Ảnh Hậu Này Có Chút Phiền

Chương 22: Ước định




Niếp gia trạch viện.

"Kiêu mà không nóng nảy, vô cùng khiêm tốn, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu, so với tôi ngày xưa còn lợi hại hơn rất nhiều."

"Bộ dáng đĩnh đạc rất giống ba nó, tuấn tú, lịch sự, sau này kết hôn với Trúc Ảnh nhà chúng ta, tuyệt đối xứng đôi."

Niếp Trúc Ảnh cởi giày cao gót, xách tà váy dài của mình, nhẹ nhàng từng bước đi về phía cầu thang, kết quả bị Niếp ba tinh mắt bắt quả tang.

"Trúc Ảnh."

"Con đứng lại, hôm nay sao con lại cư xử như thế, vừa đến liền lên mặt, đừng cho rằng ba không biết chút tâm tư này của con."

Niếp Trúc Ảnh bị nắm thóp, dứt khoát ném giày qua một bên, đi chân trần trên thảm, vẻ mặt vô cùng bất mãn, "Ba, đã là thời đại nào rồi, hai người còn sắp đặt hôn ước từ nhỏ? Con không muốn kết hôn, con không muốn tùy tiện gả cho một người đàn ông mà con hoàn toàn không quen biết, dựa vào cái gì mà chuyện do hai người tự ý quyết định năm đó giờ lại muốn con nghe theo? Muốn gả thì hai người tự đi mà gả."

Ba Niếp bị chọc tức gần chết, giận dữ gầm lên, "Trừ khi ba chết, bằng không thì hôn ước này Niếp gia chúng ta nhất định phải thực hiện, con đem chút tâm tư nhỏ bé đó thu hồi lại đi, ngày mai theo ba đến nhà họ thăm hỏi."

"Con không đi, muốn đi thì hai người tự mà đi!"

"Thôi, đừng tức giận đừng tức giận nữa, nếu không lát nữa huyết áp lại tăng bây giờ."

Niếp Trúc Ảnh đi chân trần, thở phì phò xoay người lên lầu, trở về phòng vẫn chưa hết giận đá vào giường một cái, kết quả ôm chân đau nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, nhe răng xoẹt xỉ một hồi lâu, "Thật là xui xẻo."

Cô ấy lấy điện thoại ra, tìm wechat.

Trúc xinh nhất thế giới:【 Tức giận đến phát nổ 】

Suối nước: Nhìn cậu như vậy, kế hoạch hơn phân nửa là thất bại.

Suối nước: Lúc đầu mình đã khuyên cậu đừng nên bốc đồng, cậu không nghe.

Trúc xinh nhất thế giới: Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Trúc xinh nhất thế giới: Kế hoạch còn chưa thực hiện đã thai chết trong bụng, lão bảo thủ còn uy hiếp mình, nói trừ khi ông ấy chết, còn không thì mình phải nghe lời ông ấy, chôn vùi hạnh phúc một đời của mình. 【Tôi rất tuyệt vọng.】

Suối nước: ... Nào có khoa trương như vậy, có lẽ người ta vừa cưới cậu về nhà thì sẽ lãng tử quay đầu thì sao.

Trúc xinh nhất thế giới:【Giả chết】【Vả mặt.】

Suối nước: Sao thế?

Trúc xinh nhất thế giới: Họ là anh em ruột. 【Lệ rơi đầy mặt.】

Suối nước: Ha ha ha ha ha ha ha

****

"Thanh Dạ, cười đủ chưa?"

Hạ Ngạn Bác xoa xoa mày, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô em gái vẫn cười không dứt từ khi rời khách sạn đến giờ, "Lúc nãy em bảo anh chuẩn bị hai bộ lễ phục, trong đó một bộ dành cho Niếp tiểu thư?"

Hạ Thanh Dạ chỉ cần nghĩ đến bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Niếp Trúc Ảnh lúc rời đi, ý cười liền không nhịn được, cô đã rất lâu đã rất lâu không vui như vậy, "Làm sao anh biết được?"

