Edit: Myou
Quý Thụy cùng Đào Ngôn sắc mặt tái nhợt, cả hai liếc mắt nhìn nhau, quyết định nhanh chóng bỏ chạy.
Trước khi chạy mất còn kéo Mục Kinh đang chuẩn bị ra tới cửa lại, không chút tình nghĩa mà khóa cửa từ bên ngoài.
Trận chiến bên ngoài.
Quý Thụy nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo Đào Ngôn, u ám hỏi: “Tên nhóc Tiểu Ngôn cậu tính đi đâu thế.”
Đào Ngôn vô tội bị liên lụy, khóc không ra nước mắt: “Tớ không biết làm bản vẽ thiết kế, ở lại cũng không có ích gì mà. Với cả...” Đào Ngôn liếc mắt về phía cánh cửa đã khóa: “Lỡ như Việt Trạch lại tức giận thì sao? Chúng ta nên chạy trước thì hơn.”
“Không được.” Quý Thụy buồn phiền ngồi xuống, dựa lưng vào tường, tiện tay kéo tên ngốc Đào Ngôn ngồi xuống bên cạnh: “Bài tập của Mục Kinh là do tớ làm mất, tớ phải ở đây chờ cậu ấy.”
Sau đó cậu ta híp đôi mắt hồ ly lại, quay sang nói: “Cậu cũng phải ở lại đây, là anh em có họa phải cùng chịu!”
Đào Ngôn ở bên cạnh không có chút dũng khí nào lắc đầu nguây nguẩy, chuẩn bị chạy mất: “Tớ không mu...”
“Cậu có còn muốn tớ dẫn cậu đi chơi game không?” Quý Thụy ngắt lời hắn.
Đào Ngôn mới nói được một nửa lập tức quay lại chỗ ngồi xuống, phút chốc đã đổi lời, vô cùng có động lực nói: “Tớ sẽ không phải loại người nhát gan như vậy, cậu xem, nhất định hôm nay tớ sẽ ở cạnh cậu đến cùng!”
Cách một bức tường ở trong phòng.
Việt Trạch nhanh nhẹn dứt khoát tháo trang bị xuống, ném sang một bên, cụp mắt đi tới trước mặt Mục Kinh, lạnh như băng nói: “Không phải cậu tới tìm tớ giúp sao?”
Mục Kinh không biết nên đối mặt với Việt Trạch như thế nào, cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, gật đầu bừa, lóng nga lóng ngóng “Ừm” một tiếng.
Việt Trạch nhìn người đứng ngay cạnh mình, kiềm chế ý định muốn xoa đầu cậu, xoay người ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, khởi động quang não của anh.
“Mấy giờ nộp?” Tay phải với khớp xương rõ ràng của Việt Trạch cầm lấy bút, tay trái bắt đầu chỉnh đồng hồ.
“5 giờ 20 phút chiều.” Mục Kinh thấy vậy thì chạy tới, kéo ghế qua ngồi cạnh Việt Trạch, ngước mắt chăm chú nhìn Việt Trạch, nghi hoặc hỏi: “Bây giờ là 1 giờ 30 phút rồi, liệu có kịp không?”
Việt Trạch thờ ơ “Ừ” một tiếng, chỉnh báo thức thành 4 giờ 50 phút, 20 phút để kiểm tra lại, còn dư 10 phút là để kẻ lừa đảo nhỏ có thời gian bình tĩnh quay lại lớp 1 Cơ khí.
“Bây giờ cậu nói phương án thiết kế đi, tớ vẽ lại.” Việt Trạch quay đầu.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Việt Trạch dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của kẻ lừa đảo nhỏ bé đang phả lên môi mình, đôi mắt nhìn về phía anh tràn ngập sốt ruột cùng lo lắng, còn lại, còn lại thì không có gì đáng mong đợi.
“Đừng lo lắng. Tớ có thể làm xong được.” Việt Trạch vẫn không nhịn được, nhẹ giọng an ủi cậu.
Mục Kinh nhìn đôi mắt hoa đào bình tĩnh và tự tin đó, nỗi hoảng sợ trong lòng từ từ lắng xuống. Bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh, tuy rằng trong tác phẩm gốc không có đề cập đến kỹ năng vẽ của Việt Trạch, nhưng nam chính nói được thì nhất định được, cậu cũng không thể hoảng sợ.
Nghĩ vậy, Mục Kinh nắm chặt tay gật đầu, nhìn quang não, bắt đầu miêu tả lại bản phác thảo cùng chi tiết bản thiết kế của mình.
Việt Trạch vẽ rất nhanh và mượt mà, thỉnh thoảng còn đưa ra một số gợi ý cho Mục Kinh, khiến bản thiết kế trở nên tinh tế hơn.
Thời gian dần trôi qua, trong lòng Mục Kinh càng ngày càng bình tĩnh, tâm trạng càng lúc càng phấn khích, cậu gần như dựa hẳn lên người Việt Trạch, tay phải kích động ôm lấy cánh tay anh, thỉnh thoảng tay trái lại làm động tác chỉ chỉ ở trên quang não, tinh thần phấn chấn nói liên tục.
Quý Thụy giẫm lên người Đào Ngôn, kiễng chân nhìn trộm cảnh tượng ở bên trong qua cửa sổ ở trên cao: Hai người thân mật dựa sát vào nhau, khung cảnh vô cùng ấm áp và tốt đẹp. Việt Trạch chăm chỉ vẽ, nét vẽ mượt mà nhanh chóng, Mục Kinh cũng không chán nản như ban nãy nữa, tích cực chủ động chỉ vào quang não.
