Edit: Myou
Hạ Vân từ từ chạy đến trước mặt Mục Kinh, trước mặt cậu là một Beta nhỏ nhắn dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở có hơi gấp gáp: "Mục Kinh, nè~ cậu có nhớ tớ không?"
Mục Kinh nhìn cô gái khen cậu đẹp trai ở buổi họp lớp, còn ném cho cậu một cái nháy mắt, hai tai đỏ bừng gật đầu, lắp bắp hỏi: "Hạ Vân, sao, sao thế?"
"Thứ bảy này cậu định đi chọn câu lạc bộ để tham gia đúng không? Đi cùng nhau nhé." Hạ Vân nói rồi nháy mắt phải với Mục Kinh, quang minh chính đại thả thính cậu, ánh mắt khẽ chuyển động, quyến rũ mê hoặc lòng người.
Cái danh Đại học G toàn tiên nữ nổi tiếng như vậy quả thật không sai chút nào, Mục Kinh chưa bao giờ nhận được lời tán tỉnh nào thẳng thắn như vậy, mặt lập tức đỏ lên, choáng váng mà ngốc nghếch gật đầu, chuẩn bị đồng ý.
Việt Trạch nhìn dáng vẻ bị mê hoặc tới choáng váng đầu óc của Mục Kinh, trong lòng chua lè.
Hôm qua còn ngủ chung với anh cả một đêm, thế mà hôm nay còn dám nhận lời tán tính của người khác, cái tên lừa đảo này vẫn không tim không phổi hệt như xưa.
Sắc mặt anh tối đen, chen vào giữa tách hai người ra, chắn trước mặt Mục Kinh.
Không chút khách sao thay cậu từ chối lời mời của Hạ Vân, lạnh lùng nói: "Thứ bảy cậu ấy không rảnh, cậu ấy đi xem chiến giáp cùng với tôi rồi."
Mục Kinh nghe vậy lập tức tỉnh táo, kinh ngạc nói nhỏ vào tai Việt Trạch: "Tớ đã nói là không cần rồi mà."
Hơi thở ấm áp phả vào tai Việt Trạch, làn da nhạy cảm nhanh chóng ửng hồng một mảng nhỏ, Việt Trạch nắm chặt tay để giữ bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhà họ Việt ở đế quốc nói là làm."
Hạ Vân nhìn cái người bất ngờ xuất hiện giữa chừng này*, nhưng vừa nghe được mấy chữ "nhà họ Việt ở đế quốc", lời nói đã đến bên miệng liền kẹt lại, cô nàng đảo mắt, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
*Gốc là 半路里杀出个程咬金 Trình Giảo Kim nửa đường đi ra: ám chỉ điều gì đó bất ngờ xảy ra
"Nếu đã vậy thì chúng ta hẹn lần sau nhé." Hạ Vân nở nụ cười rồi lấy điện thoại di động ra: "Thêm bạn bè trước đi, anh chàng nhỏ đẹp trai."
Mục Kinh không nỡ từ chối lần thứ hai, lấy điện thoại di động ra rồi thêm bạn bè.
Việt Trạch trơ mắt nhìn hai người không chút đắn đo trao đổi thông tin liên lạc ngay dưới mí mắt của anh.
Cảm giác giống như bạn đời của anh đang ngoại tình ngay trước mặt mình vậy, nhưng trong trường hợp này anh lại không có danh phận gì, cũng không có lập trường gì để mà ngăn cản.
Đúng là bực bội vô cùng mà.
Quý Thụy treo nụ cười vui sướng trên mặt nhìn mấy đường gân xanh ẩn đầy trên trán của Việt Trạch, tâm trạng thoải mái không thôi, cảm giác buồn bực vì bị phermone chèn ép tới mức phải trốn vào phòng vệ sinh tối hôm qua đã hoàn toàn biến mất.
Cậu ta nghĩ có lẽ bản thân nên đối xử tốt hơn với Mục Kinh, dù sao cậu ta cũng đang muốn tìm thêm vài người bạn để nói chuyện, ừm, hình như làm bạn tri kỷ cũng được đấy chứ.
Phòng huấn luyện dành riêng cho khoa Cơ giáp chiến đấu.
Việt Trạch điên cuồng đối chiến với người máy, động tác hung hăng ngang ngược, anh cáu kỉnh trút bỏ sự bực bội của bản thân, dáng vẻ lạnh lùng thường ngày bị cơn giận đốt hết.
"Ting, lớp 1 khoa Cơ giáp chiến đấu, Việt Trạch, thành tích đối chiến lần thứ 75, điểm tuyệt đối. Xin chúc mừng." Âm thanh máy móc của thiết bị điện tử vang lên.
Đào Ngôn cứng nhắc đứng bên cạnh anh, nhìn thằng bạn thân đầy giận dữ của mình, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.
Cả ngày hôm nay hắn vẫn luôn ở cùng Việt Trạch, rõ ràng là không thấy có sự việc nào đáng để tức giận cả mà? Sao lại đột nhiên lại tức giận như vậy chứ, kỳ lạ thật đấy.
