Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 3: Năm năm mài một phát súng




Ngô Vũ Thanh sững sốt một lúc, sau đó mỉm cười: "Thật hâm mộ cậu, tôi chưa bao giờ thấy cậu căng thẳng cả."

Đàm Mặc không nói gì.

Anh không thấy tôi căng thẳng không có nghĩa là tôi không căng thẳng. Nếu tôi để anh biết tôi đang căng thẳng, bạn của tôi, chắc chắn anh sẽ còn căng thẳng hơn tôi.

Khi đó chúng ta sẽ giống như hai quả trứng mỏng manh, va vào nhau do căng thẳng, vỡ ra, lòng trắng trứng chảy đầy đất, thế là "xong đời".

"Năm năm mài một phát súng, tôi tin cậu."

Những lời này của Ngô Vũ Thanh không biết là thực sự tin vào Đàm Mặc hay đang tự thôi miên chính mình.

"Hả?" Đàm Mặc cười thầm, "Cái chày sắt này mài thành kim thêu rồi phải không??"

Ngô Vũ Thanh bất lực, "Khẩu súng tôi nhắc đến và khẩu súng cậu nhắc đến dường như không phải cùng một khẩu súng."

"Bất kể là khẩu súng nào đều rất cứng." Đàm Mặc nói vào thiết bị liên lạc: "Inspector đã vào vị trí."

【Sâu trong Khu sinh thái K033 có hai máy bay vận tải.】

Trong đó một chiếc đã hoàn toàn rơi nát, mảnh vỡ của nó vương vãi khắp nơi, trên mặt đất đầy vết cháy rụi và vật tư rải rác, còn có xác của những sinh vật lạ sau khi cắn xé nhau.

Chỉ có đuôi chiếc máy bay vận tải gần như còn nguyên vẹn, một người đàn ông đang ngồi trên đó, anh ta mặc đồng phục tác chiến giống như Đàm Mặc và Ngô Vũ Thanh, trên cánh tay phải có biểu tượng hai gạch màu đỏ tươi, biểu thị rằng anh ta là đội trưởng, thân phận và tên: Cao Chích.

Anh ta dẫm lên phần khoang đuôi bị gãy, chân còn lại rũ xuống, ngũ quan lạnh lùng thâm thuý, nhìn một chiếc máy bay vận tải khác cách đó hơn mười mét.

Cabin của chiếc máy bay vận tải này vẫn còn nguyên, nguyên nhân rơi là do cả hai động cơ đều bị hỏng, hệ thống lái tự động đã tính toán góc tốt nhất và cho phép máy bay vận tải hạ cánh cứng(1) thành công. Thật đáng tiếc... đâm vào Khu sinh thái Kepler K033.

(1): Một chuyến hạ cánh cứng xảy ra khi máy bay hoặc tàu vũ trụ đụng đất với tốc độ và lực đứng thẳng lớn hơn khi so với chuyến hạ cánh bình thường.

Cabin bị bao phủ trong bầu không khí nặng nề và căng thẳng, nguồn cung cấp oxy ngày càng giảm, hệ thống điều nhiệt không hoạt động, nhiệt độ bên trong cabin đang tăng cao nhưng họ không thể mở cửa khoang.

"Bùm —— Bùm —— Loảng xoảng ——"

Bên ngoài khoang máy bay, hàng chục sinh vật đã hoàn toàn tách khỏi hình dạng con người đang đập vào cửa sổ cabin như thể chúng không cảm thấy đau đớn, nơi đó là vị trí mỏng nhất trên toàn bộ khoang.

Trung đội hai của đội hiện trường là đội phụ trách chấp hành nhiệm vụ hộ tống lần này, tất cả thành viên trong khoang đều đã sẵn sàng đón địch, ghìm súng nhắm vào nơi nghe thấy tiếng va chạm, mỗi cú va chạm đều khiến thần kinh của họ ngày càng căng thẳng.

Chỉ cần nứt ra một lỗ hổng, các sinh vật Kepler sẽ xông vào, bọn họ liền chạy trời không khỏi nắng.

Triệu Tuấn đã hơn 70 tuổi, là nhà sinh thái học Kepler, người được hộ tống trở về lần này.

Đôi tay của ông đang run rẩy dữ dội, khi nghe thấy tiếng va chạm, bả vai của vị giáo sư già sẽ run rẩy theo. Càng tìm hiểu về các sinh vật Kepler, ông ấy càng sợ hãi.

