Rồi sau đó chuyện hôn sự giữa hai người cũng bị hủy bỏ, nhưng Nhạc Chiêu Âm vẫn tiếp tục sống với thân phận là Hoàng Túc và tiếp tục làm việc với Thời Khuất Tiêu.
Đến lúc này thì Thời Khuất Manh lại tiếp tục ngạc nhiên, hóa ra Hoàng Túc cũng là Nhạc Chiêu Âm sao? Vậy… Vậy hai mẹ con họ không chỉ dằn mặt tiểu thư nhà họ Nhạc một lần mà những hai lần, xem ra lần này họ tiêu đời thật rồi… Bây giờ họ phải làm sao đây?
Đừng nói Thời Khuất Manh run rẩy lẩy bẩy, đến cả Chu Mạn Nương cũng phải nhìn cô bằng một cặp mắt khác… Nói cũng đúng, nếu không nhìn bằng cặp mắt khác thì làm sao mà được, nói sao thì bây giờ cô cũng là Công chúa Nhạc gia, đổi lại bây giờ họ phải nhìn sắc mặt của cô mà sống rồi.
Nhưng đến lúc hai người họ nhìn sang Thời Khuất Tiêu thì khỏi phải nói, tên đó hoàn toàn biến thành một tên thê nô chính hiệu, ôi trời, đúng là càng nhìn càng thấy nhức mắt mà, đường đường là một Ảnh Đế được người người ca tụng, bây giờ lại ở trước mặt Nhạc Chiêu Âm như một chân cún sai vặt, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tiết tháo đâu? Liêm sỉ đâu? Thời Khuất Tiêu đâu mau lăn ra đây!
- Được rồi, nếu như hôm nay không còn gì nữa thì mọi người về nhà đi, chúng tôi cần phải nói chuyện với Âm Âm.
Thời gia thì đồng ý nhưng Thời Khuất Tiêu nhất quyết không về, anh quyết định sẽ ăn vạ nhà vợ, nói sao đi nữa ai cũng nghĩ anh mặt dày vô liêm sỉ mà, nếu đã thế thì anh cũng không muốn giấu làm gì, cứ bám dính lấy nhà vợ là tốt nhất. Hiển nhiên sau đó Nhạc Chiêu Âm chỉ nhìn anh, sau đó nói:
- Nếu anh còn lảng vảng quanh đây thì đừng trách tôi!
- Em định làm gì?
- Anh nói xem?
Cái ánh mắt của cô bây giờ chính là kiểu “Nếu anh còn dám bén mảng đến nữa là tôi sẽ ‘thiến’ anh ngay tại chỗ”, mọi người nhìn vào thì có hơi đáng sợ một chút, nhưng trong mắt kẻ si tình như Thời Khuất Tiêu thì vợ tương lai của mình làm cái quái gì cũng đáng yêu, cái gương mặt đần thối của anh nhìn cô đầy sự lấp lánh, sau đó còn muốn đưa tay lên véo má của cô nữa chứ, cũng may là Nhạc Chiêu Âm đã né tránh kịp, sau đó anh liền nói:
- Được rồi Âm Âm, hẹn ngày mai gặp lại ở trường quay nha. Tạm biệt em yêu, yêu em nhiều lắm.
Nói xong thì Thời Khuất Tiêu còn không quên tặng cô một nụ hôn gió đầy tình yêu nồng cháy, nhưng gương mặt xinh đẹp của Nhạc Chiêu Âm thì méo xệch, con bệnh này làm cái quái gì thế? Anh bị điên mà làm cái trò bò con gì giữa ban ngày ban mặt vậy, đúng là mất mặt chết đi được.
Khi đã tiễn vong… Ý nhầm, tiễn Ảnh Đế xong cũng đến lượt Nhạc Thanh Phong “hỏi tội” con gái cưng.
