Editor: Cò lười
Beta: Lily58
Lời nói của Lâm Nhiên bá đạo, anh rất thích trẻ con, cũng thừa nhận An Diệc Tĩnh, nhưng mà hiện tại thân phận của người phụ nữ này khiến cho bọn họ ngay cả nói chuyện yêu đương bình thường cũng phải che giấu, chứ đừng nói đến chuyện sinh con.
Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu thật sự có thai, không phải gãi đúng chỗ ngứa, có thể khiến cho An Diệc Tĩnh rút lui khỏi làng giải trí.
Lâm Nhiên nói xong cúi đầu hôn xuống, vừa hôn vừa cởi bỏ quần áo cản trở trên người phụ nữ phía dưới, rất nhanh cả áo cùng với áo ngực, toàn bộ bị ném xuống đất, anh nửa quỳ giữa hai chân cô ~ , chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, thân hình người phụ nữ dưới ánh đèn mềm mại~ thân thể trong suốt giống như ánh sáng rực rỡ, ~ da thịt trắng nõn cùng với mái tóc đen nằm trên ga giường giống như một bức tranh vẽ, mà cô giống như mỹ nhân tuyệt sắc ở giữa bức tranh.
An Diệc Tĩnh bị Lâm Nhiên nhìn đến đỏ mặt, mặc dù chính mình ngoài miệng nói lời vô nghĩa như thế nào đi nữa, nhưng đến khi súng thật đạn thật hoàn toàn trở thành người phụ nữ mềm mại, cô không tự chủ di chuyển đôi mắt mang theo hơi nước, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, không được tự nhiên nhỏ giọng hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
"Chưa đủ." Lâm Nhiên tươi cười trêu chọc, anh thích nhìn cô lúng túng, sau khi cởi áo ra, cô giống như bị lột mất bộ áo giáp phòng thủ, cả người trở nên mềm mại.
"Anh. . . . . ." An Diệc Tĩnh nhìn dáng vẻ vô lại của Lâm Nhiên, chống tay ngồi dậy, mới vừa dậy một chút, miệng liền bị chiếm lấy: "Ưm. . . . . ."
Lâm Nhiên ấn An Diệc Tĩnh không cho cô ngồi dậy, trực tiếp dùng miệng ngăn chặn cô lại, tất cả những lời có thể nói hoặc không thể nói được đều hòa thành một đoạn dây dưa ~ nụ hôn kéo dài, dung hòa trong miệng lẫn nhau, chạm đến trái tim của nhau.
Lâm Nhiên vừa hôn lên từng tấc da thịt thơm mát mềm mại từ trên xuống, vừa một tay cởi đi quần của đối phương, tóm lại là có kinh nghiệm, cộng thêm đối phương cũng rất nguyện ý phối hợp anh, rất nhanh quần dài bị cởi ra, đôi chân dài thẳng tắp không thua gì chân của người mẫu ~ thỉnh thoảng chân còn cố ý ôm lấy chân của người đàn ông, liên tục cười.
Đầu Lâm Nhiên ngẩng lên khỏi hai đỉnh núi của An Diệc Tĩnh, thấy cô đang uốn éo khúc khích cười, sắc mặt thay đổi, khóe miệng nhếch lên một cái, cúi đầu ngậm một ngụm ~ quả anh đào ở nơi này sớm đã dựng cao vút, người phụ nữ bị kích thích toàn thân, cả người đều run rẩy giống như điện giật, tiếng cười dần chuyển sang thành tiếng rên rỉ ~ cùng tiếng thở đứt đoạn dồn dập.
"Vẫn còn cười sao?" Lâm Nhiên chơi đùa cùng với một quả anh đào trên đỉnh núi tuyết, cắn nuốt liếm láp ~ còn hứng thú chơi đùa hung ác cắn, cảm nhận được cả người đối phương run lên, lúc này mới nhả ra.
