Ánh Mắt Bất Thường Của Bạn Cùng Phòng

Chương 21: Vị hôn thê




"Mục Kinh, cậu định tham gia câu lạc bộ nào thế?" Quý Thụy nhìn phần giới thiệu của các câu lạc bộ khác nhau, thuận miệng hỏi.

Vốn dĩ Đại học A tổ chức hoạt động tuyển thành viên mới cho các câu lạc bộ vào thứ bảy tuần trước, nhưng mà bọn họ lại không có hứng thú với hoạt động này nên không để ý lắm.

Ai mà biết được mấy lãnh đạo của Đại học A phát điên nổi khùng cái gì. Trừ khi năm nay bắt đầu cải cách, nếu không thì mỗi sinh viên đều bắt buộc tham gia ít nhất hai câu lạc bộ. Mỗi học kỳ câu lạc bộ còn tổ chức các hoạt động liên quan, nó gần giống với một bài đánh giá cuối năm, thành tích đạt được cũng sẽ được chuyển về cho các học phần cụ thể, và được móc nối trực tiếp với bằng tốt nghiệp.

Ngày hôm đó, bốn người bọn họ đi ăn uống rồi đi mua quang não nhưng không một ai trong bọn họ tới đó. Mãi tới tối nay mới bắt đầu lang thang khắp website của câu lạc bộ giống như con ruồi không đầu, loay hoay mãi không biết xin vào đâu.

Việt Trạch nghe được câu hỏi, lập tức vểnh tai lên chuẩn bị nghe lén câu trả lời của Mục Kinh.

"Ừm, tớ cũng chưa biết nữa." Mục Kinh chống cằm nhìn quang não, buồn rầu nhíu mày.

Những điều khoản mới được sửa đổi này đối với một người mắc hội chứng ám ảnh sợ xã hội mức độ nhẹ* như Mục Kinh mà nói thì, nó không hề thân thiện chút nào. Cho đến tận bây giờ thì cậu vẫn chưa thể nhớ hết tên của bạn cùng lớp, vậy mà giờ lại phải tham gia các nhóm mới, bắt đầu một vòng nhớ mặt gọi tên mới nữa chứ. Cậu cay đắng lướt website, nhìn tới hoa cả mắt mà vẫn không thể hiểu nổi.

*Hội chứng sợ xã hội, hay ám ảnh sợ xã hội, (: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường. Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn. Người bệnh bộc lộ sự sợ hãi mãnh liệt và dai dẳng khi người khác nhìn mình hoặc bị phê bình, luôn sợ rằng hành vi của mình sẽ khiến bản thân rơi vào tình huống khó xử hoặc bị bẽ mặt. Sự sợ hãi của họ có thể mạnh đến nỗi nó can thiệp nghiêm trọng vào công việc, học tập hay những hoạt động khác.

"Cậu có...hửm?" Mục Kinh đang định hỏi Quý Thụy, vừa quay đầu lại thì thấy dáng vẻ xắn tay áo nhiệt huyết sôi trào của cậu ta, trông giống như đã có mục tiêu, vì thế cậu hỏi: "Chọn được rồi hả?"

Quý Thụy cầm điện thoại, cúi xuống lắc đầu trả lời: "Chưa á, tớ đang định hỏi người khác."

"Ò." Mục Kinh mất hứng, thu ánh mắt lại.

"Mục Kinh! Cậu thấy câu lạc bộ game thế nào, câu lạc bộ game." Đào Ngôn một bước xông tới, phấn khích đề nghị. Chỉ cần hắn đi trước một bước, lôi kéo Mục Kinh tham gia vào câu lạc bộ game thì nhất định Việt Trạch cũng vào theo. Có Việt Trạch cùng Quý Thụy là đồng đội, thì từ nay trở đi, hắn hoàn toàn có thể an tâm nằm yên trong thế giới game, mặc cho người ta dẫn đi bay nhảy.

