Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 22: Sao lại không thể là tôi?




"Không... Mọi người bỏ sót Giang Xuân Lôi rồi, cậu ta cũng có một khẩu súng bắn tỉa, có thể điều khiển từ xa mà cũng có thể sử dụng trực tiếp. Tiếng đạn vừa rồi hơi phân tán, nếu là súng của Đàm Mặc, âm thanh sẽ rất ngắn và trầm." Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, tinh tế lĩnh hội.

Một phát súng này có khí thế gọn gàng và quả quyết, Lạc Khinh Vân thậm chí có thể tưởng tượng được khóe miệng người nổ súng kia hơi nhếch lên, lúc trúng mục tiêu thì trên mặt mang vẻ trầm tĩnh thản nhiên —— hắn sẽ không đắc chí, cũng sẽ không đắc ý vênh váo.

Đối với hắn mà nói, tất cả những thứ này đều chỉ là lẽ thường, không hề mới mẻ.

Tay Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng phủ lên vị trí mà đầu ngón tay Đàm Mặc đã chạm vào, y rất muốn hỏi – hiện tại trong kính ngắm của cậu có tôi hay không?

"Rốt cuộc là Giang Xuân Lôi, hay là Đàm Mặc phá máy theo dõi của chúng ta?" Sở Dư hỏi.

Lạc Khinh Vân cúi mặt, nhéo nhéo đầu ngón tay của mình, bởi vì kỹ xảo bắn tỉa cao siêu của Đàm Mặc cộng thêm súng bắn tỉa điều khiển từ xa của Giang Xuân Lôi, khắp nơi đều là súng bắn tỉa, phân không rõ thật giả, "Đàm Mặc, nhưng chúng ta vẫn phải đi hướng 12 giờ để xác nhận."

"Vậy chúng ta đi không?" An Hiếu Hòa hỏi.

"Không đi. Nếu chúng ta thật sự đi về hướng 12 giờ, sẽ phải đi ngang qua một khu vực không có che chắn, lúc ấy chúng ta đều trở thành bia ngắm, với kỹ thuật của Đàm Mặc, cậu ấy sẽ khiến các cậu toàn quân bị diệt. Tuy rằng tôi có tự tin rằng mình có thể tránh được, nhưng nếu đây là diễn tập, các cậu là đang muốn mạo hiểm lĩnh hội vinh quang trước thời hạn một phen?"

An Hiếu Hòa lắc đầu, "Chậc —— đây mà là vinh quang cái gì? Nhất định sẽ trở thành trò cười của Tháp Xám."

Lạc Khinh Vân điều chỉnh kế hoạch, bản thân mình mang An Hiếu Hòa và Lý Nhược Lâm đi hướng 4 giờ xác nhận xem Đàm Mặc có ở đó hay không, Sở Dư và Trang Kính mai phục ở trên cao chú ý sau lưng Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân đi ở trước nhất, An Hiếu Hòa đi theo phía sau y, sau cùng chính là Lý Nhược Lâm.

Trong lòng Lý Nhược Lâm có chút khủng hoảng, cậu ta nơm nớp lo sợ, luôn hoài nghi không biết viên đạn từ đâu tới sẽ lấy mất mạng nhỏ của mình.

Trái lại An Hiếu Hòa nhỏ giọng nói chuyện với Lạc Khinh Vân: "Đội trưởng Lạc, tôi cảm thấy tâm tình anh rất tốt."

"Ừ." Thanh âm Lạc Khinh Vân trầm ổn, dù là Lý Nhược Lâm không quen y cũng có thể nghe ra ý cười.

"Vì sao?" An Hiếu Hòa lại hỏi.

Nói thật, bọn họ nói chuyện phiếm như vậy làm cho Lý Nhược Lâm rất căng thẳng, cứ như sợ đội hai không phát hiện được bọn họ.

Lạc Khinh Vân vẫn không bảo An Hiếu Hòa câm miệng, đáp: "Thứ khiến tôi hưng phấn hơn cả tương ngộ, là oan gia ngõ hẹp."

"Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng(1)?" An Hiếu Hòa lại hỏi.

(1) Người Trung Quốc xưa có câu "Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng", nghĩa là hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo, người dũng cảm sẽ chiến thắng.

Lý Nhược Lâm sắp khóc rồi, các anh đừng nói chuyện phiếm nữa, các anh muốn ăn đạn như vậy sao?

