Dư Lan kinh sợ nhìn theo cặp chân dài của Niếp Trúc Ảnh biến mất ở góc đường, run run đem Hạ Thanh Dạ say như chết đang nằm té trên mặt đất, bộ dáng sắp khóc, "Chị Hạ, tỉnh tỉnh, gây đại họa rồi."
Hạ Thanh Dạ từ từ nhắm hai mắt, chép miệng, trên mặt còn nụ cười tươi tràn đầy thỏa mãn.
Chu Linh ở góc khách sạn chờ sẵn, nhìn thấy Niếp Trúc Ảnh đến liền đem áo khoác lông đã sớm chuẩn bị sẵn đắp lên người đối phương, cũng không chú ý tới sắc mặt lạnh lẽo cùng khóe miệng có chút đỏ sẫm, "Sao đi lâu như vậy, chị thiếu chút nữa còn tưởng rằng phải vào toilet cứu em ra."
Niếp Trúc Ảnh vừa nghe đến chữ 'toilet', liền nghĩ đến bộ dáng say khướt trong toilet của Hạ Thanh Dạ, bùng nổ tức giận, khóe miệng nhếch lên, vừa vặn kéo căng miệng vết thương, còn có một chút đau đớn, ngoài miệng lại dính mùi rượu nồng đậm của con sâu rượu nào đó, tức giận càng thêm lớn hơn.
Hai người thừa dịp màn đêm nồng đậm, lên xe đi thẳng đến sân bay.
Chu Linh thấy cô ấy vừa lên xe liền nằm xuống, đau lòng không chịu được, "Theo chị thấy, em không trở về đây một chuyến, tuy nói là vì không sắp xếp được thời gian mới từ chối đạo diễn Tuân, nhưng cũng là bởi vì phía bên Hollywood đưa ra đề nghị trước chứ không phải em thất hứa, huống chi không phải em đã đáp ứng bộ phim tiếp theo vô kể là bận rộn đến đâu cũng sẽ đồng ý với anh ấy trước, anh ấy thế nào còn làm khó dễ em?"
"Còn có Hạ Thanh Dạ kia, sao cô ta dám ngồi bên cạnh em, hại chị cả buổi tối phải lo lắng cô ta kéo em chụp ảnh chung rồi ngày mai lại đăng lên Weibo, tiếp đến sẽ lại là một hot search, thế thì lại chọc cười tiếp."
Niếp Trúc Ảnh lập tức ngồi bật dậy, mặt âm trầm, "Không cho phéo chị nhắc lại ba chữ 'Hạ Thanh Dạ' nữa."
Chu Linh bị cô làm cho hoảng sợ, lập tức ngậm miệng, toàn bộ hành trình đều im lặng, xe vững vàng chạy đến sân bay.
Niếp Trúc Ảnh chỉ mang theo một vali đơn giản, lịch trình trước đó của cô vẫn giữ bí mật, nhưng đợi đến sân bay mới phát hiện có rất nhiều fan vây quanh sân bay, nơi nơi tìm cô, như đã biết trước tin tức cô trở về.
"Xem ra là paparazzi đã sớm nhận được tin tức, đến đây đợi em." Chu Linh kéo Niếp Trúc Ảnh sang một bên, trang bị đầy đủ cho cô, sau đó kinh ngạc nói, "Môi em sao lại bị rách? A, trên mặt còn có một dấu răng!"
Sắc mặt Niếp Trúc Ảnh lạnh tanh, khẽ liếm liếm môi, chỗ vết thương có chút cảm giác đau đớn rất nhỏ, "Chị đem khăn lụa cho em mượn, che một chút, trước tiên cứ rời khỏi chỗ này đi rồi nói sau."
Chu Linh đầy bụng nghi hoặc, trong lòng sàng lọc hết một lượt từng người tham gia tiệc đóng máy, cuối cùng đem hiềm nghi đặt hết lên người Lục Vũ đại ảnh đế. Cô lấy khăn lụa tháo xuống, quấn quanh Niếp Trúc Ảnh, nghiến răng nói, "Chuyện lớn như vậy em giấu thật kỹ, khó trách sống chết không nghe khuyên bảo nhất quyết trở về tham gia tiệc đóng máy gì đó, em cầu nguyện lần này tốt nhất đừng để cho paparazzi chụp được, bằng không fan của em đại khái sẽ phát điên lên, trở về chị tính sổ với em sau."
Niếp Trúc Ảnh đem khăn lụa che cằm mình, phần lớn là vì muốn che đi cánh môi bị gia súc Hạ Thanh Dạ cắn rách.
Đối mặt với Chu Linh đang nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, cô không hiểu gì cả, tính sổ? Tính sổ cái gì? Clm, cô bây giờ đang muốn chạy đi người để tính sổ đây!!!
"Đi."
"Em đi theo phía sau chị."
Chu Linh đẩy xe hành lý đi phía trước, Niếp Trúc Ảnh đem mũ trên áo trùm lên đầu, khăn lụa che nửa khuôn mặt, cúi đầu bước nhanh về phía cửa kiểm vé.
"Nữ thần!"
