Ăn Mày Tu Tiên

Chương 2: Ngọc bội của em trai?




Phù... Tiêu Kha mở mắt ra, mặt trời đã sắp xuống núi. Bất giác cậu bé đã ngồi khoanh chân tu luyện cả một ngày trời. "Cảm giác thật thoải mái, hình như cơ thể nhẹ hơn thì phải?" Tiểu Kha đứng dậy hoạt động cơ thể, cảm giác rất thoải mái.

Cậu bé không phát hiện cơ thể gầy gò vốn có của mình đã béo lên chút ít, làn da trắng hơn, mặc dù những thay đổi này rất nhỏ.

"Lại đói bụng rồi, không biết chị gái tốt bụng không tìm thấy mình có sốt ruột hay không?"

Tiểu Kha lắc đầu, cậu bé vén chăn lên, lấy ra một cái hộp sắt.

Đây chính là bảo bối của cậu bé, một năm nay cậu bé đã kiếm được rất nhiều tiền khi đi ăn xin.

Cậu bé không tiêu hết thì sẽ cất đi, giờ đã tiết kiệm được rất nhiều. Mở hộp ra, bên trong đây những tờ tiền lẻ màu sắc rực rỡ.

Một đồng, năm đồng, mười đồng, hai mươi, còn có mấy tờ năm mươi và hai tờ một trăm.
Tiểu Kha cười tủm tỉm nhìn bảo bối của mình, lấy một tờ mười đồng, ba tờ một đồng ra.

Ngay sau đó, cậu bé đóng hộp sắt lại, cẩn thận cất lại chỗ cũ. Sau khi dọn dẹp qua loa, mặt trời đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời.

Vào ban đêm, toàn thành phố mở ra thời khắc nhộn nhịp nhất, Ma Đô xa hoa bắt đầu thể hiện sự phồn hoa của nó!

Tiểu Kha hưng phấn đi dạo trên đường phố, nhìn trái ngó phải.

Đi ngang qua dòng người, có người bày ra vẻ mặt ghét bỏ, yên lặng tránh xa; có người coi thường cậu bé, có người tốt nhìn cậu bé.

Cậu bé đã quen với điều này, cũng không cảm thấy khó chịu. Cậu bé nhảy chân sáo về phía bắc. Mười phút sau, cuối cùng cũng đến nơi.

Đây là một sạp bán cơm hộp nhỏ, chủ quán là một bà lão có gương mặt hiền từ.

Có rất nhiều người tới sạp hàng này vì giá cơm rẻ, bình quân mười hai đồng đã thu hút rất nhiêu “người nghèo”.
"Bà ơi, con muốn một phần bún gạo xào thịt và cả coca nữa!" Tiểu Kha vẫy tay, đưa mười ba đồng trong túi cho bà.

Đây là phần cơm cậu bé thích nhất, bà cụ lúc nào cũng sẽ ưu đãi cho cậu bé một ít.

"Được lắm nha Tiểu Kha, hôm nay có chú dì cho cháu tiền à?"

Bà cụ đưa cơm và coca cho cậu bé rồi sờ đầu Tiểu Kha.

"Một chị gái tốt bụng cho cháu năm mươi đồng, còn có một chị gái xinh đẹp khác cho cháu hai tờ một trăm."

"Oa, nhiều thế à, những người đó chắc là rất thích Tiểu Kha, cháu ngoan, ăn nhiều một chút."

Tiêểu Kha nói cảm ơn bà, cầm hộp cơm vui vẻ đi về. Ma Đô về đêm rất đẹp nhưng vẻ đẹp của nó chỉ thuộc về một số người.

Đi ngang qua một nhà hàng MACDONALD, Tiểu Kha trông mong nhìn một nhà ba người đang vui vẻ ăn uống trên bàn ăn qua tấm kính.