"Gặp nhau trong ngõ hẹp, thắng bại trong chớp mắt. Chỉ trong chớp mắt kia, trong kính ngắm của cậu ấy mới chỉ có một mình tôi. Cậu ấy sẽ vì tôi mà tập trung, vì tôi mà khống chế hô hấp và nhịp tim, không lúc nào là không cảm thụ được khoảng cách và sức cản của gió giữa tôi và cậu ấy, để rồi tìm kiếm một đường thích hợp nhất thông thẳng tới tôi. Tôi thích cảm giác độc chiếm thế giới." Lạc Khinh Vân nói mà cứ như đang ca ngợi phong cảnh nơi này tao nhã dễ chịu.

An Hiếu Hòa dừng một chút, trả lời: "Anh cả, anh thật biến thái."

Nhưng thật ra cũng có chút Versailles(2).

(2) "Versailles" trên Internet thường dùng để chỉ một người giả vờ phàn nàn nhưng thực chất lại khoe khoang cuộc sống cao cấp, sang trọng, đôi khi còn được dùng làm trò đùa giữa bạn bè.

"Ồ, vậy sao?" Đầu Lạc Khinh Vân cũng chẳng quay lại mà hỏi trở về.

"Dựa theo phim cẩu huyết, giữa anh và anh ta sẽ chỉ có hai kết cục." Không biết An Hiếu Hòa có cố ý hay không, giọng nói càng lúc càng lớn.

"Hai cái kết cục nào?"

"Anh giết anh ta, hoặc là anh ta giết anh." An Hiếu Hòa nói.

"Quá nhạt nhẽo, bình luận kém." Lạc Khinh Vân đáp.

"Chậc, đó là kết cục thứ nhất. Kết cục thứ hai là —— gió quá lớn sóng quá cao rốt cuộc anh lật thuyền!" Giọng An Hiếu Hòa càng giương cao hơn.

Lạc Khinh Vân hiếm khi khích lệ một câu: "Tôi thích kết cục này."

"Ý tôi là anh lật thuyền, không phải anh rơi vào bể tình."

Sau đó là một phút trầm mặc.

An Hiếu Hòa nhíu mày: "Không phải chứ, chúng ta hát bè tới mức này mà người của đội hai còn chưa lao ra?"

Lý Nhược Lâm suýt nữa thì quỳ xuống —— quả nhiên! Quả nhiên! Hai người này chính là cố ý lớn tiếng nói chuyện phiếm để trêu chọc người của đội hai!

Nghe nói lúc các đội khác diễn tập, đều sẽ kẹp tân binh như cậu ta ở giữa, nhưng hiển nhiên là Lạc Khinh Vân không hề muốn bảo vệ cậu ta, còn khiến cho người khác hoài nghi rằng có phải y đang muốn đối thủ trực tiếp thay y giải quyết cục nợ Lý Nhược Lâm này hay không.

Vừa lúc đó, có thứ gì xuyên thấu qua khe hở của rừng rậm lao đến, An Hiếu Hòa lập tức nằm xuống, Lý Nhược Lâm ngã ngồi dưới đất với vẻ mặt trắng bệch.

"Tôi...... Có phải tôi...... Bỏ mình rồi không?"

Viên đạn kia vừa vặn bắn vào mắt cá chân Lý Nhược Lâm, để lại một vệt màu đỏ trên cát đá vụn.

"Cậu còn sống." Lạc Khinh Vân nhướng mày, "Vẫn là súng bắn tỉa điều khiển từ xa ở hướng 12 giờ."

An Hiếu Hòa lập tức kéo Lý Nhược Lâm xuống dưới bóng cây, "Nếu là Đàm Mặc, có khi Lý Nhược Lâm đã bị nổ tung đầu rồi."

"Thế Đàm Mặc rốt cuộc có ở hướng 4 giờ hay không? Chúng ta đã tiếp cận, vì sao hướng 4 giờ ngay cả một phát súng cũng không có?"

"Bọn họ đã phá máy theo dõi của chúng ta, chẳng phải là muốn chúng ta không thể phán đoán cục diện hiện tại sao? Hướng 4 giờ còn có người hay không đều là vấn đề." Lạc Khinh Vân cười nhạt một cái.

"Phiền quá, tôi thà đánh nhau trực tiếp với sinh vật Kepler, trực diện mà đánh còn hơn. Con người, quả nhiên là loài động vật bụng dạ khó lường nhất – giả giả thật thật!"

Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, bỗng nhiên nhận ra gì đó, thấp giọng nói: "Không ổn."

"Cái gì không ổn?" An Hiếu Hòa hỏi.