Hạ Ngạn Bác sủng nịch xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Cặp mắt này của anh không phải để trang trí, bộ váy đó rõ ràng là em thích."

Hạ Thanh Dạ nghịch ngợm thè lưỡi, đúng thật là cô rất thích, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, chọn lễ phục trưởng thành tham gia tiệc rượu là không thể nghi thờ nhưng không thích hợp với thân thể này.

Cô ra mắt tương đối muộn, thêm nữa lại lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm, thời điểm mở phòng làm việc đã gần ba mươi tuổi.

Nhưng thân thể này chỉ mới hai mươi, chênh lệch gần mười tuổi.

Cộng thêm việc lúc này khắp nơi trên cơ thể còn có mấy vết bầm xanh tím, bằng không đêm nay cô đã mặc mấy bộ lễ phục chặt chém rồi.

Thói quen thật sự thật đáng sợ.

"Anh không cảm thấy Niếp tiểu thư mặc vào so với em càng đẹp mắt hơn sao?" Hạ Thanh Dạ nói thật, cô mặc vào chưa chắc có thể so với Niếp Trúc Ảnh. Niếp Trúc Ảnh trời sinh hình thể đã giống cái móc áo, bất kể là kiểu dáng quần áo nào thì cũng có thể mặc ra giống như được đặt riêng vậy.

"Thanh Dạ, thái độ của cô ấy đối với em thực sự không thân thiện chút nào, em không tức giận à?"

"Tại sao phải tức giận?"

Hạ Ngạn Bác nhớ tới tư thái cao ngạo của Niếp Trúc Ảnh, "Cô ấy rất hùng hổ, trong lời nói đều có ý nhằm vào em, anh còn tưởng hai người từng có hiềm khích gì trước đó."

Hạ Thanh Dạ cẩn thận nhớ lại, cô có thể bảo đảm nguyên chủ tuyệt đối không quen biết Niếp Trúc Ảnh từ trước, hai người trong cùng cái vòng luẩn quẩn này, cái gọi là bất đồng... chắc là tai hoạ từ lần say rượu đó mà ra.

Cô chột dạ sờ sờ mũi, "Anh, anh và Niếp gia đang muốn bàn chuyện hợp tác à?"

Hạ Ngạn Bác có chút hoài nghi về miếng bánh đột nhiên rơi xuống từ trên trời, mấy năm nay anh ở trên thương trường hiểu rõ một đạo lý, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, Niếp gia luôn phát triển ở nước ngoài đột nhiên lựa chọn hợp tác với công ty anh, chắc chắn có điều mờ ám... Anh chỉ hỏi ngược lại, "Em hiểu Niếp tiểu thư bao nhiêu?"

Hạ Thanh Dạ nhớ lại những lời đồn ở đời trước, nói sở dĩ Niếp Trúc Ảnh dám đáp trả anti gây gắt, không ngại mặt mũi nhà đầu tư là bởi vì bối cảnh nghịch thiên, là vì cô ấy là phú nhị đại, đời ông cha còn có công với đất nước, chẳng qua rốt cuộc có đúng hay không, cũng không quá rõ ràng, "Anh, tính tình Niếp tiểu thư không tệ."

Sau khi Hạ Ngạn Bác nghe xong, thần sắc quái dị nhìn em gái.

Hạ Thanh Dạ đời trước từng có một thời gian ngắn giao tiếp với Niếp Trúc Ảnh, sau đó bởi vì hai người không phát triển cùng một chỗ, chung đụng ít nên xa cách, thêm nữa lúc ấy cô đã có người yêu, mối quan hệ với người phụ nữ khác cũng chỉ là xã giao.

Bên trong xe trơi vào trầm mặc ngắn ngủi, mãi cho đến khi về nhà, loại im lặng này mới bị phá vỡ.