Trên màn hình quang não đối diện cửa sổ là bản vẽ thiết kế sắp hoàn thiện, gần giống với bản vẽ thiết kế cậu ta vô tình nhìn thấy của Mục Kinh.
“Được chưa vậy?” Đào Ngôn khom lưng xuống làm một chiếc ghế, vẻ mặt đau khổ, hai chân run lên, bắt đầu phàn nàn: “Cậu nặng quá rồi đấy Quý Thụy, nên giảm cân đi.”
Quý Thụy ngoảnh lại rồi nhảy xuống, vỗ vỗ lên lưng Đào Ngôn, thản nhiên nói: “Là do cậu quá yếu.”
“Bên trong thế nào rồi? Việt Trạch có tức giận không?” Đào Ngôn đứng thẳng người hỏi.
Quý Thụy lắc đầu, như trút được gánh nặng trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Sắp giải quyết xong rồi. Cả hai chuyện đều giải quyết gần xong rồi.”
Lần này rốt cuộc Đào Ngôn cũng bắt kịp được suy nghĩ của người bạn hồ ly cùng phòng với mình, hai mắt sáng lên, chỉ vào phòng đối chiến nhỏ giọng hỏi: “Làm hòa rồi hả?”
Thấy Quý Thụy cong môi gật đầu, Đào Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là trâu bò oánh nhau ruồi muỗi chịu trận, bây giờ hai người bọn họ không cần phải trốn ra ngoài mỗi ngày để tránh tai họa nữa rồi.
Hiện tại hắn rất nhớ chiếc giường lớn êm ái của mình ở nhà.
4 giờ 50 phút chiều, đồng hồ báo thức đúng giờ reo lên, cùng lúc đó Việt Trạch cũng dừng bút, ấn tắt báo thức, lưu lại bản vẽ rồi đẩy quang não về phía Mục Kinh.
“Cậu xem qua đi, xem có cần sửa chữa ở chỗ nào hay không.” Cậu trai bình tĩnh nói.
Mục Kinh cố gằng kìm nén sự kinh ngạc cùng vui mừng trong lòng, nghiêm túc xem bản vẽ. Việt Trạch nhân cơ hội này xoa xoa cổ tay đau nhức của mình.
Nửa đêm hôm qua anh không ngủ chút nào, hai tiết đầu sáng hôm nay đều là lớp thực hành nên tiêu hao rất nhiều thể lực, anh tới phòng huấn luyện mô phỏng đối chiến là để giải tỏa nỗi buồn bực ở trong lòng thôi. Anh lại vẽ liên tục ba tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, Việt Trạch cảm giác cánh tay này giống như không còn là của anh nữa rồi.
10 phút sau, Mục Kinh kiểm tra xong. Cậu xoay người, lao tới chỗ Việt Trạch rồi ôm chặt anh.
Cậu vô cùng phấn khởi, ôm Việt Trạch nói to: “Cậu tuyệt vời quá Việt Trạch! A a a! Cảm ơn cậu đã cứu mạng tớ! Được làm bạn cùng phòng với cậu đúng là phước ba đời của tớ!”
Việt Trạch bất ngờ bị cậu lao vào người, không kịp phản ứng, anh lùi về phía sau vài bước, tay trái để ở phía sau lưng vịn vào cạnh bàn, tay phải của anh theo phản xạ đặt ngang eo người kia để bảo vệ cậu.
Nghe Mục Kinh không ngừng khen ngợi mình, Việt Trạch không nhịn được mà cong cong khóe miệng. Ba, phước ba đời sao? Anh lặng lẽ cụp mắt nhìn cậu thiếu niên đang vui vẻ tựa mặt vào ngực mình, nghiêm túc nghĩ, có lẽ anh mới là người có may mắn của ba kiếp kia.
Khi cảm nhận được cậu thiếu niên đang hưng phấn dụi dụi mái tóc bồng bềnh của cậu vào cổ anh, chiếc mặt nạ vốn để ngăn cản mọi người lại gần mình của Việt Trạch dần nứt ra, anh dùng tay phải nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, vuốt ve vài cái rồi rút tay lại, đứng yên không nhúc nhích nhận lời cảm ơn cậu, chờ cậu bình tĩnh lại.
Không đến một phút, tâm trạng của Mục Kinh vô cùng tốt, cậu buông tay ra, vỗ vai Việt Trạch, mặt mày tươi cười hứa hẹn: “Bạn học xuất sắc, sáng mai tớ mời cậu đi ăn cơm nhé, khi nào về ký túc xá thì chúng ta cùng bàn địa điểm với thời gian. Giờ tớ đi nộp bài tập trước đã.”
Quý Thụy cùng Đào Ngôn chờ ở ngoài cửa hơn ba tiếng đồng hồ cũng mở cửa xông vào.
“Cả tớ nữa. Tớ mời.” Quý Thụy nói to, nhìn bản vẽ trên quang não mà trong lòng vẫn thấy sợ: “Ăn cơm xong chúng ta cùng đi mua quang não đi, tớ mua đền cho cậu cái khác, tiện thể tớ cũng đổi cái mới luôn.”
Đào Ngôn thấy thế cũng giơ tay: “Tớ cũng đi. Chúng ta đi cùng nhau.”
Vậy là lịch trình thứ bảy của Việt Trạch được bọn họ mỗi người một câu sắp xếp xong.