"Là ảnh hậu! "
"Nữ thần, nữ thần ở phía đó."
"..."
Cũng không biết ai tinh mắt thế, trong đám người mờ mịt người phát hiện ra Niếp Trúc Ảnh bị áo khoác lông to bự bao bọc, qua từng tiếng lớn tiếng nhỏ thì thầm, fan từ khắp nơi như ong vỡ tổ ồ ạt chạy tới.
Niếp Trúc Ảnh che mặt, chân dài bước nhanh qua Chu Linh, thấp giọng nói một câu, "Chạy mau."
Chu Linh đau đầu nhìn đám người bắt đầu khởi động, nhắc nhở, "Em đi trước, chị sẽ theo sau ngay, che mặt, trăm ngàn lần đừng để bị fan nhìn thấy."
Cô vừa nói xong, liền nhìn thấy Niếp Trúc Ảnh đã đi xa hai ba mét cùng một vị khách khác cũng vội vàng đụng phải nhau, mũ lông vũ vốn không chắc, qua va chạm lần nữa rơi về vị trí vốn nên ở, mái tóc xoăn giống như thác nước của Niếp Trúc Ảnh cứ vậy xõa xuống, ngay cả khăn lụa dùng để che mặt đều cũng dây kéo áo khoác làm rơi ra.
Ánh đèn nhanh chóng nhấp nháy vài cái.
Chu Linh thầm kêu không ổn rồi, bên kia fan đã chen chúc đến, vây một vòng quanh Niếp Trúc Ảnh, Chu Linh vội vàng chạy tới, ngăn lại, "Mọi người, thật ngại quá, tối nay Trúc Ảnh còn phải lên máy bay, mong mọi người châm chước một chút."
Cũng may, nhân viên an ninh sân bay rất nhanh đã sơ tán đám đông, hai người thiếu chút nữa không kịp lên máy bay.
"Thật nguy hiểm." Chu Linh cảm khái một câu.
"Chị Linh, hình như em bị chụp rồi."
"Cái gì!"
Hai người hai mặt nhìn nhau, Niếp Trúc Ảnh thành thật, "Em cũng không chắc chắn lắm, mặc kệ đi, trước hết để cho em ngủ một giấc đã."
Chu Linh quả thực không có biện pháp với cô, nghĩ nên liên hệ với các bên một chút, liền nhớ ra hiện tại mình đang trên máy bay, vì thế liền định đợi khi hạ cánh sẽ liên lạc, nào biết, hai tiếng sau, video Niếp Trúc Ảnh đụng phải người khác ở sân bay đã tràn lan trên mạng, chất lượng video vô cùng tốt, thậm chí có thể nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Niếp Trúc Ảnh cùng với khóe môi chưa kịp che giấu lúc ấy.
"Ngọa tào, nữ thần xuất hiện quả thật không bình thường!!!"
"66666, vì nữ thần đánh Call..."
"Nữ thần tóc tai bù xù vẫn xinh đẹp như vậy, chất tóc nhìn rất tốt, cầu xin tên dầu gội."
"Oa, đôi mắt kia, bộ dáng nữ thần che mặt đặc biệt đẹp trai."
"2333333, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi phát hiện khóe môi của nữ thần bị cắn rách, mặt trên hình như còn lưu lại một dấu hôn."
"Tôi đồng ý, lầu trên nói quá đúng."
"A a a, nữ thần của tôi."
Chưa đến ba tiếng đồng hồ, video đã vượt qua trăm vạn lượt chuyển tiếp, và việc phong tỏa tin túc đã quá muộn.
Chu Linh vừa mở điện thoại ra, tin nhắn, cuộc gọi, từng thông báo lần lượt xuất hiện, điện thoại bị đơ ra mất vài phút, "Chị Linh, chị Niếp lên trang nhất rồi, sao lại thế này,gì mà chuyện tình cảm hư hư thực thực sắp sáng tỏ, hai người không phải chỉ trở về tham gia một bữa tiệc đóng máy thôi sao?"
Trợ lý Diêu Vi cùng theo hai người về nước, chẳng qua là xin nghỉ một ngày về thăm nhà, kết quả mười giờ tối lướt Weibo liền thấy chị Niếp nhà mình lên top 1 hot search, lập tức gọi điện thoại.
Chu Linh vừa nghe Diêu Vi nói, lập tức nói, "Trước tiên chị cần phải tìm hiểu mọi chuyện một chút."
Có cái gọi là 'càng lo sợ điều gì, điều đó càng dễ xảy ra', Chu Linh mở Weibo nhìn thấy hot search mới nhất 【Ảnh hậu xuất hiện ở sân bay, khóe môi ẩn hiện dấu răng, chuyện tình cảm hư hư thực thực sáng tỏ.】
Chu Linh nhịn không được vỗ trán, "Chuyện này em có muốn giải thích trước với chị không?"
Niếp Trúc Ảnh kéo kéo khóe miệng, cười như không cười nhìn đám người trên Weibo càng ngày càng suy diễn sâu xa, thậm chí có vài người còn gán ghép cô và Tuân Quang, cô nghiến răng nghiến lợi, "Em nói chỉ là hiểu lầm, chị tin không?"
