Bộ phim <> còn chưa hơ khô thẻ tre (*) đã bùng nổ trên Weibo, đồng thời Hạ Thanh Dạ cũng bùng nổ, chỉ trong hơn một tháng đã lên hot search ba bốn lần, trong đó một lần còn cùng ảnh hậu Niếp Trúc Ảnh mạnh mẽ "buộc chặt" tuyên truyền một phen, dù là lửa đen thì vẫn là lửa.
(hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm)
Loại tuyên truyền miễn phí này trái lại làm cho đạo diễn Tuân vô cùng hài lòng, lúc trước Sở Nhu và Hạ Thanh Dạ gây chuyện hắn liền coi như đang tuyên truyền cho phim mới, đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Fan weibo của Hạ Thanh Dạ cũng từ từ tăng lên, còn chưa ra tác phẩm, fan đã tăng hơn mười vạn, trong tin nhắn riêng tư mỗi ngày đều có thể nhận được rất nhiều câu chửi rủa, nguyền rủa từ fan não tàn của Sở Nhu hoặc là của Niếp Trúc Ảnh.
Hạ Thanh Dạ nhìn qua vài lần, liền triệt để đem weibo giao cho Dư Lan xử lý, làm sao thanh tịnh được thì làm.
"Oa, chị Hạ, chị nói Sở tiểu thư thật sự cùng người đại diện của mình cảo thượng (?) sao?"
"Người ta có lẽ chỉ là bạn bè."
"Ách——" Dư Lan không quá tán thành, cô tiếp xúc trong đoàn phim thời gian ngắn, liền cảm giác được Sở Nhu là loại người mắt cao hơn đầu khinh thường người khác, diện mạo Phương Hưởng thuộc dạng bình thường, tính cách cũng không biểu hiện quá rõ ràng, từ trên xuống dưới ngoại trừ thân phận là người đại diện, vốn không có điểm nào ra dáng người đàn ông tốt, về phần khuyết điểm tật xấu trái lại rất nhiều, muốn đếm cũng đếm không hết.
Từ một cô gái lăn lộn trong giới giải trí đến khi trở thành tiểu hoa lưu lượng cùng loại đàn ông này cùng một chỗ, chỉ có hai khả năng, một là chân ái, hai là tài nguyên. Dư Lan cảm thấy Sở Nhu có khuynh hướng là loại thứ hai.
Hạ Thanh Dạ thấy cô nàng cau mày, nhìn điện thoại mặt đầy u sầu, trêu ghẹo nói, "Sao thế, thích anh ta hả?"
Dư Lan mặt mê mang, thậm chí hoài nghi chính mình nghe lầm, chị Hạ thế mà lại trêu chọc cô?
Hạ Thanh Dạ buông quyển sách mà Vệ Tương Hồng mang đến <
>, "Nếu là trợ lý của chị, tạm thời không thể yêu đương, nhất là yêu đương cùng người trong giới, nếu vì yêu đương mà ảnh hưởng đến công việc, Dư Lan, đừng nói anh trai chị sẽ sa thải em, chị sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho em."
Dư Lan: "..."
Hạ Thanh Dạ thấy trợ lý nhỏ bị dọa đến sửng sốt, liền cảm thấy còn có vài phần vui vẻ, "Chẳng qua nếu em có người mình thích rồi, thì có thể nói cho chị biết là ai, chị thay em quan sát, nếu người này OK chị sẽ gả em đi."
Trái tim Dư Lan giống như tàu lượn siêu tốc, biến đổi bất ngờ, phập phồng lên xuống, trái tim như cánh hoa vỡ thành từng mảnh, khi nghe được câu cuối cùng của Hạ Thanh Dạ lại tự động khép lại, hơn nữa cảm xúc kích động, "Cảm ơn chị Hạ."
Ngày hôm đó, tiếng còi xe cảnh sát phá vỡ bình yên hàng ngày của trường quay, cảnh phim đang quay không thể không dừng lại, lúc đạo diễn Tuân nhìn thấy xe cảnh sát cả khuôn mặt đen như đáy nồi, khi nhìn thấy xe cảnh sát còn có cả cẩu tử lén lút cầm máy ảnh, lúc này chửi ầm lên, "Nơi này cấm chụp ảnh, bảo vệ, bắt mấy người kia đưa ra ngoài."
Hạ Thanh Dạ đứng cách đó không xa nhìn, sau khi cảnh sát tiến vào đoàn phim dưới sự chỉ dẫn tìm đến đạo diễn Tuân Quang. Dư Lan đứng một bên bị dọa suýt chết, "Chị Hạ, sao lại có nhiều cảnh sát vậy?"
Hạ Thanh Dạ cũng nói không biết, sự nghiệp hữu hạn trong giới giải trí của cô, ngoại trừ quay phim có thể quấy nhiễu người dân ra, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều xe cảnh sát đồng thời xuất hiện như vậy, không giống như đến cảnh cáo, trái lại giống như tới bắt người, "Em lại không làm chuyện xấu, sợ cái gì?"
