Ăn Mày Tu Tiên

Chương 316: Sau khi bọn họ ra khỏi cửa hàng




Trong khi đó Vương Tư Kỳ và Vương Lạc Lạc chọn đồ vô cùng hăng say. Hai người thay đi thay lại, mua liền mấy bộ quần áo.

Lúc tính tiền, Vương Anh rút ra một tấm thẻ ngân hàng quẹt thanh toán, tự động trừ đi ba mươi hai nghìn tám trăm tệ.

Sau khi bọn họ ra khỏi cửa hàng, họ lại tiếp tục ghé vào một cửa hàng quần áo khác.

Bước vào cửa hàng, Vương Văn Nhã đã lập tức nhìn trúng một bộ đồ gấu nâu đáng yêu.

Cô ấy âm thầm tưởng tượng ra dáng vẻ mà em trai mặc bộ đồ này lên. “Mau đến đây xem này, bộ quần áo này thế nào?”

Các cô gái khác nghe vậy đi tới, cẩn thận quan sát bộ đồ.

“Được đấy, với khuôn mặt của em trai thì mặc cái gì cũng đẹp.”

“Hay là để em trai mặc thử trước đi?”

Mấy cô chị nhìn nhau cười, quay đầu nhìn bóng người nhỏ bé trên mặt đất. Khi bước ra khỏi cửa hàng, Tiểu Kha đã thay một bộ đồ gấu nâu đáng yêu.

Vương Doanh Doanh đi bên cạnh em trai, ngắm nghía hai chiếc tai gấu trên đỉnh đầu em trai.

Mềm mại, chơi thích thật đấy~

Lại bước vào một cửa hàng quần áo nữa, Tiểu Kha lại thay một bộ đồ màu đen.

Bộ đồ đen này làm nổi bật vẻ linh động hoạt bát, cool ngầu của cậu, đẹp trai tới mức chạm đến trái tim của các chị.

Tiếp đó bọn họ liên tục dạo quanh thêm mấy cửa hàng quần áo nữa.

Quần áo trên người Tiểu Kha cũng liên tục thay đổi, giống như đang đi trình diễn thời trang.

Bộ đồ gấu trắng, đồ jeans, áo lông vũ xanh, áo gió nhỏ màu da trời...

Nhiều quần áo đa dạng phong cách như vậy, khiến cho năm người chị đều vô cùng vừa ý.

Vương Văn Nhã dần phát hiện ra một vấn đề.

Hình như không phải những bộ đồ này dễ phối, mà là em trai mặc gì cũng hợp.

Bọn họ càng lúc càng vào nhiều cửa hàng quần áo, túi quần áo trong tay cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng đến ngay cả Tiểu Kha cũng phải dùng hai tay để xách túi quần áo, dù gì thì các chị cũng đã không cầm nổi nữa rồi.

“Mệt quá đi ~” Cậu thở dài một tiếng, khuôn mặt mất đi nụ cười, không còn vui vẻ nổi nữa.

Thân là người tu hành, khí lực và sức chịu đựng của cậu vượt xa người bình thường.

Không ngờ đi dạo phố cùng các chị, lại khiến cho cậu cảm thấy mệt.

Đây không phải là mệt mỏi về cơ thể, mà là mệt mỏi về tinh thần.

Sớm biết đi dạo phố cùng các chị nhàm chán như vậy, thì cậu đã không đi theo rồi~

“Ai dô, từ bao giờ đã mua nhiều quần áo như vậy rồi?”


“Được đó, em cũng đói rồi.” Vương Văn Nhã cúi người xoa cái đầu tròn vo của cậu, dịu dàng nói. “Em trai muốn ăn gì, lát nữa các chị dẫn em đi ăn.”

Nghe chị Tư nói vậy, Tiểu Kha kích động đáp lại.

“Em muốn đi Wallace ăn gà rán, hamburger, coca, khoai tây chiên,

Cậu nói không có một chút do dự, do dự một giây thôi cũng là sự thiếu tôn trọng đối với gà rán!