"Thanh Dạ." Hạ Ngạn Bác lộ vẻ rối rắm, đối diện với đôi mắt mê man của em gái, lời đến miệng lại nuốt trở về, vẫn cười nói, "Không có việc gì, hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi nghỉ ngơi sớm đi."

"Dạ."

Hạ Thanh Dạ thật sự mệt chết rồi, nhất là sau khi gặp Trọng Nguyễn Thấm, loại cảm giác mệt mỏi này xuất phát từ cả thể xác và tinh thần, cô ngâm mình trong nước nóng, hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Trọng Nguyễn Thấm.

Khi đó trong một buổi tuyển chọn diễn viên cho phim truyền hình, cô được mời làm giám khảo, thời điểm nhìn thấy Trọng Nguyễn Thấm, đối phương tuy rằng không có xuất thân chính quy, nhưng diễn xuất rất đáng khen ngợi, là một cô gái đặc biệt dễ thẹn thùng, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trọng Nguyễn Thấm, so với một Trọng Nguyễn Thấm xa lạ lại lớn mật quyến rũ, quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, không giống cùng một người.

Cô ngã xuống, tuy đã qua năm năm nhưng thật sự có chút giống như vừa xảy ra hôm qua, đặc biệt rõ ràng.

Cô nhắm mắt lại liền có thể nhớ đến cảnh tranh chấp với Trọng Nguyễn Thấm ngày hôm đó, không cẩn thận ngã xuống lầu, sau đó, mọi thứ cô vất vả cô gắng gây dựng suốt nhiều năm và tình yêu đều rời đi theo cú ngã đó, hoàn toàn biến mất.

Đêm nay Hạ Thanh Dạ gặp ác mộng, trở lại ngày ấy bản thân vì Trọng Nguyễn Thấm mà tranh chấp cùng Tông Thông, nhưng sau đó liền thấy Trọng Nguyễn Thấm thân mật rúc vào trong lồng ngực Tông Thông...

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Ngạn Bác ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Thanh Dạ ngồi ở bàn ăn, cầm một ly sữa, ngẩn người.

"Làm sao thế, tối qua ngủ không ngon à?"

"Anh, sắp đến tết rồi, chúng ta chuẩn bị đồ tếtnhé?"

Hạ Ngạn Bác khó xử, "Hàng năm anh đều giao cho Tiểu Lý Tử chuẩn bị, mấy ngày nay tương đối bận, đợi anh gọi cho cậu ta, bảo cậu ta chuẩn bị đem đến."

Hạ Thanh Dạ không nói gì, trong trí nhớ, Hạ Ngạn Bác vẫn bận rộn với công ty, hai người rất ít khi có cơ hội cùng nhau ra ngoài đi dạo, ngôi nhà to thế này nhưng lại không có chút hơi người, trống rỗng, giống như khách sạn, "Anh, công ty anh khi nào được nghỉ tết?"

Hạ Ngạn Bác rót cho mình một ly nước ấm, "Nhanh thôi."

"Vậy anh dành ra thời gian đi, chúng ta tự mình đi trung tâm thương mại mua sắm tết."

"Được."

Hai người hẹn xong, ngày hôm sau đi mua sắm tết, kết quả người tính không bằng trời tính.

Ngày hôm sau, thời điểm Hạ Thanh Dạ ở nhà sửa sang lại đồ đạc, hai vợ chồng Niếp gia đưa theo Niếp Trúc Ảnh tới cửa thăm hỏi, cô ngẩn người một hồi mới mời họ đi vào, "Xin lỗi, anh của cháu đang ở công ty, chắc phải mất một lúc nữa mới có thể trở về, nếu mọi người không ngại, cứ vào trong ngồi đợi một lát, cháu đi gọi anh ấy về ngay."

Vẻ mặt Niếp Trúc Ảnh toàn là không bằng lòng, dù đã ngồi trên sô pha nhưng vẫn mang bộ dáng người sống chớ gần.

"Niếp tiên sinh, phu nhân, mời hai người uống trà."

