Ánh Mắt Bất Thường Của Bạn Cùng Phòng

Chương 13: Mật khẩu điện thoại




“Việt Trạch, sau khi tiêm thuốc ức chế xong, cậu không được tắm rửa bằng nước lạnh trong khoảng thời gian ngắn, lần sau nhất định phải nhớ kỹ đấy.”

Việt Trạch khàn giọng ậm ừ một tiếng. Anh nâng mắt nhìn đồng hồ ở phía đối diện, đã hai giờ sáng rồi.

“Tớ báo cáo lại với giáo viên ở ký túc xá rồi, đêm nay cậu có thể yên tâm ngủ lại ở bệnh viện. Quý Thụy với Đào Ngôn vốn định tới đây thăm cậu, nhưng mà bị giáo viên từ chối rồi, chắc là sáng mai mới có thể đến.”

Đại học G luôn quản lý rất nghiêm khắc, nếu bị phát hiện tự ý ngủ ở ngoài sẽ bị phạt. Đó cũng là lý do tại sao Mục Kinh cùng Quý Thụy ngăn Đào Ngôn đang liều mình muốn chạy ra ngoài cổng trường.

Cậu nói xong câu đó rồi báo một tiếng với nhóm ký túc xá.

Mục Kinh: Việt Trạch tỉnh lại rồi, đã hết sốt, bác sĩ nói trưa mai cậu ấy có thể xuất viện.

Gần như cùng một lúc, hai người ở ký túc xá đều trả lời tin nhắn.

Đào Ngôn: Mục Kinh! Anh em tốt của tớ giao cho cậu chăm sóc đó! Đồng ý với tớ, cậu nhất định phải như hình với bóng, bảo vệ cậu ấy!【khóc thút thít】【chắp tay】.

Quý Thụy: Ừ. Sáng mai chúng tớ tới.

Mục Kinh: Được.【chắp tay】.

Đào Ngôn: Mục Kinh, cậu rất có tình nghĩa, khi nào về đây tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn!

Mục Kinh: 【đập tay】.

Việt Trạch nghe tiếng điện thoại của Mục Kinh kêu leng keng, cậu ấy lại tươi cười trò chuyện vui vẻ. Anh không nhịn được mà hắng giọng.

Nghe được tiếng động Mục Kinh lập tức bỏ điện thoại xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn, quan tâm hỏi: “Sao vậy, cậu muốn uống nước hả, hay là đi vệ sinh?”

“À đúng rồi, tớ có mua chút cháo ngọt, cậu muốn ăn không?” Cậu lấy cháo vừa mới mua ra, đặt trước giường bệnh.

Việt Trạch lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hoa đào lạnh lùng đẹp đẽ cũng trở nên lừ đừ uể oải. Anh nhỏ giọng nói: “Cũng rạng sáng rồi, cậu tính nay ngủ ở đâu?”

Cậu vỗ vỗ lên chiếc ghế bên cạnh, giọng nói trong trẻo: “Tối nay tớ ngủ tạm ở đây, dù sao thì sáng mai tớ cũng không có tiết, có thể về ký túc xá ngủ bù.”

Việt Trạch nhìn ánh mắt có phần mệt mỏi của cậu, anh mím môi, khó nhọc dịch cơ thể nằm trên giường bệnh sang trái một chút, sau đó dùng tay vỗ lên khoảng trống bên phải, ý bảo cậu lên đây ngủ cùng nhau.

Mục Kinh lắc đầu tỏ ý từ chối. Sao cậu có thể chiếm giường của người bệnh được.

“Lên đây đi. Cũng có phải chưa từng ngủ chung với nhau đâu.” Việt Trạch cụp mi xuống, lạnh nhạt nói.

“Đâu có giống nhau, cậu bây giờ đang là bệnh nhân mà, tư thế ngủ của tớ không được tốt lắm, lỡ như đè lên người cậu thì sao?” Mục Kinh xấu hổ gãi đầu.

Việt Trạch không nói gì nữa, hơi thở trên người hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế bất động, rõ ràng là kiên quyết muốn cậu lên đó.

Là do cậu bị ảo giác hả? Tại sao cậu cứ cảm thấy tâm trạng của Việt Trạch đêm nay không tốt chút nào? Dáng vẻ giống như không muốn nói chuyện quá nhiều?

Mục Kinh vỗ trán. Người bị bệnh đương nhiên là không muốn nói chuyện rồi!

Chính cậu cũng đã đồng ý với Đào Ngôn sẽ chăm sóc anh thật tốt, sao có thể chọc tức người bệnh được? Mục Kinh đột nhiên quay người lại, nhanh chóng đổi lời: “Cơ mà giường lớn như vậy, có vẻ hai người ngủ cũng không có vấn đề gì nhỉ haha.”

Cậu cất cháo đi, để thuốc với nước ấm ở vị trí duỗi tay là có thể lấy được, vừa lúc truyền dịch xong, chờ Việt Trạch rút kim ở trên tay anh ra, Mục Kinh tắt đèn rồi trèo lên giường.

Nằm trong chăn bông mềm mại, Mục Kinh nhẹ nhõm thở phào một hơi. Cậu quay đầu về phía cậu trai nằm bên cạnh dặn dò: “Đêm có chuyện gì thì gọi tớ, tớ đồng ý với Đào Ngôn là sẽ chăm sóc cậu thật tốt rồi.”

Việt Trạch ừ một tiếng rồi rơi vào im lặng.

Nhận được câu trả lời rồi Mục Kinh liền quay đầu, nhìn ánh trăng rơi trên mặt đất, cậu không dám ngủ nhưng cũng không dám nói chuyện với Việt Trạch. Tâm trạng của cậu chủ không tốt, vẫn là không hỏi anh buổi chiều xảy ra chuyện gì thì hơn.

