“Đau thì đừng giả bộ kiên cường nữa!” Hình Khải lau lau tay vào quânphục, sau đó lau nước mắt cho Hình Dục, cô lúc nào cũng khóc rất lặng lẽ như thế, trong lúc anh không để ý, thì cô đã khóc ướt nhòe hết cả mặtrồi. Anh ghét nhất bộ dạng đó của cô.
Hình Dục không biết giải thích thế nào về tâm trạng bi thương đột ngột này của mình, cô khẽ cười, ngấm ngầm thừa nhận.
Chống hai tay ra phía sau, ngửa cổ ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên trời, hai ngôi sao vừa to vừa sáng lọt ngay vào tầm nhìn của cô, cô khe khẽhỏi: “Hình Khải, anh nói xem người ta khi chết đi rồi liệu có biến thành sao trên trời không?”
“Em ngốc thật hay vờ ngốc hả, đương nhiên làkhông thể rồi.” Ấu trĩ, Hình Khải khẽ hừ một tiếng thầm mắng cô, có điều đây là lần đầu tiên anh thấy Hình Dục nói những lời ấu trĩ như thế, nên không tránh khỏi nảy sinh tâm lý tò mò.
Nhưng tối nay Hình Dục thật khác thường, cô chỉ về phía ngôi sao sáng nhất, nói một cách chắc chắn: “Đó là mẹ em.”
Ngón tay Hình Khải khẽ khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn theo hướng Hình Dụcchỉ, rồi lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của cô, Hình Dục mặc dù đangcười nhưng mắt ngấn lệ, cô cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống, cố gắng nén tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng.
Trong lòng Hình Khải lập tứctrào dâng cảm giác buồn bã chua xót, thế là, để phá vỡ bầu không khígượng gạo đặc quánh này, anh lại quay đầu nhìn lên bầu trời sao, ngaysau đó nghiêm túc giơ tay chào theo kiểu quân đội: “Cháu chào cô ạ, cháu là Hình Khải, con gái cô bây giờ sống rất tốt.”
Hình Dục không cười, mà còn thả thõng tay xuống, nhìn chằm chằm vào ngôi sao đó, như đang thì thầm tâm sự với mẹ mình.
Có điều, ngay sau đó cô bật cười thành tiếng, bởi vì dạ dày Hình Khải đang sôi ùng ục lên tiếng kháng nghị, trong đêm tối yên tĩnh thế này, tiếng“gào thét” của nó nghe thật… nhức tai.
“Cười gì mà cười, chẳng phảivì em nên anh mới phải ôm bụng đói thế này à?” Hình Khải bóp bóp cáibụng đói meo, anh chưa bao giờ nghĩ mình và Hình Dục lại có ngày hòa hợp với nhau như thế này.
Hình Dục mím mím môi, nghển cổ lên nhìn ngóxung quanh, phát hiện ra một thửa ruộng xanh rì, thế là cô nhặt đôi giày bệt đi lại vào chân, hai tay kéo Hình Khải đang ngồi bệt dưới nền luônmiệng kêu khổ than sở đứng dậy, lén lén lút lút đi về phía ruộng.
“Đi đâu đây?”
“Suỵt!” Lần này đổi lại là Hình Dục ngăn anh lên tiếng, cô ấn vai Hình Khảixuống, ngồi xổm cạnh anh, sau đó khẽ nói: “Anh đợi em ở đây, đừng chạylung tung…”
Hình Khải tưởng cô muốn đi vệ sinh nhưng không dám nóithẳng nên vẻ mặt tỏ ra rất hiểu biết, không đưa ra bất kỳ ý kiến phảnđối nào.
Hình Dục khom người đi về phía ruộng khoai lang, vừa nhìnngó xung quanh để canh chừng vừa cầm gậy gỗ lên, nhưng cây gậy này không phải dùng để đào khoai lang mà dùng để đánh đuổi chó canh ruộng.
Quả nhiên, kinh nghiệm đã cho Hình Dục biết, cô phán đoán chính xác, khi cô đang định đào khoai lên, một con chó lông vàng to lớn lao về phía cô.
Hình Dục không hề tỏ ra sợ hãi, cô đứng bật dậy, ngay khi con chó định hámiệng sủa lên tiếng đầu tiên, cô giơ cao cây gậy gỗ trên tay giángxuống.
Đối mặt với một con chó to hung dữ nhưng cô không hề có ý định bỏ chạy. Ánh mắt cô lóe lên những tia nhìn khinh bỉ, ngay sau đó, cúixuống nhặt một hòn đá lên, thấy thế, con chó chột dạ, nó vội thu lại bộrăng sắc nhọn của mình, giật lùi về phía sau một bước, rụt rụt cổ lại,tư thế như sắp co giò bỏ chạy.
