng trốn rồi. Bạch Thu, bản tôn đợi ngươi hai mươi năm, bây giờ không còn ai ngăn cấm tình yêu của đôi ta nữa rồi.”

Ám vệ Cửu, “…?”