Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi?

Chương 43: Viếng tang




- Y Y!

Ngự Phong bật dậy mà hét lớn, cả người anh đầy đau nhức, anh ngó nghiêng xung quanh muốn tìm gì đó nhưng rồi lại thất vọng mà thở dài. Không có phép màu nào xảy ra cả, sự thật là cô đã ra đi, không phải giấc mơ. Nhưng rõ ràng cái cảm giác lơ lửng rơi xuống khi anh muốn tự sát là rất chân thực mà? Trong khi anh đang mải mê suy nghĩ về những việc xảy ra đêm qua thì tiếng điện thoại réo lên làm anh giật mình.

Con dậy chưa? Mở cửa cho mẹ.Dạ?Anh vội chạy đến mở cửa, khuôn mặt cùng đôi mắt sưng đỏ của mẹ hiện ra, anh không nén được, lao vào ôm mẹ khóc oà lên như một đứa trẻ. Mẹ anh nhẹ nhàng vỗ về, đóng cửa lại, xoa đầu con. Chính bà cũng đau buồn nhưng vẫn cố để an ủi con, bà biết con mình đang trải qua cảm giác đau đớn tột cùng.

- Con nín đi, con mà như vậy lát nữa không muốn tiễn con bé lần cuối à? Mẹ nghe ông thông gia nói rồi, chắc chắn người đã hại chết con bé sẽ không thể dễ dàng tha thứ.

Bà nghiễn chặt răng nói. Sau khi tiếng khóc đã bé dần đi, bà nói:

- Con mau đi tắm đi, mẹ không muốn để bên thông gia nhìn thấy bộ dạng này của con đâu, không hiểu là uống bao nhiêu rồi.

Anh chỉ im lặng, có lẽ một phần do anh uống quá nhiều nên cổ họng có hơi khô, và anh cũng không biết phải nói sao với mẹ, nói rằng tất cả là vì anh đã đưa ra đơn li hôn nên cô mới chết. Anh lau nước mắt đi vào phòng tắm. Mẹ anh thấy sự lặng đi của con trai cũng không thể làm gì thêm, bà dọn dẹp những đống bừa bộn mà đêm qua anh bày ra. Nhìn thấy tấm ảnh của con dâu ở trên ghế, bà xoa nhẹ gương mặt cô rồi ôm vào lòng, nước mắt lại rơi xuống.

- Y Y của mẹ!

Ngự Phong chưa cởi quần áo, anh đã chìm cả người vào bồn tắm đang chứa đầy nước lạnh lẽo. Anh cố làm bản thân tỉnh táo hơn. Đến khi tắm xong, anh bước ra, đang thất thần mà mở tủ lấy nước uống thì mẹ anh ngồi ghế lên tiếng:

- Đầy là cái gì?

Anh ngoảnh mặt, thấy trong tay mẹ là một tờ giấy đã nhăn nheo, chắc là đơn li hôn mà hôm qua Yên Nhiên đã vò rồi vứt đi. Anh uống nước rồi nở nụ cười bất lực:

- Mẹ muốn con giải thích sao đây?



Bà đứng dậy chất vấn:

- Con! Thế này là sao? Tại sao con lại làm vậy? Rõ ràng con còn rất yêu con bé mà, nhìn ánh mắt của con qua màn hình đã đủ chứng minh. Vậy mà cớ gì con lại muốn li hôn với con bé?

Anh cắn chặt môi, đúng là anh còn yêu cô rất nhiều, anh không biết có nên kể cho mẹ nghe. Thấy con trai không

nói gì, bà vội xé tờ đơn rồi lại ngồi sụp xuống.

- Con làm mẹ thất vọng lắm đó. Thật không thể tưởng tượng cảm xúc của con bé khi con đề nghị thứ này. Sao

con....

- Con không muốn sau này nhìn em ấy khổ nên chỉ có cách này thôi. Mẹ à, con chỉ biết làm như vậy để em không

bị liên lụy thôi. Con....

Bỗng dưng anh dừng lại, không muốn nói tiếp nữa.

Ý con là sao? Tại sao lại...Chẳng phải mẹ đang đợi con đến tang lễ em sao? Đi thôi mẹ, ba mẹ vợ vừa gọi con rồi. Con...chuyện đó nói sau.Dù trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng bà cũng bỏ lại rồi cùng anh đến nhà bà nội đón mọi người đến tang lễ.

Từ đồng nghiệp cũ của Tiêu Y đến họ hàng của cô đều đến để chia buồn và viếng. Đến trưa, khi mọi người đang

ngồi ăn cơm, ai cũng thất thần chỉ ngồi nhìn, chọc ngoáy qua cho xong bữa. Bỗng nhiên anh nhận được một cuộc



điện thoại, là điện thoại của Tiêu Y, dù vỡ một chút nhưng vẫn còn sử dụng được.

Chị An Phương? Là ai vậy, cái tên lạ quá. Dạ alo.Tiêu Y à, sao em nói sáng nay muốn hẹn chị để tâm sự mà chị đợi hoài không thấy em. Em quên hay làm sao màkhông điện chị vậy.

Y Y...Hả? Có nhầm số đâu ta?Y Y cô ấy mất rồi.Mất gì? Cậu nói gì vậy?Vào chiều tối hôm qua, cô ấy...Sau khi nghe Ngự Phong nói, An Phương như chết lặng, cô không thể tin một học trò, một người em mà mình mới

quen đã ra đi. Cô sắp xếp rồi đến viếng cô, gặp cô lần cuối. Đến tối là lúc mọi việc hoàn thành, An Phương đi đến,

đưa cho anh một tấm thiệp bên trong có lời nhắn của Tiêu Y. Cô nói rõ việc Tiêu Y đang tham gia khoa học nấu ăn

của mình.

- Đây là lời nhắn mà buổi học đầu tiên tôi đã yêu cầu các học viên viết ra về mục đích của bản thân khi đăng kí để

sau khi kết thúc tôi sẽ trả lại cho họ để họ hiểu được bản thân đã đi tới đâu. Nhưng...có lẽ Tiêu ...tôi đưa lại cho

cậu, tôi chắc chắn trong đó là gửi cho cậu, vì em ấy nói tham gia là để nấu cơm cho cậu được ngon hơn. Tôi cũng

biết chứng bệnh mà em ấy mắc phải.

Nói xong, An Phương đặt tay lên vai cậu, an ủi:

Cậu đừng quá đau buồn, tôi biết em ấy yêu cậu nhiều đến nhường nào, nên cậu hãy cố gắng sống tốt phần của em ấy....Sau này có gì cậu cứ tìm tôi, dẫu sao tôi cũng đã coi em ấy như người em của mình. Giờ tôi về trước.Dạ.em cảm ơn chị, chị về nhà cẩn thận ạ.Ngự Phong cúi người nói như một sự kính trọng bề trên của mình.