An Bài

Chương 66: Vảy Giao Long




Gia Hân vừa tời công ty, nhưng khác với mọi ngày, có quá nửa nhân viên trong công ty đang đeo khẩu trang, kèm theo đó là những tiếng ho khan ngắt quãng liên tiếp, khiến không khí vui tươi buổi sáng sớm trở nên chùng xuống.

Team của cô cũng có hai người đang đeo khẩu trang, dù không thấy được toàn bộ khuôn mặt nhưng đôi mắt lộ ra ngoài biểu thị cho sự mệt mỏi không thể gạt bỏ đi được. Nhìn Duy Khánh và Kiều Oanh ngồi đối diện với vẻ mặt lo lắng, Gia Hân hỏi:

- Hai đứa sao vậy? Có mệt lắm không?

Duy Khánh kìm nén cơn ho đang ập tới rồi nói:

- Hình như em bị nhiễm bệnh dịch viêm phổi rồi. Hôm qua vẫn bình thường như buổi tối ho tưởng chừng như phổi bị ho văng ra ngoài luôn ấy.

Kiều Oanh ngồi bên cạnh cũng gật gù biểu thị cô ấy cũng cùng trường hợp với Duy Khánh, cô ấy quá mệt đến nỗi không thể trả lời câu hỏi của Gia Hân.

- Sao hai đứa không nghỉ ở nhà cho khỏe đi? Đến viện khám chưa? – Nhìn mọi người xung quanh cô nhíu nhíu mày. Luồng khí xung quanh những người bị bệnh trở thành màu đen nhạt, biểu thị cho cơ thể đang không khỏe.

- Em tính xin nghỉ đến khám rồi, nhưng bệnh viện quá tải rồi, bóc số còn lâu lắm mới tới lượt. Có người còn phải vào cấp cứu thở oxy cơ, bọn em mới bị ho thì còn là nhẹ đấy.

Quốc Thiện nhìn mọi người trong công ty như vậy, anh ấy cũng rất sốt ruột. Công việc cũng đang cần phải làm nhưng mà bệnh hết nửa như thế này, lại không biết bệnh dịch này có lây sang đường hô hấp không, cho nên anh quyết định cho những người đang bị bệnh nghỉ trở về nhà nghỉ ngơi.

Còn những người bình thường thì vẫn phải làm việc như thường, bởi vì công việc chất đống không thể không có người giải quyết được.

Sau khi nhận quyết định thì mọi người lũ lượt về nhà khiến công ty lúc nào cũng rộn rã tiếng cười nói trở nên buồn bã hơn bao giờ hết.



Mặc dù cảm thấy lo lắng nhưng mà bệnh dịch này phải chữa trị kịp thời cũng nghỉ ngơi hợp lý mới giải quyết được, Gia Hân cũng không thể làm gì hơn ngoài việc quay trở lại công việc.

Tuy nhiên, gần tới giờ trưa thì chị Hương đi tới trước mặt cô rồi hỏi:

- Chị có thể gặp em một chút được không? – Nhìn mặt chị ấy có vẻ mệt mỏi do thiếu ngủ và pha một chút sợ hãi. Sáng này dù khá là mệt mỏi nhưng chị ấy có lịch đưa talent của mình đi chụp hình cho nhãn hiệu lớn, vì không thể giao việc này cho trợ lý cho nên dù có rệu rã thì vẫn phải đi. Sau khi về tới công ty thì chị ấy muốn gặp Gia Hân luôn.

Thấy chị ấy tới thì cô cũng đã biết được chị ấy tìm mình vì việc gì, cho nên cô đứng dậy rồi cùng đi tới chỗ góc vắng người cùng nói chuyện. Gia Hân đang đứng cùng khiến cho chị Hương cũng thả lỏng đi ít nhiều, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, chị ấy nói:

- Chị tin em rồi. Tối hôm nay có một thứ không phải con người lẻn vào phòng chị. May mà có lá bùa của em, không thì chị không thể đứng đây nói chuyện được với em nữa.

Nghe chị ấy tường thuật lại về ngoại hình của con yêu quái với bộ ria, một cái đuôi dài và bàn tay có móng vuốt dài, cô có thể đoán biết được nó là ai. Nó là con chuột tinh.

- Đó là chuột tinh, nó không giết chị đâu, nhưng có thể chị sẽ phải làm công cụ sinh sản của nó đấy. Những vụ video quay lại mấy người vợ bị mất tích nửa đêm rồi sáng sớm xuất hiện cũng là nó làm đấy, có người sau đêm đó còn có thai cơ.

- Cái gì? – Chị ấy bất ngờ hét lên. May là ở đây cũng vắng người, cho nên tiếng hét cũng không thu hút ánh nhìn của người khác.

