Ăn Mày Tu Tiên

Chương 36: Gần đây phu nhân thế nào rồi?




Giọng không lớn nhưng lại giống như một chiếc búa khống lồ gõ vào trái tim mọi người có mặt ở đây.

Lâm Hiểu Hiểu khóc nức nở, nắm lấy bờ vai nhỏ của Tiểu Kha, hỏi.

"Chị sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cứu mẹ chị."

Mọi người đều chuyển hướng sự chú ý về phía cậu bé, trong những ánh mắt đó, có kỳ vọng, nhiều hơn là nghi ngờ.

Tiểu Kha cũng đang ngẫm lại nên điều trị cho dì thế nào mà không lộ ra thực lực của mình.

Đang lúc cậu suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.

Anh của Lâm Hiểu Hiểu chạy ra mở cửa.

Khi nhìn thấy người tới, cha Lâm lập tức gượng cười.

Một ông lão mặt áo bào trắng cầm hòm thuốc tiến vào phòng khách, rất dễ dàng ngửi thấy mùi thuốc bắc trên người ông ta.

Cha của Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng bước tới chào đón khách quý.

"Bác sĩ Lý, mau ngồi mau ngồi đi."
Bác sĩ Lý ngồi ở bên bàn trà, vuốt vuốt chòm râu dê.

Dáng người nom rất yếu đuối nhưng tinh khí thần lại rất tốt.

"Gần đây phu nhân thế nào rồi?"

Bác sĩ Lý thong thả nói.

Đôi mắt cha Lâm mờ đi, trên mặt tỏ rõ nỗi buồn.

"Lần trước lúc ông Lý tới còn đứng thẳng được, gần đây vợ của tôi luôn kêu đau, hay nôn mửa, giờ thì không thể xuống giường được nữa."

Nhớ tới tình trạng của vợ, người phụ nữ tốt như vậy lại phải chịu thiệt cả nửa đời người cùng ông ấy, chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ sắp bước vào tuổi an hưởng hạnh phúc thì lại mắc phải căn bệnh này.

Trước mặt mọi người, cha Lâm cuối cùng không kìm được mà bật khóc.

Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa đến mức quá đau lòng mà thôi. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Bác sĩ Lý cũng không đành lòng, ông ta đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt.

Thở dài một tiếng, ông ta bước vào phòng mẹ Lâm.

Tiểu Kha cũng đi theo, nhưng bị anh trai Lâm Hiểu Hiểu ngăn lại.

"Bác sĩ Lý hành nghề nhiều năm, bạn nhỏ đừng đi vào gây rối."

Anh trai Lâm Hiểu Hiểu không kiên nhẫn nói, trực tiếp chặn đường đi của cậu bé.

Tiểu Kha quay đầu lại nói với anh ta.

"Anh ơi, chị của em là phó viện trưởng của bệnh viện trực thuộc số một Ma Đô, có thể nhờ chị ấy chữa trị cho dì, em đi xem tình hình thế nào, quay về sẽ nói với chị của em."

Nghe vậy, anh trai Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc rồi cũng để cậu bé đi vào.

Trước khi vào, anh ta nghiêm túc dặn dò Tiểu Kha đừng ảnh hưởng đến việc điều trị của bác sĩ Lâm, nếu không đừng trách anh ta vô tình.

Lời đe dọa này trực tiếp bị Tiểu Kha phớt lờ, cậu bé theo chân bác sĩ Lý vào phòng mẹ Lâm.
Những người khác thì lo lắng nhìn phòng bệnh.

Bác sĩ Lý rất thích đứa nhóc con đi theo mình, trẻ con không nóng không vội, rất ngoan ngoãn.

Tính cách này tốt hơn mấy đứa bạn cùng lứa nhiều, sau này có thể làm được chuyện lớn.

Trong phòng, một thứ hơi thở hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, khiến người ta rất khó chịu.

Mẹ Lâm nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, trên mặt không có một tia máu nào, kể ả đôi môi cũng là màu tím nhạt.

Nhìn thấy bác sĩ Lý bước vào, mẹ Lâm cố gắng ngồi dậy, gượng cười.

Bác sĩ Lý vội vàng bảo bà ấy nằm xuống.

"Bác sĩ Lý, thật sự làm phiền ông rồi, tôi sống lâu như vậy đã thấy thỏa mãn rồi."

"Anh nhà vẫn không đành lòng nên cứ hai ngày là lại nhờ ông chạy tới đây."

Nói xong, mẹ Lâm ho kịch liệt vài tiếng.

Sau khi vào phòng, Tiểu Kha giải phóng thần thức để kiểm tra, phát hiện bệnh tình của mẹ Lâm không quá nặng.

Bác sĩ Lý mở hòm thuốc ra, lấy một loạt ngân châm và dược liệu ra.

Điều này khiến cậu cau mày, dùng sai dược liệu rồi.

Hơn nữa có vẻ như bác sĩ Lý cũng muốn điều trị bằng ngân châm.

Trong khi hai người trò chuyện, cậu bé đã nghĩ ra cách chữa trị cho dì thế nào rồi.

"Vậy tôi sẽ bắt đầu đây, mẹ Lâm."

"Vâng, làm phiền bác sĩ Lý."

Bác sĩ Lý lấy ngân châm ra, tìm huyệt đạo và bắt đầu châm cứu.

"Sai rồi!"

Mẹ Lâm và bác sĩ Lý đồng thời nhìn về phía cậu bé.

"Ông ơi, châm đầu tiên của ông không thể đâm vào huyệt Bách Hội được."

Bác sĩ Lý thẹn quá thành giận, một đứa trẻ con mà dám nghi ngờ về y thuật của ông ta.

Ông ta hành nghề y mấy chục năm, đã chữa bệnh cho hơn một nghìn người, sao lại không biết chữa bệnh?

"Đứa trẻ ngu dốt, nếu còn dám ăn nói bừa bãi thì cút ra ngoài!"

Bác sĩ Lý phất tay áo giận dữ mắng, sau đó không để ý tới cậu bé nữa, tiếp tục châm cứu chữa trị.

Hả?

Không biết Tiểu Kha đã tóm cái tay châm cứu của bác sĩ Lý từ lúc nào, cậu nhíu mày nhìn cơ thể dì Lâm.

Bác sĩ Lý cố gắng dứt ra, lại phát hiện cánh tay mình như bị kẹp chặt, dù có dùng bao nhiêu sức cũng không dứt ra được.

"Ông nếu không biết chữa bệnh thì cũng đừng bưng cái giá hành nghề, đây là tố chất cơ bản của một bác sĩ."