Lạc Khinh Vân nói với tai nghe: "Sở Dư, Trang Kính, các cậu lập tức rời khỏi vị trí đó!"

Sở Dư đã chuẩn bị súng bắn tỉa từ sớm, luôn ở xa cảnh giới cho Lạc Khinh Vân, nghe được mệnh lệnh của Lạc Khinh Vân, cô không hỏi tại sao mà lập tức chuẩn bị thu súng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt ấy, một viên đạn vượt qua một phần hai khu mô phỏng, va vào kính ngắm của Sở Dư mà không hề báo trước.

Màu đỏ bao trùm trước mắt Sở Dư, bên tai vang lên nhắc nhở của hệ thống diễn tập: [Đội một: Sở Dư bỏ mình]

Sở Dư sững sờ ở đó, mình chỉ giơ tay ra hiệu rút lui với Trang Kính bên cạnh mà thôi, chỉ phân tâm như vậy trong nháy mắt lại bị đối phương bắt được? Dựa theo quy định, thông tin liên lạc của Sở Dư bị chặn, chỉ có thể từ trên cây trượt xuống, rời khỏi khu mô phỏng.

Trang Kính cẩn thận kéo trang bị của Sở Dư tới, kiểm tra thử súng bắn tỉa của cô, trong lòng cả kinh.

"Trang Kính, cậu không sao chứ?" Giọng An Hiếu Hòa từ trong tai nghe truyền đến.

"Còn sống." Trang Kính trả lời.

"Ờm... Sở Dư chết như thế nào? Là bị người ta dùng một phát đạn bắn vỡ đầu ư?" Mặc dù ngày thường An Hiếu Hòa luôn bị Sở Dư diss chỉ số thông minh, nhưng Sở Dư lại bỏ mình trước cả cậu ta, An Hiếu Hòa không khỏi tự hỏi có phải mình đã đánh giá thấp thực lực của đội hai hay không.

"Không chỉ là một phát nổ đầu, súng bắn tỉa cũng bị hỏng." Trang Kính nhìn thuốc màu trên kính ngắm, hệ thống diễn tập phán định cây súng này đã mất đi hiệu lực.

"Sao súng lại hỏng được?" An Hiếu Hòa còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ Sở Dư làm rơi súng từ trên cao xuống?

"Không phải." Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, tưởng tượng quỹ tích của phát súng kia, nở nụ cười, "Viên đạn bắn trúng kính ngắm của Sở Dư. Hẳn là dùng nòng cỡ lớn, nên nòng súng hỏng, Sở Dư cũng bị "nổ đầu"."

Đây chắc chắn là bút tích của Đàm Mặc. Lúc hắn thị uy thường thích dùng đạn cỡ nòng lớn để nói cho đối thủ rằng —— Tôi không thích anh.

Trang Kính còn nói: "Vẫn là từ hướng 12 giờ. Đội trưởng, tôi muốn đi xem, nếu không tôi không cam lòng."

Lạc Khinh Vân giật giật khóe miệng: "Đừng đi hướng 12 giờ. Nơi đó nhất định là bom điều khiển từ xa, có điều người thao tác không phải Giang Xuân Lôi, mà là Đàm Mặc. Bọn họ phá hủy máy theo dõi của chúng ta, cho nên chúng ta không thể phán đoán Đàm Mặc lúc này rốt cuộc đang ở hướng 12 giờ, hay là đã hội hợp với đồng đội ở hướng khác."

Trang Kính lại hỏi: "Thế tôi đi hướng 6 giờ để dò xét? Hay là hội hợp với các anh?"

Lạc Khinh Vân nhặt lên một viên đá nhỏ từ trên mặt đất, bỗng nhiên hung hăng ném lên trên cao, chỉ nghe "xoảng" một tiếng, máy giám sát đội hai thiết lập trước cũng vỡ nát.

"Trang Kính, cậu ẩn nấp kĩ là được. Sống đến cuối cùng, chúng ta sẽ thắng." Sắc mặt Lạc Khinh Vân hoàn toàn trầm xuống.

Thú vị thật, Đàm Mặc. Cậu điều khiển khẩu súng bắn tỉa điều khiển từ xa đó ở chỗ quái nào vậy? Mỗi phát một người, cậu đang khiêu khích tôi sao?

Ngón tay Lạc Khinh Vân nắm chặt lại buông ra, máu vọt về hướng đầu ngón tay, lần đầu tiên y có khát vọng muốn nắm bắt suy nghĩ của một người, hấp thu tất cả cảm xúc của hắn, bất kể là kiêu ngạo hay quật cường.