Hai tay của An Diệc Tĩnh nắm thật chặt ga giường, cơ thể hơi nhướng lên, tạo thành hình cong chữ S hoàn mỹ nhất, ngay cả người tự chủ như Lâm Nhiên cả người cũng bắt lửa.
"Không cười không cười." An Diệc Tĩnh cắn môi cả người vừa nóng vừa khó chịu.
Lâm Nhiên hài lòng cười một tiếng, tay dọc theo mép quần nhỏ màu đen dò xét đi vào trong, xuyên qua rừng rậm quen thuộc, tìm được khu vực nhạy cảm nhất của cô vân vê ~ chơi đùa, vuốt ve, cùng với lối giữa đường hầm~ nước tràn ra, khiến người phụ nữ không tự chủ được kẹp chặt hai chân, kẹp lấy ngón tay thô lỗ ở cửa động.
Ngay lập tức hô hấp người phụ nữ trở nên nặng nề mang theo tiếng rên rỉ êm tai ~ rên rỉ: "Lâm Nhiên, anh là tên khốn kiếp."
"Anh còn chưa làm gì cả sao lại khốn kiếp?" Lâm Nhiên cười khẽ, ngón tay móc nhẹ ở lối đi giữa, kích thích một dòng nước ấm từ trong đó chảy ra.
Anh cẩn thận nhìn cô, cả người cô ửng hồng, trên da thịt nhẵn nhụi có một tầng mồ hôi mỏng, vào giờ phút này gương mặt xinh đẹp của cô giống như cây anh túc tuyệt đẹp, biết rất rõ là có độc, nhưng căn bản không có cách nào để cự tuyệt, cuối cùng anh cũng hiểu rõ vì sao con người đối với chuyện nam nữ chú ý đến như vậy, bởi vì nó so ma túy càng khiến cho người ta đánh mất chính mình hơn.
Lâm Nhiên vốn tiếp thu kiến thức rất nhanh, trước kia nghe bạn bè đồng nghiệp thậm chí ngay cả anh rể cũng ít nhiều nói qua chuyện nam nữ, đàn ông ở cùng không nhau không phải nói chuyện về tiền bạc thì cũng là phụ nữ, khi đó thật ra Lâm Nhiên cũng không quan tâm mấy đến những điều này, đây cũng là việc mà chị gái anh lo lắng nhất, có đứa em trai ưu tú nhưng lại chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm, chẳng lẽ giới tính có vấn đề.
Cho nên chị gái của Lâm Nhiên luôn nghĩ đủ mọi cách tìm đối tượng cho Lâm Nhiên, xem mắt, nhưng toàn bộ đều bị Lâm Nhiên từ chối, lần này làm cho chị gái càng thêm lo lắng.
Giờ phút này, cô đang cùng với chồng ở nhà cằn nhằn chuyện hôn nhân đại sự của em trai mình, mà không hề biết rằng ở một chỗ khác trong thành phố, em trai của cô đang tận hưởng sự dịu dàng.
"Anh chính là tên khốn kiếp, ưm. . . . . ." Lại bị kích thích điểm mẫn cảm.
Đôi tay của An Diệc Tĩnh di chuyển lên tấm lưng rắn chắc của Lâm Nhiên, chuyển động qua lại, cô thích người đàn ông như vậy, trong nóng ngoài lạnh, đối với ai cũng lạnh nhạt, chỉ đối tốt với cô, mặc dù cũng sẽ dạy dỗ cô, sẽ chọc cho cô tức giận, nhưng cũng sẽ chăm sóc cô cẩn thận, tuy rằng không biết lãng mạn, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng so với những thứ khác nó lại khiến cô cảm thấy yên tâm, trái tim cô đơn ấy cuối cùng sẽ được lấp đầy bởi người đàn ông này, cũng chỉ có thể bị người đàn ông này lấp đầy, hình như là: . . . Có cảm giác như gia đình.
Lâm Nhiên cảm nhận được sự chủ động của An Diệc Tĩnh, không khỏi mỉm cười, đẩy hai chân của cô~ cúi xuống ~ nói với cô: "Khẩn trương cái gì?"