Một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt vị giáo sư già, anh ta là một thành viên lão luyện của đội hai, tên là Thường Hằng.

Đội trưởng Cao Chích đã vượt rào và mất đi lý trí của con người, Thường Hằng trở thành người có quyền lên tiếng nhất hiện nay.

Giáo sư Triệu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, bả vai đột nhiên ngừng run rẩy, như là đã hạ quyết tâm, dùng thanh âm nặng nề lạnh lẽo nói với Thường Hằng: "Nếu bọn chúng xông vào, phát súng đầu tiên xin hãy giết tôi đi."

"Ông Triệu, ngài đừng tự mình doạ mình. Đội cứu viện sắp đến rồi." Thường Hằng bình tĩnh an ủi.

Khi bay qua khu sinh thái này, độ cao bay của họ nằm ngoài tầm tấn công của các sinh vật Kepler, lại không ngờ rằng những dây leo của Ma Quỷ Đằng sẽ quấn lấy lẫn nhau và leo lên trời như cây đậu Hà Lan trong truyện cổ tích.

Bọn chúng đều dựng dục thai quả, ngay khi máy bay vận tải đi ngang qua, Ma Quỷ Đằng phun thai quả lên trời, Lân Điểu phá thai mà ra giữa không trung, nương theo lực tác động này để va chạm vào động cơ của bọn họ.

Vảy trên người Lân Điểu tựa như vô số lưỡi dao, phá hủy động cơ của máy bay vận tải, máu đặc màu lục đậm phun khắp nơi, ngay cả động cơ dự phòng cũng bị chúng phá hủy dẫn đến rơi máy bay. Sau đó, họ liền bị sinh vật Kepler ở khu vực này tấn công, bị động vật đột biến, con người và thậm chí cả thực vật vây quanh.

Khoang máy bay vận tải đã trở thành một quả hồ đào trong khu sinh thái, dù bây giờ có bịt kín thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đập nát.

Vốn dĩ họ có thể sống sót cho đến khi cứu viện đến, bởi vì Cao Chích, đội trưởng đội hai chịu trách nhiệm bảo vệ Giáo sư Triệu, là một "Người dung hợp" với năng lực vượt trội, anh ta có thể điều khiển các sinh vật Kepler trong phạm vi mười mét quanh mình.

Nhưng khi ngày càng có nhiều sinh vật Kepler tấn công, Cao Chích sử dụng năng lực của mình quá nhiều khiến sự ăn mòn của các tế bào Kepler trong cơ thể anh ngày càng tăng lên, vô tình vượt qua giới hạn.

Đôi mắt từng lạnh lùng và lý trí kia không ngừng bị bao phủ bởi tơ máu màu xanh băng, đến cuối cùng hoàn toàn không thể nhìn rõ con ngươi vốn có của anh.

Thường Hằng chỉ có thể liên hệ với trụ sở và yêu cầu cử đội cứu viện càng sớm càng tốt, đồng thời phải khẩn cấp điều động một Inspector mới để đối phó với Cao Chích.

Mỗi phút trôi qua như một năm, mỗi giây là một nhịp tim lướt qua cái chết.

Cao Chích đối với đồng đội đã vào sinh ra tử không còn chút cảm tình gì, anh giơ tay lên, những dây leo khổng lồ chui ra khỏi mặt đất, trên dây leo có thể thấy vô số chi của sinh vật bị nó nuốt chửng, chẳng hạn như cánh tay của con người với các khớp bị vặn vẹo, khuôn mặt bị tiêu hoá một nửa, dã thú mở to miệng vùng vẫy, dị dạng đến mức làm cho người ta muốn nôn mửa.

Nó bung ra vô số gai nhọn, hung hãn quấn quanh khoang máy bay vận tải, vỏ cabin vừa bị siết chặt liền phát ra âm thanh kim loại ong ong, gai nhọn cọ lên vỏ ngoài, tiếng vang bén nhọn khiến màng nhĩ của mọi người đau nhức.

Điều này tạo thành sự tra tấn tinh thần cực lớn cho những người trong cabin.

Vị giáo sư già bịt tai, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Giáo sư Triệu, ngài ngồi xuống đi. Tim ngài không tốt, uống thuốc trước."