Cô bé ngồi trong đó khoảng bảy, tám tuổi, ăn mặc sành điệu đang ăn một chiếc đùi gà to, miệng bóng bẩy.
Mẹ cô bé ngồi bên cạnh cưng chiều vuốt ve khuôn mặt cô bé, đặt cốc trà sữa bên cạnh cô bé.

Bất giác, nước miếng từ khóe miệng Tiểu Kha chảy xuống. "Ai ul"

Một tiếng hét kinh ngạc vang lên, Tiểu Kha ở bên ngoài bị một mụ béo đυ.ng phải làm cho ngã xuống đất.

Mụ béo không sao, nhưng vẫn không nhịn được nói tục. "Đứa con hoang từ đâu ra đây, đứng thần người ở đây làm cái gì?"

Giọng nói vang dội đã thu hút mọi người tới vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cậu bé.

Tiểu Kha tủi thân nhìn mụ béo to lớn hơn mình gấp mấy lần, yên lặng nhặt hộp cơm và coca rơi xuống đất lên, chạy nhanh ra khỏi tầm mắt của mọi người.

Điều cậu bé không biết là ngọc bội màu xanh ở trên cổ cậu bé đã trùng hợp lăn xuống chân mụ béo lúc cậu bé ngã xuống.

"Mình là một đứa trẻ không ai cần, người khác đều có cha có mẹ, cha mẹ mình đều không cần mình."

"Không có ai quan tâm mình, để ý mình, bọn họ chỉ biết bắt nạt Tiểu Kha."

Tiểu Kha chạy đến một góc tối của công viên, nước mắt vẫn không kìm được lăn xuống.

Cậu bé gầy yếu co rúm lại, cơ thể run lẩy bẩy.

Cậu bé thậm chí còn không dám khóc quá to, sợ bị các chú các dì trong công viên mắng.

Không ai biết Tiểu Kha tủi thân cỡ nào, bất lực cỡ nào.

Không ai biết những ngày qua cậu bé đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn.

Một lúc sau, Tiểu Kha mới thoát khỏi nỗi đau buồn.

Vừa ngồi xuống ghế đá công viên, cậu bé đã nhận ra có điều không thích hợp.

"Ngọc bội bảo bối đâu?"

Cậu bé sờ ngực, phát hiện rỗng tuếch.

Tiểu Kha chấn động, ngọc bội của cậu bé biến mất rồi! Buổi tối lúc ra ngoài vẫn còn mà, chẳng lẽ bị rơi lúc cậu bé bị té ngã?

Tiểu Kha nhanh chóng chạy về phía cửa hàng MACDONALD kia, chạy nhanh đến mức khiến người đi đường phải né đường cho cậu bé.

"Ha ha ha, ông chủ, ông cứ báo giá đi, tôi đã hỏi giá cơ bản rồi, ông cho tôi một con số, nếu phù hợp thì tôi sẽ bán."

"Chỉ là một viên ngọc xanh thông thường mà thôi, chất lượng có vẻ ổn nhưng nó đã khắc chữ nên giá cả thu về tất nhiên phải thấp hơn một chút.

"Ba mươi ngàn." "Được!" Bên ngoài cửa hàng châu báu, mụ béo hưng phấn rời khỏi cửa.

Mụ ta thật sự không ngờ ngọc bội của thằng nhóc ăn xin kia lại có giá trị như vậy.

Nhìn thấy trong điện thoại có ba mười ngàn đồng, khuôn mặt béo của mụ ta lộ ra một nụ cười tà ác.

Trong cửa hàng châu báu, cửa hàng trưởng vừa định cất viên ngọc xanh đi thì một ông lão đẩy cửa sau đi vào.

"Mấy ngày nay thế nào rồi, Tiểu Hứa? Có thu mua được thứ gì được biệt không?"

“Sư phụ, sao ngài lại tới đây, mau ngồi xuống đi."

Cửa hàng trưởng cười nói: "Sao có thể thu mua gì đặc biệt được? Chỉ thỉnh thoảng bán được một ít trang sức và thu mua được một số nguyên liệu mà thôi."