********
"Chị Hạ, chị Hạ, mau dậy đi, chúng ta phải ra sân bay."
"Chị Hạ, dậy đi."
"Không thì chúng ta sẽ trễ giờ bay đó."
"Chị... chị..."
Đầu Hạ Thanh Dạ đau như muốn nứt ra, bên tai còn vang lên tiếng ong ong không ngừng, cô lăn lộn trên giường một vòng, thuận tay lấy được cái gì thì ném cái đó, sau đó, toàn bộ thế giới im lặng.
Cô lăn một vòng, cả người đau nhức lợi hại, "Dư Lan."
Dư Lan bị một gói khăn giấy đập trúng mặt, cả người đều choáng váng, đang lo làm sao đánh thức Hạ Thanh Dạ, chỉ thấy đối phương lăn lộn hai vòng trên giường rồi tự động tỉnh dậy, "Chị Hạ, phải rời giường rồi, chúng ta phải lên máy bay."
Hạ Thanh Dạ lên máy bay trong trạng thái bán say rượu, vô cùng mơ hồ, tùy ý hỏi, "Ngày hôm qua chị uống say, trở về như thế nào vậy?"
Dư Lan bên cạnh lập tức không còn thanh âm.
Hạ Thanh Dạ vốn đang tính nhắm mắt, dự tính sẽ ngủ thẳng một giấc đến khi tới nơi, cô nghi hoặc mở mắt ra, nhìn tiểu trợ lý sắc mặt trắng bệch của tiểu trợ lý, mắt híp lại chỉ còn một khe hở, nửa ngày giật giật chân và eo của mình, "Sao chị lại có cảm giác chân và eo đặc biệt đau, Dư Lan không phải em thừa dịp chị say rượu mà đánh chị đó chứ?"
Dư Lan thiếu chút nữa đem đầu mình rụt vào trong cổ, vẻ mặt sắp khóc, "Chị Hạ, không phải em, thật sự, chẳng qua em nói ra sự thật, chị trăm ngàn lần phải ngồi cho vững đó nhé."
Hạ Thanh Dạ xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác say rượuthật không tốt, " Nói đi."
"Là Niếp ảnh hậu đạp."
"Hả?"
Dư Lan run run đem hình ảnh cô nhìn thấy ngày hôm qua một lần nữa kể lại, "Chị Hạ, chị... chị hôm qua giở trò lưu manh, chị hôn Niếp ảnh hậu một cái, chị ấy liền đẩy chị ra, đại khái là do trên mặt sàn quá trơn, chị liền té lăn xuống sàn, chị ấy... chị ấy đi đến đạp thêm chị một cước nữa."
Đôi mắt hoa đào linh động hữu thần của Hạ Thanh Dạ lập tức trợn tròn, có vài phần đáng yêu, "Em vừa nói cái gì?"
Dư Lan thật muốn khóc, hôm qua cô cảm thấy ánh mắt của Niếp ảnh hậu thật sự sẽ giết chết người, "Còn có... còn có..."
Cẳng chân và bờ mông của Hạ Thanh Dạ truyền đến cơn đau càng thêm mãnh liệt, sau khi tỉnh lại cô vẫn tưởng đó là di chứng của việc say rượu, chậc, Niếp Trúc Ảnh xuống tay thật tàn nhẫn, "Em nói chị giở trò lưu manh?"
Dư Lan chớp chớp mắt, lần nữa tiếp tục, "Thật ra, em... em đi lấy quần áo và khăn đến cho chị, không biết rõ ai là người chủ động, nhưng chỉ thấy chị dính ở trên người Niếp ảnh hậu, như vậy."
Dư Lan vừa diễn tả lại vừa trề môi, không thể nghi ngờ... đang ghét bỏ Hạ Thanh Dạ.
Hạ Thanh Dạ vỗ vỗ trán, cố gắng nhớ lại, ngày hôm qua cô cảm giác trời đất quay cuồng, lúc biết bản thân không ổn, đã muộn, sau đó cô muốn vào toilet rửa mặt cho tỉnh rượu nhưng lại nôn một lần, sau đó hình như là có gặp một người...
"Uống rượu hỏng việc."
Dư Lan ở một bên gật mạnh đầu, ngay cả Niếp ảnh hậu cũng dám hôn, lá gan của chị Hạ thật lớn, cô lén lút sờ sờ điện thoại đã tắt máy, cắn chặt hàm răng, không biết có nên đem hot search hôm nay nói cho đối phương hay không.
Mãi cho đến hạ cánh, Dư Lan cầm hành lý đến nhìn sắc mặt Hạ Thanh Dạ đã tốt hơn một chút, ấp a ấp úng nói, "Chị Hạ, còn có một việc nữa, em thấy tốt nhất là chị nên biết một chút."
Hạ Thanh Dạ hồ nghi nhìn Dư Lan, đôi mày thanh tú nhíu chặt thành một đoàn, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, điều Dư Lan sắp nói có thể là một búa tạ vạn cân.