Hình Dục vừa dùng ánh mắt canh chừngnhất cử nhất động của con chó vừa vội vàng đào trộm khoai, Hình Khảiđang đói, ở một nơi hoang vắng thế này, chẳng có gì khác để ăn, đành làm việc có lỗi này vậy.
Một lúc sau cô cầm mấy củ khoai quay lại bêncạnh Hình Khải, phủi phủi một lát rồi thả mấy củ khoai xuống đất, cô bắt đầu đi nhặt cành cây khô xung quanh chụm lại để nhóm lửa.
Hình Khảiđờ người ra nhìn cô chớp chớp mắt, đứng dậy phóng mắt nhìn xung quanh,bất giác anh cảm thấy ớn lạnh thay cho Hình Dục: “Này, anh tưởng em đivệ sinh, ai ngờ đào trộm khoai của người ta, nhưng… khoảng ruộng này cómột con chó to rất hung dữ canh gác, lạ thật đấy, sao hôm nay không thấy nó đâu cả? Đi tìm bạn tình rồi chắc?”
“Anh thường xuyên đến đây?” Hình Dục cười kỳ dị.
Hình Khải vô thức đưa tay xuống sờ sờ vào bắp chân, không lâu trước đó anhcòn bị con chó đó cắn, nếu như không vì sợ bị bệnh dại thì có đánh chếtanh cũng không đến phòng y vụ “tự thú báo án”. Có điều, chuyện mất mặtnhư thế không thể để Hình Dục biết được.
Nhưng Hình Dục như nhìn thấu tâm tư Hình Khải, cô cười hi hi rồi giảng giải cho anh: “Nếu nhìn thấychó thì đừng chạy, động vật và người giống nhau, anh có khả năng uy hiếp nó nó sẽ sợ, còn nếu thật sự không thể trụ được thì trèo lên cây, chóbiết trèo cây không nhiều đâu.”
“Thế ở nhà chúng ta, em đáng sợ hay Đại Dục đáng sợ?” Bụp bụp! Xem anh ăn nói kìa!
“Anh đáng sợ. Đưa bật lửa cho em.” Hình Dục biết anh nhất định mang bật lửa theo.
Thực ra không trả lời cũng được.
Hình Khải châm một điếu thuốc rồi tiện tay ném bật lửa cho cô, ngồi phịchxuống quan sát cô thao tác thuần thục, cách cô nhóm lửa, vừa nhìn đãbiết là một cô gái lớn lên từ vùng thôn quê.
Nụ cười của anh chợt như cứng lại trên môi, không được, khi ở nhà Hình Dục hầu hạ anh còn chưađủ, chạy tới nơi đồng không mông quạnh này còn tìm đồ cho anh ăn, trongmắt cô, anh chỉ là thứ đồ bỏ đi?
Nghĩ tới đây, anh dập tắt điếuthuốc, đón lấy cây mồi lửa trên tay Hình Dục, thô lỗ ra lệnh: “Ngồi sang bên cạnh, sắp cháy cả váy rồi mà cũng chẳng thèm để ý gì cả.”
Hình Dục chỉ cười không đáp, túm túm chân váy lại rồi ngồi dịch sang một bên tiếp tục cho cành cây vào đống lửa.
“Phải rồi Hình Khải, anh trốn ra ngoài thế này, liệu sỹ quan chỉ huy có phạt anh nữa không?”
“Không sao. Trước khi trời sáng anh quay về là được.” Hình Khải quạt quạt khói, thờ ơ trả lời.
“Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên, cùng lắm nếu sỹ quan huấn luyện bắtđược thì chạy thêm vài nghìn vòng nữa, ông ta đâu có thể treo anh lên để đánh.”
Hình Dục gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy khả năng anh bị bắt có lớn không?”
Hình Khải trả lời thản nhiên: “Mười lần thì đến chín lần rưỡi bị bắt.”
“…”
Lúc này, đầu tiên phải cảm ơn Hình Phục Quốc đã thực hiện chính sách roivọt đối với con trai, chính vì từ nhỏ Hình Khải thường xuyên đi gâychuyện và cũng thường xuyên bị đòn nên trước khi vào trường quân sự anhđã rèn luyện được một cơ thể “sắt đá”. Tiếp đến là phải cảm ơn đám bạnlưu manh vô lại của anh, chính nhờ chúng mà Hình Khải trở thành một kẻmặt dày có một không hai.
“Sau này em đừng mặc váy nữa.”
“Sao thế?”
“Em bị bệnh thích khoe à?” Hình Khải bỗng nổi giận.