"Cảm ơn Thanh Dạ, bình thường con đều ở nhà một mình sao?" Niếp phu nhân luôn thân thiện liền nhiệt tình lôi kéo Hạ Thanh Dạ nói chuyện.

Niếp Trúc Ảnh ngồi một bên khinh miệt nhìn mẹ kéo tay Hạ Thanh Dạ, trên mặt viết hai chữ chói lọi "dối trá", ngồi kề bên lâu lâu lại phóng khí lạnh.

Hạ Thanh Dạ liếc mắt xem xét đối phương, cười nói, "Thật ra con cũng không thường xuyên ở nhà."

Niếp phu nhân lập tức tiếp lời, nói ngôi nhà lớn như vậy, không thường xuyên về nhà, một mình khó tránh khỏi cô đơn, cuối cùng lại hỏi một câu, "Thanh Dạ, con có phản đối chuyện anh trai tìm bạn gái, hoặc là vị hôn thê không?"

Lời này xoay chuyển tình thế quá nhanh, vừa dứt cả phòng đều im ắng.

Hạ Thanh Dạ chớp mắt, nhìn quanh ba người này một vòng, nhất là khi nhìn đến gương mặt xanh mét của Niếp Trúc Ảnh, trong đầu nhanh chóng hiện lên ý nghĩ kỳ quái thậm chí có thể gọi là quỷ dị, sau đó cô đem ý nghĩ khủng bố này loại ra khỏi đầu, cười nói, "Đương nhiên không, mấy ngày trước con còn đề cập đến vấn đề này với anh ấy, trong nhà nếu có thêm hai người kỳ thật cũng rất náo nhiệt."

"Đúng đúng, là ý này."

"Hai người?" Niếp Trúc Ảnh bất mãn đưa ra kháng nghị.

Hạ Thanh Dạ nghịch ngợm thè lưỡi, "Một chị dâu, một em bé, nếu là ba bốn năm người tôi cũng hoan nghênh."

Niếp Trúc Ảnh giận đến xanh mặt, ánh mắt trừng Hạ Thanh Dạ càng thêm hung tàn, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.

Niếp tiên sinh ngồi một bên trái lại cười ha ha, "Nhiều người càng náo nhiệt, bầu không khí trong nhà mới tốt."

Niếp phu nhân lại nói, "Vậy Ngạn Bác nói thế nào?"

Ba người, sáu con mắt đều căng thẳng nhìn chằm chằm Hạ Thanh Dạ.

Hạ Thanh Dạ cười gượng, anh trai hình như muốn giải quyết việc đại sự của cô trước, sau đó mới cân nhắc đến những chuyện khác, nhưng chuyện lớn đối với cuộc đời nào dễ dàng giải quyết như vậy, hơn nữa cô thích phụ nữ cũng không thể nói trước mặt đám người này.

Đang lúc cô bị mẹ Niếp truy vấn sắp không chống đỡ nổi, Hạ Ngạn Bác trở về.

"Ngạn Bác."

"Chào Niếp tiên sinh, thật ngại quá để cho mọi người chờ lâu." Hạ Ngạn Bác lễ phép chào hỏi mọi người, "Niếp tiên sinh, nếu như không ngại, chúng ta có thể vào thư phòng nói chuyện, được không?"

Ba Niếp vội vàng xua tay, "Không không, lần này đến chủ yếu là vì xác nhận với con một chuyện, ở tiệc rượu lần trước quá nhiều người, quá nhiều tai mắt, quả thực không tiện nói chuyện chính sự."

Hạ Thanh Dạ tự giác lui về sau, nghĩ muốn để cho bọn họ không gian riêng tư nói chuyện, kết quả vừa mới bước một bước, liền nghe Niếp tiên sinh nói, "Thanh Dạ cũng ở lại đi, chuyện này liên quan đến Hạ gia và Niếp gia, chuyện là mấy mươi năm trước giữa hai nhà chúng ta có một ước định."