Kim đồng hồ chậm rãi quay, Mục Kinh cảm thấy mí mắt của mình ngày càng nặng, hận không thể ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Không thể ngủ không thể ngủ được!

Mục Kinh hơi giật mình, dùng sức dụi dụi mắt để giữ cho bản thân tỉnh táo. Đêm nay có khả năng Việt Trạch sẽ lại sốt, cậu phải để mắt đến anh. Buổi chiều đã phạm sai lầm một lần, nếu cậu có thể phát hiện ra Việt Trạch có vấn đề sớm hơn, anh cũng sẽ không tới mức phải ở lại bệnh viện cả đêm.

Cậu tuyệt đối không thể để bạn cùng phòng của mình chịu tổn thương ngay dưới mí mắt một lần nữa.

Giữ lấy niềm tin như vậy ở trong lòng, Mục Kinh gắng sức mở to hai mắt chống lại cơn buồn ngủ.

Ánh trăng chậm rãi trốn vào đám mây, trong phòng tối như mực.

Việt Trạch nhắm mắt lại, cảm nhận được những cử động nhỏ của người nằm cạnh mình, anh lại chậm rãi mở mắt ra.

“Ngủ đi, nếu thấy không thoải mái tớ sẽ gọi cậu.” Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Không được, lỡ như trong lúc ngủ cậu lại sốt thì sao?” Trong giọng nói của cậu tràn đầy mệt mỏi cùng buồn ngủ.

“Tớ ngủ nhiều lắm rồi, bây giờ không buồn ngủ.” Việt Trạch lời ít ý nhiều.

Mục Kinh đắn đo một lúc rồi quay đầu nói: “Vậy tớ chỉ ngủ một tiếng thôi. Một tiếng sau cậu nhất định phải gọi tớ dậy đấy.”

“Ừ.” Việt Trạch trả lời.

Mục Kinh thoáng yên tâm, nhét điện thoại di động của mình vào tay Việt Trạch, để anh xem thời gian. Mới vừa đắp chăn đàng hoàng để chuẩn bị ngủ, cậu đột nhiên mở mắt ngồi dậy.

“Sao vậy?” Việt Trạch khẽ cau mày, lạ chỗ nên không ngủ được sao? Muốn cho anh về hay sao? Tay anh vô thức vuốt ve điện thoại ở trong tay, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của chủ nhân nó.

“Đưa điện thoại cho tớ.” Trong bóng tối Mục Kinh mò mẫm tay của Việt Trạch, kỳ lạ, rõ ràng cậu mới vừa túm được: “Việt Trạch, tay cậu đâu?” Chẳng lẽ nhét dưới chăn?

Việt Trạch không trả lời.

Mục Kinh mặc kệ, thò tay vào trong chăn sờ loạn xung quanh, từ vòng eo rắn chắc của Việt Trạch sờ thẳng lên vai anh, rồi từ vai bên phải sờ xuống, lấy lại điện thoại ở trong tay cậu trai.

Cậu tắt mật khẩu màn hình khóa đi, một lần nữa nhét điện thoại vào tay anh. Mục Kinh không để ý tới cơ thể của Việt Trạch trở nên cứng đờ trong nháy mắt, phermone Alpha trong cơ thể anh lại bắt đầu điên cuồng gào thét.

“Tớ tắt mật khẩu rồi, trong một tiếng này nếu cậu thấy chán thì có thể xài điện thoại giết thời gian.” Mục Kinh nói xong, mặc kệ phản ứng của người bên cạnh, đắp chăn lên rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có một tiếng thôi, nên cậu phải nhanh chóng ngủ.

Việt Trạch bị hành động to gan lớn mật của cậu làm cho không nói nên lời, anh nằm thẳng trên giường không dám cử động, nắm chặt điện thoại ở trong tay, ngửi hơi thở tươi mát trên người Mục Kinh, mở to mắt cho đến tận bình minh.

Khi Mục Kinh tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng, trên giường cũng chỉ còn một mình cậu.

Cậu bật dậy, để chân trần bước xuống sàn nhà tìm người, nhưng tìm khắp phòng vẫn không thấy ai, lúc cậu định ra ngoài tìm người thì điện thoại trên tủ đầu giường có tin nhắn gửi tới.

Cậu chạy tới cầm điện thoại lên kiểm tra.

Việt Trạch: “Cậu dậy rồi à? Buổi sáng tớ có lớp, nên về trường trước. Thấy cậu ngủ ngon quá nên không gọi cậu dậy, đêm hôm qua cảm ơn cậu.”

Mục Kinh: Dậy rồi. Cơ thể cậu ổn rồi hả?

Việt Trạch: Ừ.

Mục Kinh nhìn xung quanh, thuốc với cháo không thấy đâu, nhưng lại có một hộp đồ ăn khác ở trên bàn.

Việt Trạch: Thuốc với cháo tớ cầm đi rồi, trên bàn là bữa sáng của cậu, ăn xong rồi hãy về.

Mục Kinh: A, cảm ơn cậu.

Mục Kinh đợi một hồi lâu, cũng không thấy Việt Trạch trả lời tin nhắn.

“Bắt đầu vào học rồi sao?” Cậu lẩm bẩm.

Cậu lướt xem tin nhắn Việt Trạch gửi cho mình ngày hôm qua, thì ra là tìm cậu để thí nghiệm số liệu của Bạc Lăng. Lúc về cậu phải cùng Việt Trạch kiểm tra lịch học để tìm thời gian rảnh rỗi chung của cả hai, Mục Kinh nghĩ vậy, cậu cầm hộp đồ ăn rồi về trường đại học A.