An Bài

Chương 74: Thần Đàn




Một người đàn ông với khuôn mặt trẻ tuổi đi vào trong từ cửa chính. Phong thái anh ta rất ung dung, vừa nhìn đống đổ nát vừa chậc lưỡi nói:

- Người đó chắc là đã nổi một trận lôi đình nhỉ?

- Không phải là việc của ngươi. – Mộc Tinh giờ đã quay trở về với vẻ đĩnh đạc và lịch sự lúc ban đầu nhăn mặt nói.

Vừa thấy có người xuất hiện thì Hồ tinh cùng Ngư Tinh hướng về phía Mộc Tinh chào một câu rồi biến đi mất, dể lại hai bóng hình ở trong phòng khách tràn đầy hỗn loạn.

Là một người lịch thiệp, dù có không mời mà đến hay không thì đạo tiếp khách cũng không thể bỏ được. Sau khi Ngọc Lâm – tên được Mộc Tinh sử dụng khi trà trộn vào thế giới con người phất tay một cái, thì sau lưng anh, xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt vô cảm và chạy tới châm trà.

- Dù gì chúng ta cũng đã cùng hội cùng thuyền rồi, tại sao lại nói chuyện khách sáo vậy chứ. Tôi cũng đã giúp mấy người trộm viên Thiên Châu cùng phá hủy trận pháp Ngũ Hành để lấy thân xác của chủ nhân các người. Tại sao xong việc rồi lại tỏ ra như không quen biết vậy? – Mặc dù biết người đối diện tỏ vẻ không vui khi mình xuất hiện ở đây, nhưng người đàn ông vẫn tỏ ra vẻ thản nhiên như không biết gì.

- Liêm Khanh à, ngươi cũng đừng quên, vẻ trẻ trung cùng tuổi thọ hiện tại là ai cho ngươi. Nếu không có ta, thì bây giờ gương mặt người cũng đầy nếp nhăn giống như những người đang gần kề cái chết rồi. Với lại, ta biết ngươi thèm muốn trái tim của mấy kẻ tu sĩ đạo sĩ kia để tu luyện, nhưng đừng có để yêu tinh chúng ta đổ vỏ cho ngươi chứ. – Thổi khói bốc lên từ ly trà nóng hổi, Ngọc Lâm từ tốn nói.

Quan hệ hợp tác này là quan hệ hai bên cùng có lợi. Liêm Khanh ông ta có một môn phái tu Đạo nhưng lại thờ Kim Tiền, có thể làm bất cứ thứ gì để trục lợi nhưng điểm yếu là con người sẽ không bao giờ chống lại được số mệnh và thời gian. Nhưng yêu tinh thì khác. Chúng có thể tu luyện tăng cười yêu lực, và nếu may mắn và nỗ lực, có thể trường tồn vĩnh cửu, nhưng có những chuyện yêu tinh lại không làm được mà phải cần sự hỗ trợ của người khác.

Người bên cạnh nghe vậy cũng không cảm thấy phật ý. Quá nửa đời người theo Đạo và tu Đạo, hắn gặp quá nhiều kẻ luôn rao giảng đạo lý rồi, kể cả sư phụ của hắn, nhưng cuối cùng cũng phải cúi đầu trước đồng tiền đấy sao. Ông ta thấy gia đình của sư huynh có quyền lực và tiền tài để trợ giúp môn phái, cho nên đã truyền chức chưởng môn cho đại sư huynh. Hắn ta sẽ làm mọi cách để tăng cường sức mạnh cũng như trường sinh bất lão, để rồi một ngày đánh xuống Linh Giới để cho sư phụ biết ông ta đã sai khi không truyền lại chức vụ cho mình.

- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì. Không phải chỉ để hàn huyên tâm sự chứ. Ta cũng nói với ngươi rồi, chủ nhân của ta không có muốn gặp người khác, ngươi cầu mong cũng vô dụng.

- Ta biết chủ nhân ngươi muốn giấu mình càng kỹ càng tốt rồi, nhưng mà dù gì cũng là quan hệ hợp tác, ít nhất cũng cho ta biết người đó mặt mũi như thế nào chứ.

Bỗng một tiếng bốp nện ly nước xuống bàn trà giữa không gian vắng lặng. Mộc Tinh nhíu mày nói:

- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể được gặp ngài ấy. Ta nghĩ chúng ta chỉ nên gặp nhau nếu có việc cần thiết thôi là được. Tiễn khách. – Hắn ta vừa nói xong thì hai bóng người hiện ra từ trong không khí và đưa tay ra hiệu mời ra về với gương mặt vô cảm nhưng đôi mắt trắng dã đầy quỷ dị.

- Đừng khó khăn vậy chứ. – Ông ta nở nụ cười hòa hoãn nói – Ta tới đây chỉ để hỏi một chuyện. Viên Thiên Châu hiện tại đang ở đâu?