Việt Trạch không khỏi nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Mục Kinh khi đối mặt với người khác, cảm giác buồn bực lan tràn trong lòng, anh giơ tay ấn nút khởi động để bắt đầu một ván mới.
Anh trút hết sự bực dọc không thể kiềm được của bản thân, tiếp tục đối chiến cho đến khi còn vài phút nữa là tới giờ ký túc xá đóng cửa, bản thân kiệt sức rồi mới lê bước chân nặng nề trở về ký túc xá.
- ------
Phòng ký túc xá cho bốn người.
Mục Kinh nuốt ngụm nước trái cây cuối cùng xuống, nghi ngờ có phải bản thân nên đi tới bệnh viện khám lại đầu óc hay không: "Cậu nói cái gì cơ?" Cậu kinh ngạc nhìn Việt Trạch, nghi ngờ hỏi lại anh.
Việt Trạch ôm đống chăn đệm ướt đẫm, ủ rũ mặt mày, vẻ mặt chột dạ nhưng không hiểu sao lại mang theo một chút cảm giác cây ngay không sợ chết đứng.
"Cậu có thể cho tớ nằm ké thêm một tối nữa được không? Buổi chiều tớ giận quá nên quên không cất chăn. Cậu nhìn nè."
Nói xong liền đưa tay nắm lấy một góc chăn giơ lên cho cậu xem, vắt mạnh một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện một vũng nước.
Quả thực so với hôm qua thì nay thảm tới mức không nỡ nhìn.
Mục Kinh không muốn nói chuyện với anh nữa, cầm cốc lên muốn đi súc miệng.
Việt Trạch bước một chân tới trước mặt cậu, chặn cậu lại không cho đi.
Mục Kinh bước sang trái một bước, Việt Trạch cũng bước theo, cậu bước sang phải một bước, Việt Trạch cũng ôm đống chăn bước sang bên phải, trông giống như một con cún to bự vậy, vô cùng đáng thương.
Mục Kinh siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nói: "Cậu chờ một chút, tớ đi mượn chăn đệm giúp cậu."
Cậu nghĩ là bé O nhỏ giả làm A trong tiểu thuyết gốc nhất định sẽ rất vui vẻ đưa chăn đệm cho nam chính mượn.
Nói xong cậu đặt cái cốc xuống, chuẩn bị ra ngoài.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Việt lại chắn trước mặt cậu, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Tớ không cần chăn đệm mà người khác đã dùng qua."
Mục Kinh nhịn hết nổi, bắt đầu muốn đánh người, nhưng nhớ tới cậu trai trước mặt mình là nam chính nổi tiếng trong tác phẩm gốc, cậu kìm nén cơn giận, nói phải trái với Việt Trạch: "Hôm qua cậu còn đắp chăn của tớ."
Việt Trạch nghĩ thầm, chẳng lẽ dùng chăn của vợ mình mà còn phải so đo mới với cũ hay sao? Nhưng không dám nói ra ngoài miệng, anh sợ Mục Kinh sẽ đánh anh mất.
Vì thế anh chọn một cách giải thích đáng tin hơn: "Hôm qua là khai giảng, chăn mang tới đều là đồ mới, tớ cũng ngủ chung..."
Anh không nói tiếp, thế nhưng Mục Kinh lại giống như có mối liên hệ với mạch não kỳ lạ của anh, cho nên chăn của cậu tương đương với một nửa cái chăn Việt Trạch, cho nên Việt Trạch không chê nó.
Mục Kinh bị chọc tức tới bật cười.
Thấy cậu cười, Việt Trạch lập tức dính vào lấy lòng cậu: "Chỉ tối nay thôi, nhất định ngày mai tớ không quên cất chăn đâu. Tớ thề." Nói xong anh giơ ba ngón tay lên đầu.
Mục Kinh nhìn nam chính vốn là một người lạnh lùng nhưng giờ lại vì một giấc ngủ ngon mà chơi xấu trước mặt mình, cậu không nỡ nhìn tiếp mà nhắm mắt lại, nhượng bộ nói: "Chỉ tối nay thôi đấy, không có lần sau đâu."
Việt Trạch gật đầu, đem đống chăn đệm bị ướt của mình ném lên giường, cầm điện thoại di động rồi thuần thục leo lên giường của Mục Kinh, lật chăn lên chui vào.
Mục Kinh nhìn anh mặc bộ đồ ngủ dính đầy nước chui vào chăn của mình, không nhịn được nói: "Cậu thay quần áo đi đã rồi ngủ, chăn đệm mà ướt là hôm nay chúng ta không có chỗ để ngủ đâu."
Việt Trạch nghe vậy liền kéo chăn qua đầu, loay hoay trong đó một lúc lâu, đem quần áo ngủ đang mặc trên người lột sạch bách, chỉ mặc mỗi cái quần lót, rồi ném chúng về chiếc giường đang để bộ chăn đệm ướt sũng, thò đầu ra nhìn Mục Kinh đang đứng trên mặt đất.