Nó là chuột tinh, có thể giả dạng người. Từ xưa đến nay, nó thường dẫn dụ phụ nữ đã có chồng cùng mình mây mưa để dùng âm khí của phụ nữ để thai nghén đời sau cho nó. Sau khi những con chuột con được thai nghén thì sẽ phá bụ ra ngoài, nhưng mà vì là yêu quái cho nên người mang thai sẽ không biết được họ đã mang thai. Sau khi sinh ra con của chuột tinh, sức khỏe của những người phụ nữ sẽ bị suy yếu, sống không thọ. Còn những con chuột tinh mới được sinh ra thì con nào khỏe mạnh sẽ được giữ lại làm công cụ sai bảo của chuột tinh, còn con nào sức mạnh yếu thì sẽ làm thức ăn để chuột tinh gia tăng yêu lực.

Còn lý do vì sao hắn chỉ chọn phụ nữ đã có chồng là bởi vì âm khí mà đã được mài giũa qua bởi dương khí thì mới có thể mang thai con của hắn được.

- Trên người bị vẫn còn bị đánh dấu, cho nên hắn sẽ còn quay lại.

- Thế bây giờ phải làm thế nào hả em? Chỉ cần em khiến cho hắn không thể quay lại được nữa thì bao nhiêu tiền chị cũng trả cho em hết. – Chị Hương nhìn cô với vẻ mặt cầu khẩn.

- Em sẽ giúp chị mà nên chị đừng lo.

Gia Hân đã cho chị Hương câu nói đảm bảo, dù gì đi nữa cô sẽ lo việc này, bởi vì cũng có khá nhiều sự việc như vậy đang xảy ra, nếu không giải quyết từ sớm thì càng khó giải quyết được khi sức mạnh hắn đang lớn lên từng ngày.

oOo.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Gia Hưng, mọi người trong nhà đang chuẩn bị một bữa tiệc tại gia nho nhỏ để chúc mừng sinh nhật của cậu. Chỉ có gia đình cô Giang cùng với một vài người họ hàng xa bên nội đến cùng tham dự cho nên cũng không đến nỗi quá đông đúc.

Sau khi đồ ăn được dọn đầy đủ ở ngoài phòng khách thì Gia Hưng cũng vừa về đến nhà. Mặc dù hôm nay cậu là nhân vật chính, nhưng mà cũng không tỏ ra bất kỳ vẻ mặt thích thú nào. Hai mươi lăm năm cũng đều tổ chức như vậy, cho nên dù có hứng thú thì cảm xúc cũng bị hao mòn hết đi rồi.

Cũng như những bữa tiệc sinh nhật khác thì mọi sự bắt đầu từ việc tặng quà và thổi nến. Nhưng khác với mọi ngày thì chiếc bánh sinh nhật khác với việc nó được chính tay mẹ cô cùng cô Giang làm trong buổi workshop làm bánh ngay chiều nay. Trước đó cô cũng có đưa ra ý tưởng là làm bánh sinh nhật từ hoa quả và sâu riêng – thứ quả mà đó ghét nhất, và đương nhiên, người phụ nữ vĩ đại của gia đình cô không những từ chối mà còn muốn cầm chổi lông gà đánh cô. Cô cũng chỉ muốn đem lại cho đứa em thân yêu một buổi sinh nhật đáng nhớ thôi mà.



Bố mẹ cô tặng cho Gia Hưng một bộ áo vest màu đen, được đặt may theo số đó của cậu, cô Giang thì tặng một chiếc Apple Watch, còn những người họ hàng khác thì tặng một số phụ kiện trang sức dành cho đàn ông rất tinh tế.

Chỉ còn Gia Hân chưa tặng quà, làm cho mọi người rất tò mò mà đều hướng mắt nhìn về phía cô. Đang gặm dở miếng thịt gà đi bộ với lớp da giòn vàng óng ả, Gia Hân suýt chút nữa nghẹn vì mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.

- Mọi người nhìn con làm gì, bận quá con chưa chuẩn bị được quà.

Vừa hết câu, mẹ cô ngồi một bên cạnh đưa tay đánh vào lưng cô, trừng mắt lên nói:

- Có ai làm chị mà như con không, ít ra thì phải có quà gì đó, không lớn thì nhỏ.

- Năm nào mọi người chả tặng được một kiểu, chả có mới mẻ gì cả, khiến con cũng không thể nào có ý tưởng đột phá nữa. Do mọi người hết cả đấy. – Với tay ra sau lưng xoa xoa tấm có lẽ đang lằn đỏ bàn tay mà mẹ cô giáng xuống, Gia Hân liếng thoáng nói.

- Con không tặng quà cho em con cũng không sao, nhưng đằng này còn lấy người lớn ra làm lý do nữa. Muốn ăn đánh tiếp à. – Cô Giang nhăn mày nói.