"Đã rõ." Trang Kính trả lời.

Vị trí này đã lộ, nếu Trang Kính tiếp tục đợi sẽ có kết cục giống như Sở Dư. Anh ta cẩn thận tránh hướng 12 giờ và từ trên cây trượt xuống dưới.

Ngay tại khoảnh khắc rơi xuống đất ấy, một thân ảnh bỗng nhiên từ trong bụi cây chui ra, tay phải Trang Kính lấy súng lục theo bản năng, nhưng súng lại bị đối phương ấn trở về bao súng, anh ta còn chưa kịp kinh hô, thiết bị liên lạc trong lỗ tai đã bị đối phương cướp đi!

Quan trọng nhất là đối phương vẫn luôn ở sau lưng Trang Kính, ngay cả mặt đối phương Trang Kính cũng không nhìn thấy.

Động tác nhanh quá! Mà còn lưu loát tàn nhẫn, không có lấy một động tác thừa!

Chẳng lẽ là Thường Hằng am hiểu cận chiến nhất của đội hai?

Trang Kính rút súng lục không ra đổi lại rút đao chiến thuật của mình, thế nhưng thân thủ đối phương cứ như quỷ mị, chẳng biết làm cách nào mà đụng phải khuỷu tay Trang Kính một cái, cánh tay tê dại một trận, tay đối phương dọc theo cổ tay Trang Kính hướng lên trên, trực tiếp lấy đao chiến thuật của Trang Kính đi, không chỉ thế còn vạch một cái ngay cổ họng Trang Kính.

Trong lòng Trang Kính lạnh lẽo.

Đệt ——

Hệ thống diễn tập nhắc nhở: [Đội một: Trang Kính bỏ mình]

Nhóm người Lạc Khinh Vân còn đang tiến lên chợt dừng bước, An Hiếu Hòa khựng lại.

"Không.... Không thể nào? Đã có vết xe đổ của Sở Dư, chẳng lẽ Trang Kính còn không biết tránh hướng 12 giờ? Hay Đàm Mặc đã ra tay từ hướng khác?"

Lạc Khinh Vân lắc đầu trả lời: "Tôi không nghe thấy tiếng súng. Trang Kính hẳn là bị vũ khí lạnh giải quyết."

An Hiếu Hòa càng thêm kinh ngạc: "Cách lần liên lạc cuối cùng của chúng ta với Trang Kính còn chưa tới một phút... Hệ thống diễn tập đã nói anh ta bỏ mình!"

Lý Nhược Lâm lắp bắp nói: "Hẳn là... Là người đánh cận chiến lợi hại nhất, Thường Hằng?

An Hiếu Hòa nhìn về phía Lạc Khinh Vân: "Anh cả...... Tôi sẽ không chết ở chỗ này chứ?"

"Tôi sẽ không chết là được." Lạc Khinh Vân rất thản nhiên mà nói.

Dù sao cũng chỉ là diễn tập đối kháng, cũng không phải đọ sức thực sự với sinh vật Kepler.

Dù cuối cùng chỉ còn lại một mình Lạc Khinh Vân, làm đội hai toàn quân bị diệt cũng không phải không có khả năng. Hiện tại đối với Lạc Khinh Vân mà nói, y chỉ là đi làm quen với thói quen của đội hai cùng đội viên của mình mà thôi.

"Anh cả, anh nói như vậy, tôi lại không muốn chết." An Hiếu Hòa chép chép miệng, "Chết tử tế không bằng tiếp tục tồn tại. Nếu tôi có thể sống đến khi diễn tập kết thúc, có thể thoả thích cười nhạo Sở Dư tử trận đầu tiên rồi."

Về phần Trang Kính giờ phút này, anh ta đang dùng ánh mắt hoàn toàn không thể tin được nhìn người đã "giết chết" mình.

"Thế mà lại là cậu......" Trang Kính cảm thấy mình "chết không nhắm mắt".

Người đàn ông trước mắt tươi cười tháo kính quang lọc xuống, như là muốn dùng hai mắt của mình để thấy rõ ràng tất cả biểu tình của Trang Kính, vết sẹo nhỏ màu đỏ phía trên khóe mắt theo nụ cười của hắn trông có vẻ.... ngang ngược thế đấy.

"Chậc, sao lại không thể là tôi?" Đàm Mặc buồn cười hỏi ngược lại.