Đào Ngôn càng nghĩ càng vui vẻ, hắn vô cùng ân cần mời Mục Kinh cùng hắn tham gia vào câu lạc bộ. Nhưng mộng đẹp của hắn chưa kịp thành hiện thực đã bị Việt Trạch lạnh mặt liếc nhìn, cảnh cáo nói: "Cậu ồn quá đó, yên lặng chút đi." Anh không muốn chơi game cùng với Đào Ngôn.

Đào Ngôn lập tức ngậm miệng, nhưng ánh mắt vô cùng háo hức của hắn vẫn nhìn về phía Mục Kinh, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Làm ơn, Mục Kinh. Ngàn vạn lần xin cậu đừng chọn câu lạc bộ đó, tớ không thích game. Việt Trạch ngồi trên, quay lưng lại với mọi người, âm thầm cầu nguyện.

Mục Kinh nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu nói: "Xin lỗi Đào Ngôn. Tớ không thích game lắm."

"Thôi được rồi." Đào Ngôn thất vọng quay về chỗ ngồi, còn Việt Trạch thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Quý Thụy vốn định hỏi Việt Thần Thần định chọn câu lạc bộ nào, nhưng chợt nhận ra bản thân lại không biết gì về Omega gầy yếu ngoan ngoãn kia.

Hiện tại y bao nhiêu tuổi, học trường nào, thích ăn cái gì, có sở thích gì...Cậu ta đều không biết. Quan trọng nhất là, hôm bữa cậu ta quên thêm thông tin liên lạc.

Quý Thụy ngửa ra sau, nằm liệt trên ghế, không hiểu tại sao đầu óc của bản thân lại không nhanh nhạy trước Omega đó.

Haiz! Cậu ta thở dài một tiếng, bực bội dùng chân đạp mạnh, cả người cùng ghế đập thẳng vào lưng Đào Ngôn.

Đào Ngôn bất ngờ bị đập mạnh vào lưng, hắn chúi người vào bàn, không nói nên lời kêu rên: "Quý Thụy! Cậu có bệnh à! Cút đi!"

Quý Thụy lặng lẽ quay đầu lại nhìn hắn không nói gì, nhìn chằm chằm tới nỗi Đào Ngôn sợ dựng tóc gáy.

Cậu ta nhớ là nhà Đào Ngôn hình như có một bộ phận chuyên quản lý thông tin liên lạc, có thể dễ dàng kiểm tra thông tin để liên lạc và địa chỉ nhà của một người. Chỉ là không biết địa vị ở nhà họ Đào của tên ngốc Đào Ngôn này như thế nào, có đủ tư cách để liên hệ với bộ phận đó hay không.

Đương nhiên là cậu ta biết rằng mình đi hỏi Việt Trạch sẽ nhanh hơn, nhưng mà phương án này đã bị cậu ta lập tức gạch bỏ.

Giờ cậu ta chủ động đi hỏi Việt Trạch phương thức liên lạc với Việt Thần Thần, có khác gì với việc tự mình nói cho kẻ đặt ra nước cờ này là cậu ta chọn nhảy vào bẫy đâu. Mà như vậy chẳng phải trong tương lai cậu ta sẽ bị hai anh em nhà họ Việt Này hành hạ tới thê thảm hay sao?

Cậu ta đâu có ngốc như vậy, rốt cuộc nên dùng thái độ như nào để cư xử với thiếu niên Omega kia, Quý Thụy định sẽ quan sát xem xét trước rồi nói sau.

Đào Ngôn bị cặp mắt hồ lý không có ý tốt của Quý Thụy, hoảng sợ nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi: "Sao, làm sao thế?" Làm gì mà ánh mắt đáng sợ như vậy.

"Nhóc Tiểu Ngôn, ghé tai lại đây đi." Quý Thụy vẫy tay với Đào Ngôn, ghé vào tai hắn thì thầm to nhỏ.