"Ồ? Để sư phụ xem qua những nguyên liệu thu mua gần đây nào."

Cửa hàng trưởng cung kính lấy một đĩa ngọc rời từ trong két ra, đồng thời cũng lấy một đĩa đựng trang sức vàng, ngọc trai... đặt từng chiếc một trước mặt sư phụ.

"Bộ sưu tập đồ trang sức bằng vàng là của năm ngoái, không khác nhau lắm, không đáng xem.”

"Chất lượng trân châu trung bình."

"Phi thúy rất bình thường..."

"Chất lượng đĩa ngọc này không tệ, còn có một ít ngọc bích cũng không tệ"

"Hả?"

Sư phụ già từ trong đống ngọc lấy ra một chiếc ngọc bội, màu sắc xanh tím, tinh tế ấm áp.

Sư phù già cầm kính lúp lên, soi đèn pin mân mê miếng ngọc này, biểu cảm cũng dần từ nghỉ hoặc sang khϊếp sợ.

"Đế Vương Lam Quang Ngọc! Sao có thể, này... loại ngọc quý này sao lại xuất hiện ở đây?"

Sư phụ già này là chủ nhiệm của tập đoàn Châu Giang, cũng là một người sành sỏi, yêu ngọc thạch.

"Loại ngọc này rất dễ bị nhận nhầm thành ngọc Lam Thủy, nhưng ngọc Lam Thủy chất lượng thô ráp, không có linh tính."

"Ngược lại, Đế Vương Lam Quang Ngọc không những không linh động ấm áp, mà còn có tác dụng dưỡng thần, quả thật là cho dù có ra giá cũng không có người bán!"

Lật miếng ngọc, sư phụ già nhìn thấy hai chữ "Tiểu Kha".

Thế bút như Thương Long vụt lên trời, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, là tác phẩm của một bậc thầy hàng đầu!

Sư phụ già nghẹn ngào, ông ấy có thể đoán được chủ nhân của miếng ngọc bội này nhất định đẹp đẽ sang trọng vô cùng, địa vị siêu phàm.

"Sư phụ, vậy chúng ta nên xử lý nguyên liệu này như thế nào? Chắc là có thể bán với giá tốt nhỉ."

Sư phụ già quay đầu lườm chủ tiệm một cái, dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép.

“Tên khốn, cậu có biết miếng ngọc này đáng quý thế nào không hả? Một miếng nhỏ có thể mua đứt cái mạng cậu đấy, hơn nữa còn là ngọc bội có

chủ, cậu dám xử lý nó sao?"

Chủ tiệm bị mắng, đầu óc ong ong, trong lòng rất ấm ức, đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện thế này.

Sư phụ già trầm tư một hơi, lấy điện thoại ra gọi điện.

"Alo? Anh Lý, tôi có một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc ở đây, anh xem phải nên làm thế nào bây giờ?"

"Đế Vương Lam Quang Ngọc? Mau cho tôi xem." Sau khi cúp máy, sư phụ già chụp mấy tấm ảnh và quay video gửi đi. Tập đoàn Thiên Ngữ trực thuộc tập đoàn Vương thị.

Trong văn phòng phó tổng giám đốc truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, tất cả các nhân viên bên ngoài đều tỏ ra khó hiểu.

Lý Nghĩa Sơn thiếu chút nữa đã nói tục, ông ta biết miếng ngọc bội này.

Sáu năm trước, trong buổi đấu giá tại Ma Đô xuất hiện một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc to bằng nửa bàn tay.

Chỉ trong vòng một phút đã bị hét giá lên một trăm triệu khiến toàn bộ giới ngọc thạch chấn động.

Kết quả đã được nhà họ Vương tại Ma Đô lấy đi, nghe nói là muốn điêu khắc cho cậu chủ nhỏ chưa chào đời.

Từ lâu đã nghe nói hơn năm năm trước, cậu chủ của nhà họ Vương bí ẩn kia đã mất tích, miếng ngọc đó cũng từ ấy mà không rõ tung tích.