Nhưng ông ấy còn chưa quát cô thì Nhạc Chiêu Âm đã bị khí thế dọa cho quỳ xuống một cái đầy đau đớn, không cần nghe cô than đâu, chỉ cần nghe cái âm thanh đầu gối của cô chạm vào sàn nhà một cái *cốp* giòn tan cũng đủ biết là đau đớn thế nào. Nhìn con gái như vậy thì Nhạc Thanh Phong còn nỡ lòng nào trách cô chứ?
Ông ấy đưa tay đỡ con gái ngồi lên sofa, sau đó còn giúp cô xoa xoa chân, mắng yêu:
- Con đó, đã lớn thế này rồi mà vẫn hậu đậu như thế. Bảo sao cha không an tâm gả con đi.
Nhạc Chiêu Âm cũng chỉ mỉm cười, sau đó cô liền ôm lấy cánh tay của cha mình, nũng nịu dụi dụi vào tay của ông ấy, nhỏ giọng nói:
- Con không thèm gả, ở với cha và mấy anh mới thích chứ. Đúng không cha?
- Cô đó, định làm ba cô già thì làm một mình đi, đừng có lôi kéo ba anh của cô.
Đến đây thì mũi kiếm của Nhạc Thanh Phong đột ngột bẻ lái chuyển sang ba thằng con báo đời của mình, ông ấy chỉ mới nhìn thôi đã thở dài chán nản.
Nhìn đi, nhìn đi, ba thằng con trai, thằng nào thằng nấy đều lớn già đầu hết rồi mà tới bạn gái còn không có thì kiếm đâu ra cháu cho ông ấy đâu?
- Chiêu Thoại, con là lớn nhất, cũng đã ba mươi hai rồi, sao không kiếm vợ đi chứ?
Đột nhiên bị gọi tên Nhạc Chiêu Thoại liền rút điện thoại trong túi ra, sau đó à à ừ ừ rồi nói công ty có việc rồi chuồn gấp.
Lúc này Nhạc Thanh Phong lại nhìn sang Nhạc Chiêu Hiên, ông ấy cười nhẹ, nói:
- Chiêu Hiên, công ty của con có nhiều nữ như vậy, sao vẫn chưa có bạn gái? Con cũng hai mươi chín rồi, ít ỏi gì nữa?
- Cha à, gà nhà nuôi, không được ăn.
- Làm như con tử tế lắm không bằng.
Nhạc Chiêu Hiên câm nín.
Tiếp theo như kịch bản là sẽ nói đến Nhạc Chiêu Phóng, tuy nhiên thì Nhạc Thanh Phong không muốn nhắc đến đứa con trai này, vì nó quá nóng tính lại còn cộc cằn, ngoại trừ nhẹ nhàng với Chiêu Âm ra thì chưa từng thấy có nhẹ nhàng với ai. Năm nay cũng hai mươi bảy rồi chứ nhỏ nhắn gì nữa đâu, nhưng ông ấy không dám nói, vì cái mỏ của thằng nhóc đó cũng không vừa đâu! Tốt nhất là không nên động đến thì hơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
2. Tôi Rất Có Tiền Nha
3. Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A
4. Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy
=====================================
- Cha, nếu như cha thấy cô đơn thì tụi con sẽ tìm vợ cho cha, chứ cha đừng có ép tụi con kết hôn nữa. Phiền lắm.
Nhìn xem, nhìn xem, nhìn xem! Ông còn chưa đá động tới nó mà cái mỏ nó giật giật rồi nói vậy đó, coi đó được không?
- Con tự lo cho mình đi, đừng có mà suốt ngày lêu lổng rồi liên lụy đến em gái con là được rồi.
- Cha đừng lo, con sẽ bảo vệ Âm Âm thật tốt, sẽ không để tên nào bén mảng tới đâu!
- Vậy thì tốt!
Tuy là cái mỏ của Nhạc Chiêu Phóng hơi không thiện lành, nhưng có thằng này ở bên cạnh Nhạc Chiêu Âm thì ông ấy cũng an tâm lắm, vì ông ấy biết chắc sẽ chẳng có đứa nào ngu đến mức dây vào tên điên đó đâu!
#Yu~