Một giọng nói ôn hòa vang lên, giáo sư Triệu quay mặt lại thì phát hiện khi mọi người đang căng thẳng đến mức sắp nổ tung tại chỗ thì cậu nghiên cứu sinh của ông lại rất bình tĩnh.

Y đưa cho giáo sư Triệu một chai nước khoáng, đỡ giáo sư Triệu ngồi xuống.

Đôi mắt của giáo sư Triệu đột nhiên ươn ướt, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi: "Khinh Vân à, là lỗi của tôi. Nếu tôi không mời cậu cùng tôi trở lại thành phố, cậu sẽ không..."

"Giáo sư Triệu, xin đừng vội tự trách mình. Không ai trong chúng ta nghĩ rằng máy bay vận tải an toàn nhất sẽ gặp sự cố, cũng không ngờ được đội trưởng Cao sẽ đột nhiên "vượt rào", huống chi là Inspector đang đi cùng máy bay vận tải với anh ta sẽ bị giết trước. Ở bên ngoài, Ma Quỷ Đằng có khả năng dung hợp gen sinh học, hơn nữa nó rất to và có khả năng tấn công một cách tự chủ, nếu tôi đoán không lầm thì đó hẳn là "Ma Quỷ Đằng Akanagar"."

Giáo sư Triệu gật đầu: "Vì vậy, tình huống của chúng ta rất nguy hiểm!"

Nghiên cứu sinh dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán Giáo sư Triệu, bình tĩnh tiếp tục: "Đó là một sinh vật Kepler bậc trung, Cao Chích chỉ có thể điều khiển không quá ba cây. Ngay cả khi ba cây Ma Quỷ Đằng Akanagar tấn công chúng ta cùng lúc, vẫn mất ít nhất năm phút để phá hủy cabin."

Y vừa dứt lời, âm thanh gai ngược cào qua càng trở nên dày đặc hơn, hai cây Ma Quỷ Đằng Akanagar đã quấn quanh, bốn vách cabin phát ra tiếng ken két, lõm vào bên trong hằn ra hình dạng của Ma Quỷ Đằng Akanagar.

"Ầm" một tiếng, khuôn mặt của một người phụ nữ trên Ma Quỷ Đằng bị đập nát trên cửa sổ máy bay, dường như cô ta vẫn còn giữ được ý thức cầu sinh, hộp sọ của cô ta vỡ thành từng mảnh vì bị Ma Quỷ Đằng quấn quanh.

May mắn thay, não cô ta đã sớm rỗng tuếch, tóc dính sát vào cửa sổ.

"A..." Giáo sư Triệu mở to hai mắt, nhịn không được muốn nôn ra.

Học trò của giáo sư Triệu đứng chắn giữa ông và cửa sổ, nói với giọng dịu dàng: "Đừng nhìn. Cô ấy đã chết từ lâu."

"Ầm ——" Khoang máy bay lõm vào trong, cây Ma Quỷ Đằng thứ ba quấn lên.

"** —— Miệng của cậu khai quang sao?!" Thường Hằng hung hăng trừng mắt nhìn học trò của giáo sư Triệu.

Nói ba cây, thực sự có ba cây Ma Quỷ Đằng quấn quanh!

Trên mặt đối phương không có một tia sợ hãi, môi nở một nụ cười nhàn nhạt, cứ như những gì họ đang trải qua lúc này chỉ là một chuyến tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí vọt vào nhà ma.

Ngay cả với gu thẩm mỹ nam thẳng của Thường Hằng cũng phải thừa nhận rằng nghiên cứu sinh này lớn lên không tệ.

Y không phải loại có vẻ ngoài xinh đẹp được các cô gái trẻ ưa chuộng trên TV, ngược lại, mặt mày y có một loại phán xét sắc bén, như thể y luôn tính toán, đánh giá một cách lý trí tất cả mọi người và mọi việc.

Khi y quay mặt sang một bên, ánh sáng trong cabin lướt qua xương mũi cao thẳng của y để lại bóng mờ tinh tế ở hốc mắt, không hiểu sao làm Thường Hằng nghĩ đến ranh giới giữa đá ngầm và bầu trời đêm thăm thẳm trước khi bình minh lên trên mặt biển.

Sáng tối khó phân biệt, chính tà khó phân.

Thường Hằng luôn cảm thấy sau khi nhìn thấu nụ cười ấm áp nhưng nông cạn trên môi y, thứ còn lại chỉ là một loại thờ ơ lãnh đạm.

