Ánh Mắt Chấp Niệm

Ánh Mắt Chấp Niệm - Chương 56




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử Beta: Cò Lười

Đúng như phân tích của Lâm Nhiên, Nhậm Tử Hâm bố trí người đi điều tra chiếc xe hiềm nghi và nhà tang lễ, tiến hành tra xét từng chỗ, cần phải trong thời gian ngắn nhất tra ra nội tình bên trong, sau đó tới cửa viếng thăm.

Cả ngày giống như đánh giặc vậy, An Diệc Tĩnh cũng bị phân công nhiệm vụ, mặc dù có chút kỳ quái không hiểu tại sao vị đội trưởng kiêu ngạo này đổi tính, nhưng vẫn rất nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình.

Mà Lương Thiển lại trông giữ An Diệc Tĩnh, lải nhải ở bên tai cô chuyện lúc trước nghe được hai người trò chuyện ở trong phòng.

Bây giờ An Diệc Tĩnh không có tâm tư nghe Lương Thiển lải nhải vớ vẩn, hơn nữa lại bị ảnh hưởng đến cô, cô ngước mắt lên nhìn Lương Thiển, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy, nhưng đáng tiếc, đối phương dường như đang nói quá kịch liệt, hoàn toàn không chú ý đến cảnh cáo của An Diệc Tĩnh.

"Cô có thể im lặng được không?" An Diệc Tĩnh không còn cách nào chỉ có thể nhỏ giọng nói với Lương Thiển.

Lúc này Lương Thiển mới nhìn An Diệc Tĩnh, thấy cô giả vờ như không thấy mình, không khỏi cười một tiếng: "Bộ dạng bây giờ của cô thật buồn cười."

An Diệc Tĩnh dời ghế, giương mắt nhìn mọi người đều đang bận rộn, lúc này mới ngước lên nhìn Lương Thiển: "Lâm Nhiên là bạn trai tôi, cô lại không ngừng khen ngợi anh ấy trước mặt tôi là có ý gì?"

"Rất thú vị!" Lương Thiển dứt khoát ngồi lên bàn của An Diệc Tĩnh, tiếp tục: "Cô không biết bộ dạng lúc anh ấy phân tích vụ án đâu, vô cùng đẹp trai luôn."

"Có đẹp trai đến đâu cũng không liên quan đến cô."

"An Diệc Tĩnh, lời này của cô tôi không thích xíu nào, nói thế nào thì nếu không có tôi hai ngươi cũng sẽ không đến được với nhau đúng không? Hơn nữa, Lâm Nhiên cũng là món ăn của tôi."

An Diệc Tĩnh liếc Lương Thiển: "Nhắc cô thêm một lần, cô là quỷ, là linh hồn."

Lương Thiển cười ha ha, chỉ vào An Diệc Tĩnh đang muốn trở mặt: "Tôi phát hiện khi cô ghen thật sự rất thú vị."

"Biến." An Diệc Tĩnh lười để ý Lương Thiển.

"Được rồi, không chơi nữa." Lương Thiển thu lại ý cười trên mặt, sau đó mới nói tiếp: "Nói chuyện cô thích nghe,die(n-dan=lê!quý(đôn Lâm Nhiên thật sự rất đau lòng cho cô."

An Diệc Tĩnh vừa nghe, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Lương Thiển, cho rằng cô ấy sẽ tiếp tục nói, ai biết đối phương chỉ cười nhạt nhìn cô, không có ý định nói tiếp.

"Nói." An Diệc Tĩnh mở miệng.

"Cô không phải không quan tâm đến lời nói của tôi à?" Lương Thiển cà lơ phất phơ vểnh chân, nghiêng đầu nhìn An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh thở một hơi thật dài, nhếch miệng: "Bây giờ mời nói."

Lương Thiển cười khúc khích, ngồi thẳng lên: "Tôi biết ngay là cô không kềm được mà."

". . . . . ." An Diệc Tĩnh không nói lời nào nhìn Lương Thiển, khẽ mỉm cười.

"Lâm Nhiên bảo vị nữ đội trưởng kia đừng nhắm vào cô, để cô thuận lời quay phim, hơn nữa phải bảo đảm an toàn cho cô, tất cả đều là vì lo cho cô." Lương Thiển nói từ tốn.

An Diệc Tĩnh vừa nghe thấy nụ cười đã trở nên ngọt ngào, nhớ tới bộ dạng Lâm Nhiên, trong lòng đều như bôi mật.

"Khó trách." Khó trách thái độ Nhậm Tử Hâm đối với cô hòa khí hơn nhiều, thì ra là công lao của Lâm Nhiên.

Lương Thiển nhìn bộ dáng An Diệc Tĩnh, chậc chậc miệng: "Cô đừng có để bộ dạng này xuất hiện trên màn ảnh, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra cô có vấn đề."