Không ngờ sau nhiều năm, ông ta lại được nhìn thấy miếng ngọc quý này. Lý Nghĩa Sơn lo lắng, gọi điện thoại cho tổng giám đốc. Sau đó các cuộc gọi càng ngày càng chuyển lên cao hơn...

Tại cuộc họp của tập đoàn Cao thị, Vương Tư Kỳ và Cao Gia Tuấn giằng co nhau từ xa.

"Khu Tân An tôi không thể làm, nhà họ Cao các người không có thành ý, không cần thiết phải hợp tác."

Vương Tư Kỳ gõ gõ theo nhịp lên bàn, một tay chống cằm, lặng lẽ chờ đợi tổng giám đốc Cao đáp lại.

"Tổng giám đốc Vương, có điện thoại." Tiểu Liên cung kính báo cáo. "Để lát nữa."

Tiểu Liên thì thầm vào tai Vương Tư Kỳ khiến cô ấy đứng phắt dậy, phớt lờ tổng giám đốc Cao, mở cửa rời đi.

Vương Tư Kỳ ra ngoài nghe máy, chủ nhiệm nhanh chóng báo cáo, nói.

"Một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc có khắc hai chữ hiện tại một cửa hàng châu báu ở khu Nhạn Bắc tối nay..."

Tiểu Kha" xuất Tay Vương Tư Kỳ run run khi nghe máy, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng từ từ dịu đi.

Trong lúc nhất thời, các cảm xúc kích động, hưng phấn, vui vẻ và chờ mong dâng lên trong lòng.

Mở bưu kiện ra xem đi xem lại mấy tấm ảnh và video một lượt.

"Ngay bây giờ cho người đi điều tra vị trí của ngọc bội."

"Ra lệnh cho tất cả công ty trực thuộc tập đoàn Vương thị đến khu Nhạn Bắc tìm người, phạm vi khoảng sáu tuổi, nhận biết miếng ngọc bội trong tấm

hình này!"

"Lấy camera giám sát của cửa hàng đó cho tôi, có tin tức gì phải kịp thời báo lên."

"Đi nói chuyện với cảnh sát khu Nhạn Bắc, phái người tìm kiếm cậu chủ, kiểm tra camera của cả khu cho tôi!"

"Vâng thưa tổng giám đốc!"

Tiểu Liên vội vàng đi truyền lại lệnh, Vương Tư Kỳ bình tĩnh lại, gửi ảnh vào trong nhóm chị em.

Lập tức cả nhóm bùng nổ, liên tiếp những tin nhắn được gửi đến.

Vương Tư Kỳ ngồi trên xe xoa ấn đường, trong lòng cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.

Đêm ở Ma Đô, dòng nước ngầm đang cuộn trào.

Trong lúc nhất thời, trên đường cái, trong khu dân cư, trong hẻm nhỏ, công viên đều có một nhóm người đang tìm kiếm thứ gì đó.

Có nhân viên, có bác sĩ, giáo viên, nhân viên cửa hàng, cảnh sát, thậm chí còn có người của quân đội đang tuần tra.

Xe cảnh sát đang phóng nhanh trên đường, từng tờ thông báo tìm người được dán khắp thành phố.

Người không biết gì còn tưởng xảy ra chuyện lớn, sôi nổi bàn tán về mục đích của những người này.

Mãi đến khi có người phát hiện ra thông báo tìm người mất tích.

Người nào cung cấp manh mối sẽ nhận được món quà cảm ơn trị giá hai mươi ngàn!

Người đầu tiên tìm thấy người sẽ được thưởng hai trăm ngàn!

Người đầu tiên tìm thấy người sẽ được thưởng hai trăm ngàn!

Vô số người không nhịn được, lần lượt tìm kiếm theo manh mối trên giấy, quả thật như một dạng trải thảm tìm kiếm.

Đêm nay chắc chắn nhiều người sẽ không thể ngủ được...