Thường Hằng, người đã trải qua sinh tử vô số lần, bỗng dưng sợ hãi y một cách khó hiểu.

Nghiên cứu sinh chậm rãi nói: "Tính thời gian, đội cứu viện của Tháp Xám hẳn là đã đến, điều họ đang nghĩ lúc này có lẽ là làm thế nào để vượt qua vòng vây của sinh vật Kepler. Về phần Đội trưởng Cao... Inspector mà Tháp Xám ở thành phố Ngân Loan có thể điều động, tôi không nghĩ có ai có thể bắn trúng được anh ta."

Thường Hằng kinh ngạc trong lòng, sao nghiên cứu sinh này lại biết về lực lượng chiến đấu của Tháp Xám ở thành phố Ngân Loan?

Người dung hợp có sự nhạy cảm trời sinh với nguy hiểm, đặc biệt là những người dung hợp cấp bậc như Cao Chích, muốn bắn trúng anh ấy từ xa rất khó, còn ở cự ly gần... chưa kịp bóp cò thì đã bị anh ấy giết.

Đây có vẻ như là một nhiệm vụ bất khả thi.

Nhưng anh ấy đã bị hệ sinh thái Kepler đồng hóa, nếu không xử lý anh ấy, để anh ấy tiếp tục phái sinh vật trong khu vực này tấn công máy bay vận tải, đội cứu viện cũng bó tay hết cách.

"Có, Tháp Xám ở thành phố Ngân Loan của chúng tôi vẫn có Inspector có thể bắn trúng đội trưởng Cao." Thường Hằng trả lời rất chắc chắn.

Nghiên cứu sinh "Ồ" một tiếng, sau đó không nhanh không chậm hỏi: "Vậy người đó đâu?"

Các thành viên khác trong đội lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi.

"Lão Thường! Đều là lỗi của cậu – Chẳng có việc gì tự dưng thách đấu cận chiến với đội phó Đàm!"

"Nếu không phải do cậu làm cậu ấy bị đập đầu bằng một cú ném qua vai, cậu ấy đã đi làm nhiệm vụ cùng chúng ta!"

"Lão Thường... Nếu các anh em gãy ở đây, đều là do cậu hại!"

Sắc mặt Thường Hằng trở nên khó coi, "Ai biết được một nhiệm vụ hộ tống đơn giản lại thành ra thế này! Hơn nữa Đàm Mặc lại là đội phó của chúng ta! Đội phó đàng hoàng mà lúc đánh cận chiến bị đội trưởng của mỗi đội thay phiên nhau treo lên đánh, chẳng lẽ không nên rèn luyện thêm sao? Đội hai của chúng ta không có tôn nghiêm đến vậy sao?"

Không khí vốn căng thẳng bởi vì một trận chỉ trích lẫn nhau lại có vài phần vui vẻ.

Thường Hằng trốn tránh trách nhiệm, những người khác đột nhiên trở nên tức giận.

"Rèn luyện? Một Inspector như cậu ấy tăng khả năng cận chiến để làm cái khỉ gì! Biết bóp cò súng không phải được rồi à!"

"Nếu khả năng cận chiến của cậu ấy cũng giỏi xuất sắc thì chẳng phải chúng ta vô dụng sao?"

Lão Thường mặt đỏ bừng, lắp bắp cố gắng xoa dịu cơn giận của đồng đội: "Cái này... Cũng may là hắn bị chấn động não. Nếu như hắn đi làm nhiệm vụ cùng chúng ta, chắc chắn sẽ ở trên cùng một chiếc máy bay vận tải với Đội trưởng Cao, thế thì giờ phút này hắn đã ngỏm củ tỏi nhận cơm hộp! Tôi chó ngáp phải ruồi để hắn ở lại thành phố, có lẽ người được phái đến giải cứu chúng ta là Đội phó Đàm!"

Tiếng nói vừa dứt, những người khác đều im lặng, như thể họ đã tìm thấy hy vọng to lớn trong tuyệt vọng.

Nghiên cứu sinh trẻ nheo mắt, khoé miệng mang theo một tia nghiền ngẫm, đọc lên cái tên kia: "Đội phó Đàm... Đàm Mặc..."

"Đúng! Đội phó của chúng tôi dùng chính là "ChuTước"!"