Mục Kinh vẫn đang loay hoay chọn câu lạc bộ, Việt Trạch liếc nhìn hai người đang thì thầm với nhau, không có phản ứng gì.

"Chỉ vậy thôi hả?" Đào Ngôn thở phào, hắn còn tưởng Quý Thụy lại chán sống muốn kiếm chuyện chọc ngoáy Việt Trạch còn muốn kéo theo hắn. Nếu chỉ là bí mật tìm phương thức liên lạc của một người bạn thì rất đơn giản.

Vì vậy hắn vỗ ngực nói: "Cậu yên tâm, tớ xử lý được. Nửa tiếng nữa nhất định sẽ có."

Quý Thụy hài lòng gật đầu, vô cùng hào phóng chấp nhận hai điều kiện Đào Ngôn đưa ra.

Đào Ngôn không chút do dự nói: "Đầu tiên, tớ muốn cậu dẫn tớ đi chơi game trong một tuần."

Quý Thụy gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ra hiệu cho hắn nói điều kiện thứ hai.

Đào Ngôn suy nghĩ rồi nói: "Việc thứ hai thì...Cái cúp vô địch của giải thi đấu game ở thành phố A năm ngoái ở chỗ cậu đúng không? Cho tớ mượn hai ngày đi, tớ muốn khoe với mấy người cười nhạo tớ gà một chút. Đào Ngôn tớ không chỉ quen biết với ngài J nổi tiếng trong game, mà còn là bạn thân của cậu, như vậy mới thắng toàn tập được."

Đào Ngôn vừa nói vừa kiêu ngạo hất cằm, giống như thấy được dáng vẻ hối hận đau khổ của mấy người đó.

"À, ừm..." Quý Thụy không được tự nhiên lắm, mơ hồ nói: "Cái này thì không được, cậu đổi cái khác đi."

"Vì sao?" Đào Ngôn mở to hai mắt nhìn, nghĩ rằng cậu ta không nỡ rời xa, đưa tay hứa hẹn: "Tớ cam đoan là sẽ không làm hư hay làm mất đâu, chỉ hai ngày thôi mà, đừng keo kiệt vậy chứ Quý Thụy."

"Không phải." Quý Thụy tránh né ánh mắt cầu xin của Đào Ngôn, thành thật nói: "Cái cúp đó tớ tặng người ta rồi."

"Gì cơ?!" Đào Ngôn không tin vào tai mình.

"Trận thi đấu kia, cũng phải kéo dài tới ba tháng, trải qua không dưới mười vòng đấu loại trực tiếp, cậu có biết cái cúp đó có sức nặng như thế nào không?! Không đúng, rõ ràng là cậu biết rõ...A a a làm sao mà cậu có thể tùy tiện như vậy chứ!"

Đào Ngôn phát điên, là một người vô cùng đam mê cuồng nhiệt game, hắn vô cùng tức giận với Quý Thụy. Hắn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm kẻ đoạt cúp vô địch hỏi: "Nói đi, cậu cho ai? Tớ giúp cậu lấy lại!"

Quý Thụy nhìn bộ dạng không đạt được mục đích không bỏ qua của Đào Ngôn, bất giác chột dạ sờ sờ sống mũi, vẫn không chịu nói ra, cậu ta trả lời cho có lệ: "Tặng cho người ta là tặng cho người ta đó, cậu đổi điều kiện khác đi."

Đào Ngôn vẫn nhìn chằm chằm cậu ta không nói năng gì.

"Thôi được rồi." Quý Thụy nhìn vẻ ngoan cố đến chết của hắn, quyết định soạn cho mình một lời nói dối có thiện ý nhất, ghé sát vào tai Đào Ngôn nhỏ giọng nói: "Tớ tặng cho vợ chưa cưới của tớ rồi, chuyện này cũng phải giữ bí mật đấy."