Dư Lan vừa nghe, ngẫm lại cũng đúng liền theo bản năng ưỡn ưỡn lồng ngực.
Rất nhanh, Tuân Quang liền mang theo đoàn người đến chỗ ở của đoàn phim, không được bao lâu, liền nhìn thấy một người dưới sự khống chế của cảnh sát cứ như vậy bị lôi kéo lên xe.
"Các người buông tôi ra, hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
"Sở tiểu thư, phiền cô cùng chúng tôi quay về cục cảnh sát làm một bản tường trình."
"Được, vậy để tôi và đạo diễn nói một tiếng."
Tuân Quang ở một bên khí lạnh đầy người, mặt không chút thay đổi nghe Sở Nhu nói lời khách sáo, hắn không kiên nhẫn phất tay, "Đi mau đi."
Sở Nhu liên tiếp nói mấy lời xin lỗi linh tinh với Tuân Quang, người ngoài nhìn vào thì thấy thái độ khiêm tốn lễ độ, chẳng qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có cô ta rõ ràng nhất. Cuối cùng người và cảnh sát lên xe và rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong trường quay nghị luận sôi nổi, đều đang bát quái hôm nay xảy ra chuyện gì.
Dư Lan trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu, chờ Sở Nhu đi rồi mới phản ứng lại, ngạc nhiên nói, "Oa, chị Hạ, sao mới qua một buổi tối, Sở tiểu thư nhìn qua so với lúc trước tiều tụy hơn rất nhiều?"
Hạ Thanh Dạ cong mắt cong, đáy mắt tràn lan ý cười, "Người vẫn đi theo con đường ngọc nữ thanh thuần vừa bị tuôn ra tin tức cùng người đại diện có quan hệ, lại có ảnh chụp ân ái, em nói nghệ sĩ kiểu này sẽ như thế nào?"
Dư Lan vốn định thốt ra một câu, nhưng lại nhớ đến lời cảnh cáo lúc trước của Hạ Thanh Dạ, lại yên lặng đem lời nói bên miệng nuốt vào trong, cô không phải Sở Nhu, thật không biết nên phản ứng thế nào.
Chuyện khôi hài này, đến buổi chiều liền có đáp án.
【Kinh thiên động địa!!! Sở Nhu báo án, tố cáo người đại diện dùng thủ đoạn ti tiện uy hiếp, không thể không khuất phục.】
Cả bài viết văn chương lưu loát viết Sở Nhu là người bị hại, từ lúc mới ra mắt, liền gặp phải sắc lang Phương Hưởng như thế nào, còn kèm theo hình ảnh, chứng cớ, còn có một đoạn ghi âm rõ ràng.
Hạ Thanh Dạ ấn vào liền nghe thấy một giọng nam tiện tiện nói, "Ngọc nữ ngọc nữ, anh thấy em không khác gì dâm nữ đâu, Nhu Nhu, em nói xem bộ dáng này của em nếu để các fan thấy được sẽ phản ứng thế nào?"
Lập tức liền nghe thấy Sở Nhu đau khổ 'cầu xin',"Đừng, anh Phương, chỉ cần anh đừng làm tổn thương fan của em, đừng để bọn họ thương tâm, em như thế nào cũng được."
Sau đó liền không cần nghe, tất cả đều là giọng nói nghiến răng nghiến lợi uy hiếp của Phương Hưởng.
Dư Lan nắm chặt nắm tay, không dám tin nói, "Phương Hưởng này thật sự là rất đáng giận, vậy mà dám dùng thủ đoạn uy hiếp Sở tiểu thư, khó trách thoạt nhìn cô ấy tiều tuỵ như vậy, thật không nghĩ tới, Sở tiểu thư làm vậy vì bảo vệ fan của mình."
Trên mặt Hạ Thanh Dạ là nụ cười thản nhiên, bất động thanh sắc nhìn bộ dáng tức giận bất bình của Dư Lan, nửa ngày lành lạnh hỏi, "Em cảm thấy Sở Nhu đáng thương?"
Dư Lan gật gật đầu, chẳng qua đối diện với cặp mắt phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm của Hạ Thanh Dạ liền sợ tới mức theo bản năng lắc lắc đầu, "Chị Hạ, thật ra cùng là phụ nữ, nếu thật sự gặp phải loại chuyện này quá đáng thương."
Hạ Thanh Dạ tựa tiếu phi tiếu (*) nhìn chằm chằm cô nàng, "Dư Lan, hôm sau em tốt nhất nên chuẩn bị hai quả trứng gà nóng."
(tựa tiếu phi tiếu (*) cười như không cười)
"Hả?"
"Đến lúc đó em sẽ dùng tới."
Từ sau khi tư liệu đen kia bạo phát vào ngày hôm qua đến nay vừa vặn qua mười hai giờ, sự tình lên men đến cao điểm, vốn dĩ đám fan của Sở Nhu đã thương tâm muốn chết khi nhìn thấy 'chân tướng', không phân cao thấp cùng đám anti fan đấu khẩu, trong lúc nhất thời, bình luận của hi bên phân hóa thành hai mặt trái ngược.