Mộc Tinh nghe thấy hắn hỏi như vậy thì im lặng một lúc rồi nói:

- Hiện tại ta không thể nói với ngươi nhưng mà ta có thể nói với ngươi rằng nó vẫn đang ở dưới con mắt của ta.

- Nếu ta nói ta cần mượn nó thì sao?

Trận pháp nghịch thiên cải mệnh của ông ta cần có Thiên Châu để gánh Thiên Lôi, bởi vì hai thứ này đều từ đất trời mà sinh ra và chúng có thể khắc chế được nhau.

Ngọc Lâm do dự. Hắn không thể hiểu nổi người ấy đang suy nghĩ như thế nào mà lại để cho "chị mình" dung hợp được với viên Thiên Châu đó, nhưng vì sự nghiệp lớn lao hơn, hắn ta phải cần sử giúp đỡ của tên Liêm Khanh này để đối phó với với đám Đạo sĩ pháp sư kia.

- Được.

Nghe lời hứa này của người đối diện, Liêm Khanh mỉm cười đắc thắng. Sau khi trận pháp được thực hiện, hắn chính là kẻ chiến thắng. Nhưng bất chợt, trái tim của ông ta tự dưng đau nói, khí ở đan điền hỗn loạn khiến ông ta bị hộc máu ra khỏi miệng.

Thấy biểu hiện của người đối diện, người đàn ông lịch lãm hỏi:

- Ngươi sao vậy? Sự chưa thành nhưng cũng không được vì thế mà vui đến hộc máu chứ.

Ông ta lau máu. Vị tanh tràn đầy cả khoang máu khiến ông ta tỉnh táo hơn. Đây là có người đang giải cấm thuật của ông ta. .

||||| Truyện đề cử: Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời! |||||

Sự đau đớn này khiến ông ta mỉm cười. Đúng là mấy chục năm thuận lợi quen rồi, đến khi có kẻ có thể thi pháp với ông ta làm ông ta phấn khích tột độ.

- Ta đi trước.

oOo.

Ở bên này thầy Long đang lập đàn thi pháp hoán đổi vận mệnh cho Hoàng Minh Đức. Vì đây là thần đàn cho nên phải tốn nhiều linh lực khiến đầu ông đổ đầy mồ hôi.

Mỗi sinh mệnh được sinh ra thì vận mệnh của họ, từ khi sinh ra đến khi chết đi, đều đã được xác định dựa theo từng nghiệp quả mà họ đã tích lũy từ những kiếp trước ghi lại, kể cả những kẻ bị đánh vào súc sinh đạo. Cho nên, sinh mệnh ứng với từng người là tuyệt đối, không có kẽ hở và không thể sử dụng dụng các tà thuật để chống lại quy luật của thiên địa.

Nhưng nếu bị kẻ khác cướp đi vận mệnh của mình, chỉ cần bắt được một đường không thích hợp thì chỉ cần mời Nam Tào ra mặt, dò xét cuốn sổ sinh mệnh thì vận mệnh có thể trả về lúc ban đầu.

Ở trên trời cao chệch về hướng Nam, mây dăng đầy trời, che phủ đi tất cả ánh sáng trăng sao. Một vầng quang sáng chói như ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua tầng mây như một nấc thang dát vàng. Nhìn thẳng lên vầng sáng đó, có thể thấy được một bóng dáng to lớn cỡ 2 trượng*, nhưng nhìn như thế nào cũng không nhìn rõ được trang phục, khuôn mặt, hay phong thái. Có chăng thì chỉ nghe được văng vẳng tiếng nói vang vọng từ trên không trung cùng đôi giày ủng thêu màu xanh lục thêu Kỳ Lân ở dưới chân.

Vị thần tiên năng lực vô biên nhìn vào cuốn sổ Sinh màu đỏ trong tay đọc từng dòng chữ ghi lại quá trình số mệnh của người đang quỳ ở trước tế đàn rồi giận dữ nói:

- Đúng là coi trời bằng vung. - Nói rồi ông lật số mệnh vốn dĩ của người khác được kết nối với người ở trước mặt rồi cười khinh bỉ nói – Ba kiếp dâm loạn cùng ý mệnh hiếp yếu không chịu hối cải. Kiếp này vốn dĩ là bài khảo nghiệm xem anh ta có thay đổi không, nhưng vì danh vọng địa vị lại cướp vận mệnh vốn được định sẵn của người 3 kiếp hành thiện. – Vừa nói, một cây bút lông hiện ra trên tay ngài, rồi ngài gạch gạch gì đó trên cuốn sách – Ba kiếp sau, đầu thai thành súc sinh để tu tâm dưỡng tính.

Vừa nói xong, người ở phía trên trời cao làm phép, phẩy tay phải một cái, lấy ra một sợi chỉ màu đen từ nhân trung của Hoàng Minh Đức ra.