- Đùa mọi người thôi. Con chuẩn bị quà rồi nhưng muốn tặng riêng, mọi người đừng tò mò làm gì. Mọi người ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi kìa. – Sợ rằng đùa nữa thì chỉ có nước bị đánh ra khỏi nhà, cho nên Gia Hân thành thật thừa nhận.

Bỏ qua món quà bí mật mà Gia Hân chuẩn bị tặng, mọi người tiếp tục trở lại với chương trình ăn uống chính. Tiếng cười rộn rã khắp cả ngôi nhà khiến cho quang cảnh bừng lên sức sống.

Ở phía bên ngoài, Thần Thụ hóa thân thành hình người, ngồi vắt vẻo lên cảnh cây cao nhất, nhìn vào bên trong đám đông ở trong phòng, và cười hòa theo tiếng ồn ào phát ra từ bên trong.

...

Dọn dẹp xong xuôi, ai về nhà nấy.

Gia Hân úp những cái bát cuối cùng vào giá, tiện thể nhìn ra phòng khách xem bố mẹ cô đang làm gì.

Thấy họ vẫn đang chuyên tâm gọi điện thoại cho cậu của cô, Gia Hân lén lút về phòng, lấy hộp quà mà đã chuẩn bị sẵn cho Gia Hưng.

Gõ gõ cửa phòng màu nâu bên cạnh phòng mình, Gia Hân đứng đợi người trong phòng mở cửa.

Thấy Gia Hưng với khuôn mặt ướt nước đứng trước mặt, Gia Hân ngại dùng quay mặt đi, vừa dúi hộp quà nhỏ được thắt nơ xinh xắn vào người của Gia Hưng rồi nói:

- Chúc Beo sinh nhật vui vẻ. Chị biết mày cũng đầy đủ hết mọi thứ rồi, cho nên nếu quà của chị mày không đáng tiền thì cũng đừng trách nhé. Nghĩ lắm mới ra đó.

Gia Hưng với khuôn mặt dãn ra, tay vừa mở quà vừa nói:



- Còn xem Miêu tặng quà gì đã.

Chiếc hộp chỉ nhỏ bằng bàn tay, nên rất nhanh, Gia Hưng đã mở được lớp giấy gói quà ở phía bên ngoài. Ở bên trong là một chiếc hộp vải nhỏ đựng đồ trang sức nhìn khá là mắc tiền. Tuy nhiên, lúc mở ra chỉ là một chiếc vòng cổ handmade màu đen với một mặt dây chuyền đặc biệt ở giữa.

Thấy Gia Hưng không nói gì, tưởng cậu chê món quà của mình, cô phụng phịu nói:

- Không có được chê. Chị nghĩ mãi mới tặng quà này đó. – Cô hướng mắt về chiếc vảy màu đen pha xanh óng ả được mài gọn thành hình tròn, được bo viền ở ngoài bằng một lớp bạc trắng, khiến nó có màu sắc đối lập mà cũng hòa hợp không thể tả được. – Nghe bạn của chị nói, vảy của Giao Long hơn nghìn tuổi, có thể giúp con người có thể thở được trong nước, cũng tránh được khí độc và năng lượng xấu. Chị mày kiếm mãi mới được cái vảy này đấy.

Cũng không có bạn này ở đây cả, đây là những gì cô đọc được tại phòng sách trong nhà thầy Long. Lớp vảy Giao Long có màu xanh lá pha đen óng ả dưới ánh mặt trời. Mặc dù là yêu quái trời sinh nhưng vảy của nó có rất nhiều tác dụng, khi mài uống có thể trị được bệnh viêm phổi, giữ trong người có thể thoải mái thở được dưới nước, không những thế có thể ngăn được âm khí nhập thân.

May nắm ở nhà thầy Long có một chiếc vảy được cho là của Giao Long, cho nên cô đã năn nỉ gãy cả lưỡi thì ông mới cho cô đem đi làm của riêng.

Cô chọn tặng cái này cũng là có lý do cả, bởi vì Gia Hưng rất sợ nước, nói chính xác hơn là ghét, cho nên dù có năn nỉ ỉ ôi cùng dọa nạt như thế này thì nó không bao giờ chịu chấp nhận đi bơi. May mắn là ở thời kỳ của bọn cô không yêu cầu học sinh phải có kỹ năng bơi mới được nhập học, không thì có thể Gia Hưng đã thất học rồi.

- Giao Long đâu có thật đâu, ai nói gì chị cũng tin à? Biết đâu là vảy cá thì sao. Đúng là ngốc thật. – Gia Hưng cầu chiếc vòng lên nhìn ngắm. Mặc dù nói chuyện chả ra sao nhưng vẻ mặt cũng không có tí nào là chê món quà cả.

- Biết đâu là thật thì sao. Chị mày tặng rồi đó, nhớ mang theo trên người nhá. – Nói xong thì cô chạy biến về phòng.

Để lại Gia Hưng đang cười ngây ngô ở trước phòng mà không thể nào ngừng được.