Đoàn phim bởi vì sáng nay cảnh sát đến gián đoạn cho nên được nghỉ một ngày.
Hạ Thanh Dạ liền nằm trên sô pha lướt Weibo, nhìn fan chân cuồng của Sở Nhu và anti fan thủy hỏa bất dung, lướt một giờ, cô liền nhận được cuộc gọi, "Chị Tương."
Vệ Tương Hồng thực vừa lòng với làn sóng thủy quân đang bôi đen Sở Nhu trên mạng, "Chị vốn tưởng rằng hot search hôm qua đã đủ làm Sở Nhu trở người không được, chẳng qua không nghĩ tới Phương Hưởng lại nuôi một độc phụ, lật ngược ván cờ, cắn ngược lại hắn."
Hạ Thanh Dạ có chút đăm chiêu nghịch nghịch vòng hạt châu trong tay, đó là một chuỗi đàn hương phật châu, tổng cộng 108 hạt, cô tìm được ở một góc phòng của nguyên chủ, đại khái bởi vì chết rồi sống lại một lần liền mang vào tay, hiện tại thời điểm mỗi lần suy nghĩ sẽ theo bản năng đếm đếm chuỗi hạt, từng hạt từng hạt, có thể an tâm định thần.
"Chị Tương, em muốn làm phiền chị một việc."
"Chuyện gì?"
Hạ Thanh Dạ nghĩ nghĩ, "Chị tìm cơ hội gặp mặt Phương Hưởng tìm hiểu một chút chuyện, giúp hắn trở người, sau đó vài ngày lại đem bản ghi âm lúc trước đăng lên mạng."
Vệ Tương Hồng nhất thời ngẩn người, thậm chí có chút hoảng hốt, cô vốn tưởng rằng Hạ Thanh Dạ sẽ mềm lòng, kết quả không nghĩ tới đối phương ngược lại còn đưa lên một nhát dao chờ thời cơ thích hợp liền đâm vào ngực đối phương, ra tay quyết đoán ngoài dự liệu của cô, chẳng qua nghĩ đến chuyện Sở Nhu hết lần này đến lần khác lợi dụng tình cảm của fans, có lẽ, thật sự chạm đến chỗ đau của Hạ Thanh Dạ, "Được, chuyện này cứ giao cho chị nhưng vì sao phải giúp loại người như Phương Hưởng?"
Hạ Thanh Dạ cười cười, "Đạo diễn Tuân ghét nhất là người gây rối ở đoàn phim."
Vệ Tương Hồng: "... Có sao?"
"Nội dung hợp đồng rất rõ ràng, nếu có người cố ý gây rối trật tự trong đoàn phim, hoặc là tiết lộ bí mật trong quá trình quay phim, bên hợp tác có quyền đơn phương hủy hợp đồng, cũng không có bất kỳ khoản bồi thường vi phạm hợp đồng."
Dư Lan trợn tròn đôi mắt hạnh, không biết phải đứng ở đâu trong phòng, giống như vừa nghe được chuyện gì đó không được phép nói ra.
Hạ Thanh Dạ ngắt cuộc gọi, suy tư một lát, "Đi mời Mỹ Ny đến phòng chị."
"Vâng, em đi liền đây." Dư Lan vừa đi vừa chạy ra ngoài, chẳng qua bởi vì rất gần, vài phút sau, cô liền mang theo Tề Mỹ Ny đến.
"Đi rót hai ly nước."
"Nghe Dư Lan nói, Thanh Dạ em tìm chị." Tề Mỹ Ny ở trước mặt Hạ Thanh Dạ có vẻ vô cùng câu nệ, ban đầu cô ấy chỉ cảm thấy đây là một người mới có thể gánh vác đại cục như vậy, hơn phân nửa là vì vận khí tốt, hoặc là có bối cảnh. Chẳng qua sau khi chứng kiến Hạ Thanh Dạ và Lục ảnh đế đối diễn, cô liền yên lặng thu hồi nhận thức nông cạn của mình, một lần nữa đánh giá lại Hạ Thanh Dạ.
Hạ Thanh Dạ đem kịch bản của mình dúi vào trong ngườiTề Mỹ Ny, "Mấy ngày nay, chị cố gắng nghiền ngẫm vai Machiko này đi, tìm kiếm cảm giác, chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi tôi."
Tề Mỹ Ny: "!!! "
Dư Lan: "!!! "
Tề Mỹ Ny trong nháy mắt tay chân luống cuống, hai tay cô cầm kịch bản, cẩn thận lật xem, phát hiện trên đó phần lớn đều là những ghi chú phân tích nhân vật chiếm đầy cả quyển kịch bản, có thể thấy được người viết ghi chú này có bao nhiêu dụng tâm để nghiềm ngẫm về nhân vật này, không cần nghĩ cũng biết là của Hạ Thanh Dạ, cô ấy cả nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình, "Nhưng không phải vai của Machiko này là của Sở tiểu thư sao?"
Hạ Thanh Dạ cười khẽ, "Rất nhanh liền không phải."