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ngại ngùng hỏi: "Tớ để quên bộ đồ ngủ khác ở nhà rồi, tớ ngủ khỏa thân có làm phiền cậu không?"
Mục Kinh hít một hơi thật sâu, trong lòng kìm nén cảm xúc của bản thân lại.
Cậu đi tới tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ mới của mình ra, hung hăng ném vào tay Việt Trạch, thô bạo ra lệnh: "Giặt sạch rồi trả lại cho tớ."
"Tuân lệnh." Việt Trạch giơ tay phải chạm nhẹ lên đầu, gạt ra ngoài, làm động tác "Tuân lệnh", rồi một lần chui vào chăn lột sột loạt soạt thay quần áo.
Mục Kinh ngồi lại vào ghế, đằng đằng sát khí mở một chai nước trái cây mới, hung hăng cắn mạnh ống hút, coi nó là Việt Trạch mà trút giận.
Đào Ngôn há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng này, nhìn cậu trai từ nhỏ đã lạnh lạnh lùng lùng làm mấy trò ngốc nghếch trước mặt Mục Kinh, hình tượng bị hủy hoại hoàn toàn, hắn cầm điện thoại di động lên, âm thầm gửi tin nhắn cho anh cả nhà họ Việt.
Đào Ngôn: Anh hai, Việt Trạch thay đổi rồi, cậu ấy làm nũng với bạn cùng phòng mới gặp chưa nổi hai ngày!! Em đề nghị anh đem cậu ấy đi khám lại đầu óc khi cậu ấy về nhà vào tuần này.
Việt Tiêu Tề nhanh chóng trả lời tin nhắn: Bạn cùng phòng tên gì?
Đào Ngôn: Mục Kinh.
Việt Tiêu Tề: Rất bình thường mà.
Đào Ngôn vì không hiểu được mà nổi điên lên, tức giận nói: Bình thường chỗ nào? Là rất không bình thường mới đúng!
Việt Tiêu Tề: Với thị lực tinh tường này của em, anh đề nghị em nên tới khoa mắt để khám.
Đào Ngôn: 【khóc thút thít】, em bị làm sao vậy?
Việt Tiêu Tề:...Em đừng gây rắc rối cho Tiểu Trạch, nếu không thì tới anh cũng không cứu nổi em đâu.
Đào Ngôn: 【vẻ mặt miễn cưỡng】,【được rồi】.
Đào Ngôn bấm tắt điện thoại, quyết định nghe theo lời hay ý tốt của anh hai một cách vô điều kiện, mặc kệ là tình huống như thế nào, làm theo lời anh hai là chuẩn nhất.
Hồi còn nhỏ vì không nghe anh hai cảnh cáo, kết quả là hắn phải chịu hậu quả lớn.
Cuối cùng Việt Trạch mất hết kiên nhẫn, dẫn cái đứa đang khóc lóc sướt mướt là hắn trở về, từ đó về sau hắn toàn tâm toàn ý đi theo Việt Trạch.
Đào Ngôn thu hồi tầm mắt, không quan tâm đến hành vi kỳ lạ của Việt Trạch nữa, lấy quang não ra kéo Quý Thụy vào đội rồi cùng nhau chơi game.
Mục Kinh đánh răng rửa mặt xong cũng leo lên giường rồi tắt đèn, cái giường nhỏ của cậu tràn ngập mùi sữa tắm của Việt Trạch, mùi hương trên người cậu gần như bị át hết đi.
Cậu khó chịu nhăn mũi lại, lờ đi tâm trạng vô duyên vô cớ như thể bị trộm mất nhà này, buộc bản thân phải nhắm mắt ngủ.
Việt Trạch nghe tiếng thở nhẹ nhàng của người bên cạnh gối, nhìn thẳng lên trần nhà, anh nhớ lại cảnh Mục Kinh đỏ mặt ngày hôm nay, từng khung hình chiếu lại trong đầu.
Anh chua chát chớp đôi mắt đen, đôi môi mỏng vì không vui mà mím lại.
Vài phút sau, Việt Trạch lặng lẽ cầm điện thoại lên, gửi cho anh trai hai tin nhắn.
Xoay người đối mặt với Mục Kinh, nhìn khuôn mặt ngủ say không phòng bị của cậu, trong mắt ánh lên một tia quyết tâm.
"Cậu là của tớ."
Anh thì thầm nói.
- -------
Hết chương 3 chúng ta có gì.
Chúng ta có bạn Việt ghen đỏ mắt giả bộ tủi thân với em iu, gọi vợ ngọt sớt, bạn Mục ngây thơ trong sáng sắp bị lừa vô tròng, bạn Quý khoái trêu ghẹo thích hóng drama và bạn Đào ngu nga ngu ngơ. Vừa đủ để lập 1 gánh xiếc :))))