"Em làm gì có khẩn trương?" Lâm Nhiên rất thích tính cách có chết cũng không chịu thua của An Diệc Tĩnh, anh thích thử thách ở độ khó cao, bất kể là công việc hay hiện tại, cũng đều giống nhau.
Thật sự anh nhịn cũng rất khó chịu, mồ hôi đổ xuống, tóc ngắn hơi ẩm ướt trơn bóng, lại càng có thêm cảm giác đẹp trai.
Cuối cùng, anh gỡ bỏ lớp vải cuối cùng của cô, cầm hai chân của cô mở rộng hơn, nhìn thấy hồng phấn này ~ nhỏ nhắn~ miệng mở ra đóng lại, dây thần kinh cuối cùng của anh cũng tan tành, muốn nhanh chóng phóng thích bản thân.
An Diệc Tĩnh nghe được tiếng va chạm của kim loại, rất nhanh, nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp phản ứng, mắt cá chân đã bị kéo mạnh, ngay lập tức cửa động bị cứng rắn va chạm, ma sát khiến cô thêm trống rỗng khó nhịn.
Mà nơi bị va chạm, nước chảy càng xiết .
Cửa động bị chen vào một chút, An Diệc Tĩnh bỗng dưng mở to hai mắt, thật sự người đàn ông này đúng là nói được làm được, cô vội vỗ anh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Ngăn kéo. . . . . . Ngăn kéo. . . . . . A. . . . . ."
Lâm Nhiên buồn bực ~ rên một tiếng, căn bản không để ý đến An Diệc Tĩnh, trực tiếp toàn bộ đi vào trong, anh biết An Diệc Tĩnh biết trong ngăn kéo có, nhưng anh không có ý định dùng, anh thừa nhận anh có lòng riêng, ngay lập tức anh có thể cùng cô kết hôn, nhất định phải có cô, mà cô cũng chỉ có thể thuộc về anh, anh không muốn tiếp nhận cái gì quay phim chụp ảnh, anh đang ghen.
"Anh nói, mang thai thì sẽ sinh." Lâm Nhiên vừa nói vừa di chuyển về phía cô, mỗi một cái muốn tiến sâu vào linh hồn của cô.
"Không sinh không sinh." An Diệc Tĩnh liều mạng lắc đầu, theo động tác của Lâm Nhiên lên xuống, cực kỳ quyến rũ.
"Hả?" Lâm Nhiên vừa nghe trực tiếp bế An Diệc Tĩnh quay đi, từ phía sau lưng đi vào sâu hơn, một cái tay nhẹ nhàng nắm lấy eo ~ sống lưng, một cái tay khác vân vê di chuyển nơi mật đào, mồ hôi của anh rơi trên lưng của cô, theo lưng chậm rãi chuyển động.
"Ừ. . . . . . Ách. . . . . ." An Diệc Tĩnh cảm giác sắp chết rồi, người đàn ông này quyết tâm muốn giết chết cô, mà cô cũng vậy, chính là không buông: "Sẽ không sinh."
Giọng nói trầm thấp và thô bạo, thanh âm của Lâm Nhiên dễ nghe đến tận xương tuỷ, còn mang nét cười: "Được, lời này là do em nói."
Nói xong, anh tăng tốc độ nhanh hơn, nói về sức khỏe, An Diệc Tĩnh mãi mãi không phải đối thủ của Lâm Nhiên.
Ánh đèn in xuống giường, âm thanh của hai người trẻ tuổi, bọn họ ôm lấy nhau, lên xuống, giọng của phụ nữ quyến rũ, giọng của người đàn ông mang cảm giác khàn khàn, quyến rũ trong đêm, cuối cùng ai sẽ là người nhận thua trước?
Khi luồng nhiệt nóng như thiêu đốt hoàn toàn nở rộ trong cơ thể An Diệc Tĩnh, cô giống như bị nén lên mây, cả người đều được phóng thích, giống như cách đó không xa có thiên thần đang vẫy cánh với cô.