Ở bên khác, trong một khu chung cư tầm trung, một người đàn ông với nét mặt ngụy quân tử đang lo lắng nhìn người đối diện đang làm phép nói:

- Sao rồi thầy ơi? Thầy không thể để hắn lấy lại số mệnh được. Tôi đã cho thầy nhiều tiền như thế, thầy không thể bỏ của chạy lấy người được.

Mặc kệ người bên cạnh lải nhải, Liêm Khanh ông ta đổ mồ hôi hột dùng linh lực cùng 3 cờ lệnh của mình để níu lại số mệnh cướp được đang dần dần thoát ra khỏi thân xác của người đối diện.

Chết tiệt, người bên kia không phải là tay mơ lại khiến hắn chật vật như vậy.

- Hừ, có kẻ dám chống cự lại sao? – Nói rồi Nam Đẩu Tinh Quân tức giận rồi triển hiện ra ngọc như ý rồi phát thần lực, khiến số mệnh đang chịu trăm ngàn sức mệnh để dành giật trở về với nguyên bản.

Thấy sự việc hỏng bét, bên trên có thể tra ra ông ta và việc ông ta dùng cấm thuật cùng yêu thuật để chống lại sinh tử lẽ thường tình thì kiểu gì cũng dùng thiên lôi truy sát ông ta. Cho nên, mặc dù đã hao tổn năng lực để giành giật, ông ta đánh một chưởng đánh nát tim của người đàn ông đối diện, khiến anh ta bất ngờ trợn tròn mắt và tiếp nhận cái chết.

Khi cái chết đang cận kề, cảm giác không cam lòng hiện lên trên tâm trí hắn. Hắn dùng nhiều năm để tiếp cận Minh Đức, cũng tìm mọi cách dùng tin xấu để dành tài nguyên với anh ta, nhưng cuối cùng, hắn ta cũng là kẻ thua cuộc.

Mặt cắt không còn một giọt máu, anh ta ngã xuống sàn. Đây là kết cục của kẻ coi thường luật lệ trời đất. Nếu biết được những gì hắn sẽ nhận được sau cái chết này, có thể hắn sẽ cầu mong được chết thêm một lần nữa.

Liêm Khanh bên này cũng xóa hết tất cả các dấu vết và biến mất như chưa từng đến đây.

...

Mọi việc đã được giải quyết xong xuôi, thầy Long làm nghi thức tiễn thần và nghi lễ kết thúc.

Mời được vị thần kề cận Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không phải là chuyện nhỏ. Nghi lễ này khiến ông bị hao tổn toàn bộ linh lực trong cơ thể. May mắn, có Gia Hân phát lực hộ pháp, không thì cũng khó mà thành được.

- Thầy à, sao thầy không thỉnh cầu thần đánh lại kẻ đứng sau cấm thuật này ạ?

- Ta cũng không có cách nào. Hắn ta làm rất gọn ghẽ, khó lòng nào mà ra tay được. Với lại, duy trì thần đàn này cũng khiến ta rất khó khăn, không thể nào làm một việc khác được. Nhưng ta nghĩ sau này sẽ có cơ hội thôi.

Gia đình Hoàng Minh Đức cảm ơn thầy Long cùng Linh Lan rồi đưa cho ông một phong bì khá dày rồi nghe ông dặn dò một số điều rồi cũng tạm biệt để trở về.

Thấy không còn ai khác, cô hỏi:

- Nếu số mệnh đã được định sẵn thì tại sao hắn ta lại có dã tâm đi cướp số mệnh của người khác ạ?

Cô khá thắc mắc. Nếu định sẵn thì việc hắn ta đi ngược lại luật thiên địa chứ, bởi vì theo lý mà nói thì việc hắn làm điều sai trái cũng đã được sắp đặt sẵn.

- Đúng là số mệnh đã được an bài sẵn, nhưng mà con có nghe câu đức năng thắng số chưa. Ông trời định trước cho ta nhưng cũng cho ta một đường sinh cơ. Nếu cố gắng hành thiện tích đức, phước báo đủ nhiều thì số mệnh cũng từ đó mà thay đổi theo. Luật lệ trời đất cũng không phải quá cứng nhắc như con nghĩ. Trên đời này có vô số cám dỗ. Tiền, quyền, danh, lợi khiến con người ta mờ mắt thì số mệnh cũng từ đó mà chệch hướng. Cho nên, cứ hành thiện tích đức giúp người, không làm việc ác thì tự khắc trời biết đất biết và định tiếp dựa theo những gì mà con đã làm.

Đúng vậy. Số mệnh do trời định nhưng sống như thế nào thì do con người định. Muốn tốt hay xấu thì bản thân phải tự lựa chọn, không thể luôn chỉ than trời thán đất khi gặp nhưng điều không như ý được.