Quay vào bên trong nhà, mọi người đều nhìn thấy nguyên liệu đã được chuẩn bị, nhưng lại chẳng có ai nấu, bây giờ cả Thời Khuất Tiêu và La Anh Húc đều cảm thấy bản thân bị biên tập chơi rồi. Riêng nhóm người bên Mạc Thế Ảnh thị thì lại cười như được mùa, đặc biệt là Mai Lục Dao, cô ta còn nói:
- Tiêu ca, hay là anh góp nguyên liệu đi, bọn em sẽ nấu cho. Ở bên chỗ anh toàn là nam nhân, làm gì có ai biết nấu ăn chứ, hơn nữa ở đây ai mà không biết kĩ năng nấu nướng chả chị Kiều là tốt nhất.
Trần Chi Kiều nghe vậy liền kéo tay của Mai Lục Dao lại, sau đó lại nói:
- Dao Dao, đừng nói nữa.
Tuy nhiên, ngay sau đó "Hoa hậu thân thiện" Trần Chi Kiều lại nhìn anh, nhỏ giọng nói:
- Anh có cần em giúp không? Em có thể giúp anh nấu một chút, em không phiền.
- Nhưng tôi thấy phiền.
Nói xong thì Thời Khuất Tiêu liền đi thẳng vào bên trong phòng, bỏ lại Trần Chi Kiều với gương mặt tái nhợt, ngay cả tổ đạo diễn cũng không biết nên làm gì nữa. Lúc này La Anh Húc với Mục Đinh cũng nhìn nhau, nhưng rồi người cuối cùng ra tay vẫn là cô.
Hoàng Túc nhìn sơ qua nguyên liệu một chút, sau đó liền đeo tạp dề lên rồi chuẩn bị vào bếp, với gương mặt thư xinh, vóc dáng của cô tuy không quá nổi trội, nhưng cũng cao khoảng một mét bảy nên so với Trần Chi Kiều và Mai Lục Dao thì cũng cao hơn một chút, nhìn thấy cô ở trong bếp điêu luyện như thế thì họ cũng ngạc nhiên.
Đến khi Thời Khuất Tiêu thay quần áo xong quay lại cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc, nhưng rồi để nhanh chóng được ăn cơm thì anh cũng phải sắng tay áo vào phụ giúp, hình ảnh ăn ý của Thời Khuất Tiêu và Hoàng Túc liền được đạo diễn ghi lại, họ còn nói rằng trông dáng vẻ của hai người rất đáng để ship couple.
Nghe đến đây cơ thể của Hoàng Túc liền cứng đờ, còn Thời Khuất Tiêu cũng bình thản nói:
- Đừng trêu đùa nữa, cậu ấy có bạn gái rồi, nếu để bạn gái cậu ấy ghen thì tôi không chịu trách nhiệm được đâu.
Đạo diễn nghe vậy liền xin lỗi cô, hiển nhiên cô cũng chỉ nở một nụ cười gượng rồi thôi. Hai người lại tập trung nấu ăn.
Tuy rằng món ăn không phải quá ngon, nhưng với hoàn cảnh này thì có như thế này cũng đã được lắm rồi, ngồi vào bàn ăn thì La Anh Húc nhìn cô, nói:
- Không ngờ tay nghề của Hoàng Túc lại tốt như vậy, bạn gái của cậu thật có phước đó.
Hoàng Túc cũng chỉ cười cười chứ không đáp, đúng rồi, bạn gái của cô là mấy người đó, từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên cô nấu cơm cho người khác ăn đấy nhá, nên cảm thấy ân huệ tràn trề đi.
Ăn cơm xong thì La Anh Húc và Mục Đinh cũng biết ý mà rửa bát, còn cô cùng Thời Khuất Tiêu thì về phòng để chuẩn bị cho hoạt động tiếp theo. Đột nhiên bây giờ cô cảm thấy hối hận quá.
Mê trai làm chi rồi trốn gia đình về nước, hiện tại ra nước ngoài thì cũng không được, về nhà thì cũng không xong, ở đây thì quá nguy hiểm, không ở đây thì chẳng thể ở đâu nữa... Cô thật sự là khổ quá mà... Có tiểu thư nhà nào khổ hơn cô không chứ?
Trong khi Hoàng Túc đang kêu gào trong tuyệt vọng thì Thời Khuất Tiêu lại nói:
- Hoàng Túc, cậu nói xem... Nếu bạn gái cả ngày không trả lời tin nhắn là có ý gì.
Cô đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền đáp:
- Thì người ta không muốn ở bên anh nữa đó, thấy anh rất phiền, muốn chia tay cho xong, hi vọng anh đừng làm phiền người ta nữa.
Nói cho sướng cái miệng xong thì Hoàng Túc mới biết mình bị hớ rồi, sau đó cô cũng có ngó qua nhìn gương mặt của Thời Khuất Tiêu, hơ hơ... Quả nhiên là không vui lắm, chắc là anh giận lắm nhỉ?
- Chuyện đó... Tôi...
- Tôi không sao, chắc là tôi ích kỷ khiến cô ấy khó chịu rồi.
Nói xong thì Thời Khuất Tiêu cũng đi ra ban công để hóng gió, ánh mắt của Hoàng Túc đầy phức tạp nhìn theo anh. Tuy rằng trong thâm tâm của cô cũng rất muốn chia tay anh, nhưng cô không có ý định sẽ làm tổn thương anh như vậy...
Nhưng nói mới nhớ nha, một người như Thời Khuất Tiêu tại sao lại thích cô như vậy chứ? Kì lạ... Rốt cuộc anh thích cô ở điểm nào vậy?
Tới thân phận của cô mà cũng không biết thì thích cô cái nỗi gì đây?
Cứ như thế, trong chuyến sinh tồn này thì Thời Khuất Tiêu cũng vừa chơi vừa chờ tin nhắn của Nhạc Chiêu Âm, nhưng cô hoàn toàn không trả lời. Vào ngày cuối cùng của chặng ghi hình thì anh cũng đã hạ quyết tâm rồi, đợi khi anh quay về Niêm thành sẽ nói lời chia tay...
Anh... Sẽ buông tha cho cô vậy, như vậy sẽ tốt cho cả hai. Anh nghĩ thế.
Buổi tối ngày cuối cùng, anh đã viết một tâm thư rất dài và gửi cho Nhạc Chiêu Âm, nhưng cô hoàn toàn không đá động đến, khiến anh có chút hụt hẫng, ngồi trên xe quay về nhà mà anh chỉ biết thở dài mệt mỏi. Hoàng Túc ở bên cạnh cũng khó hiểu nhìn anh, muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Về đến Nhuận Sắc Sương thì Thời Khuất Tiêu thả cô xuống trước, còn bản thân thì lại cho tài xế chạy đi, cô nghĩ chắc hẳn là anh có việc riêng, nên cũng không muốn tò mò. Việc đầu tiên sau khi quay về Niêm thành là cô đi nhận lại Bánh Bao từ cửa tiệm thú cưng, sau đó thì mới kiểm tra điện thoại mình đã để quên ở nhà.
Đến đây thì cô mới tá hỏa, ôi trời, không ngờ trong suốt một tuần quay chương trình anh luôn nhắn tin cho cô, vừa rồi trên xe còn nhắn tâm thư cho cô nữa chứ... Đây... Là chia tay rồi?
Như vậy là cô được giải thoát rồi á?
#Yu~