Sau đó, Lâm Nhiên không biết mệt mỏi, An Diệc Tĩnh liên tục cầu xin tha thứ.
Đang lúc hai người kịch chiến thì điện thoại An Diệc Tĩnh vang lên, cô đưa tay lấy cái quần, Lâm Nhiên dừng động tác lại, chờ cô, mà nơi xấu hổ đó vẫn còn đang dây dưa.
"A lô." Giọng nói An Diệc Tĩnh hơi khàn.
"Chị biết ngay em còn chưa ngủ." Giọng của Thẩm Thanh truyền qua.
An Diệc Tĩnh dựa lưng vào trong ngực Lâm Nhiên, để mặc cho người đàn ông phía sau gặm bả vai của cô, hắng giọng một cái, nói: "Chuẩn bị ngủ."
Tai của Thẩm Thanh rất thính, vừa nghe ra có cái gì không đúng, "An Diệc Tĩnh, có phải em còn chưa về nhà?"
"Chuyện này chị cũng biết?" An Diệc Tĩnh cố gắng bình tĩnh, nhưng tên Lâm Nhiên đáng chết hình như cố ý di chuyển, cô thiếu chút nữa nhịn không được kêu lên.
"Em đang ở đâu vậy?" Thẩm Thanh hỏi.
An Diệc Tĩnh quay đầu nhìn Lâm Nhiên một chút, nói: "Gặp một người bạn, nói rằng muốn cùng em bàn chuyện làm ăn."
Quả thật Thẩm Thanh cảm thấy không nói nên lời trước hành động bất ngờ của An Diệc Tĩnh, "Bàn về chuyện làm ăn? Nếu đúng là gặp mặt bàn về chuyện làm ăn thì chị cũng phải có mặt."
"Được rồi, có cơ hội nhất định sẽ đưa chị theo."
"Cẩn thận một chút, chị hi vọng ngày mai không phải thấy em trên trang nhất."
"Biết rồi, ngày mai em còn phải đi đến cục cảnh sát, yên tâm đi."
Cúp điện thoại, Lâm Nhiên hỏi cô: "Xin hỏi vị minh tinh này muốn bàn về việc làm ăn gì?"
An Diệc Tĩnh bỏ tay xuống đầu giường đầu giường, xoay người đối diện với Lâm Nhiên, chỉ vào bộ dáng hai người bây giờ, nói: "Chúng ta đây không phải đang nói chuyện làm ăn sao?"
Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh một chút, lại nhìn động tác khiến người khác đỏ mặt của hai người hiện tại một chút, trong nháy mắt hiểu ra, quả nhiên là việc làm ăn mấy trăm triệu.
Anh ngậm lấy đôi môi mềm mại của người phụ nữ, mập mờ nói với cô: "Vậy em nhất định không nên lãng phí tài sản mấy trăm triệu này."
"Nhưng em không muốn sinh!" An Diệc Tĩnh vừa cười vừa cắn đối phương.
"Chờ xem." Lâm Nhiên lại bắt đầu di chuyển mạnh mẽ.
Thẩm Thanh cúp điện thoại, tắm rửa xong vẫn còn đang suy nghĩ, càng nghĩ càng không ra, trên căn bản tất cả bạn bè của An Diệc Tĩnh cô đều biết, tính cách của cô ấy không có nhiều bạn bè, trong vòng tròn bạn bè tất cả mọi người đều là lợi dụng lẫn nhau, nói đến bạn bè thật lòng, có tiền nhất chỉ có Tần Tử Việt, nhưng cho tới bây giờ cô luôn phớt lờ người khác, buổi tối muộn thế này cô ấy nói chuyện làm ăn với ai. Nói chuyện làm ăn gì?
Cô đứng trên ban công nhìn ánh trăng tròn, âm thầm cầu nguyện, hi vọng ngày mai tất cả đều bình thường, cảm giác được trời sáng.