An Diệc Tĩnh vừa nghe xong đã thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn Lương Thiển, nói: "Được rồi, tôi cám ơn cô, có thể biến đi được chưa?"

"Tôi có thể giúp cô." Lương Thiển vẫn chưa muốn rời đi.

"Làm sao cô giúp được tôi?" An Diệc Tĩnh nhìn Lương Thiển, nếu như Lương Thiển gặp qua được những người có thể nhớ được họ bị người nào sát hại, vậy thì đơn giản rồi, đáng tiếc bọn họ cũng không có trí nhớ, làm sao có thể giúp?

Lương Thiển bĩu môi: "Ta lại đi hỏi những con quỷ bị sát hại kia, xem bọn họ có thể nhớ lại chuyện gì hay không."

An Diệc Tĩnh gật đầu một cái: "Được, đi nhanh đi."

Vừa dứt lời, Lương Thiển đã không thấy tăm hơi, An Diệc Tĩnh nhìn trái nhìn phải, thật sự biến mất vô ảnh vô tung, nhìn sang những người khác, rất tốt, tất cả mọi người đều vẫn vô cùng bận rộn.

. . . . . .

Trải qua hai ngày tra xét, rốt cuộc cũng tìm được chiếc xe, một chiếc Buick Excelle màu đen, chỉ là qua điều tra, chiếc xe này là một chiếc xe bị mất, hơn nữa bảng số cũng đã bị đổi, hoàn toàn không có đầu mối để có thể tiếp tục điều tra, tuyến đường này coi như bị chặt đứt.

Mà bên kia, về nhà tang lễ có liên quan bọn người Nhậm Tử Hâm tập trung vào ba nhà, hiện tại mọi người chia ra ba đường để tới cửa viếng thăm, ra ngoài từ giữa trưa, mãi đến tối mọi người mới trở về Cục, lời khai của ba nhà tang lễ cũng không có gì khả nghi, mọi người lại lần nữa rơi vào hố sâu.

Quan trọng nhất là, có thể bọn chúng biết cảnh sát đang điều tra, hai ngày gần đây cũng không có báo án mất tích, manh mối cũng đứt từ chỗ này.

An Diệc Tĩnh thấy gương mặt mọi người phiền muộn, bản thân cũng không biết có thể làm gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đi mua một ít thức ăn rồi chia cho mọi người, còn dư lại hai phần là để cho Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm, cô gõ cửa đi vào, thấy hai người vẫn còn đang nghiên cứu vụ án, suy nghĩ một chút vẫn đi tới.

"Trước tiên nên ăn chút gì đi." An Diệc Tĩnh đặt hộp đồ ăn và thức uống trước mặt hai người, cũng không muốn quấy rầy họ nên chuẩn bị rời đi.

"Cám ơn." Đây là giọng Nhậm Tử Hâm.

An Diệc Tĩnh cười cười, nói: "Tôi cũng không giúp được gì, cho nên không cần khách sáo."

Thật ra thì mọi người nhịn hai ngày, An Diệc Tĩnh cũng chịu đựng theo, Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh không có tinh thần, cũng không để ý còn có người thứ ba ở đây, ngẩng đầu lên hỏi cô: "Em ăn chưa?"

Nhậm Tử Hâm nhìn hai người, thấy hai người đắm đuối đưa tình nhìn đối phương, không khỏi ho khan một cái: "Chi bằng ta nhường lại chỗ cho hai người nhé?"

"Các người đang bận rộn, tôi ra ngoài trước." An Diệc Tĩnh điểm này rất tốt, biết khi nào thì cần nói chuyện gì làm chuyện gì, hiện tại cũng không phải thời điểm nói chuyện yêu đương.

Lâm Nhiên kéo một chiếc ghế khác qua, lôi An Diệc Tĩnh ngồi xuống, đặt hộp đựng thức ăn đến trước mặt An Diệc Tĩnh, ra lệnh cho cô: "Ăn chung."

"Anh làm gì vậy?" An Diệc Tĩnh ra hiệu cho Lâm Nhiên là Nhậm Tử Hâm đang nhìn.

Lâm Nhiên ra vẻ không sao cả cười cười: "Để cô ấy nhìn."

"Nè, hình như đây là văn phòng của tôi." Hiển Nhiên Nhậm Tử Hâm cảm thấy lời nói của Lâm Nhiên rất buồn cười.

"Được rồi được rồi, mọi người cùng nhau ăn." An Diệc Tĩnh trả lại hộp thức ăn cho Lâm Nhiên, sau đó nói với anh: "Của em ở bên ngoài, em đi lấy."

Lúc này Lâm Nhiên mới thoả mãn gật gật đầu: "Ừ."

An Diệc Tĩnh đi ra ngoài lấy thức ăn, Nhậm Tử Hâm mở nắp vừa ăn vừa nhìn Lâm Nhiên: "Anh nhìn trúng chỗ này của tôi không có camera, cố ý ở trước mặt tôi khoe ân ái đúng không?"

"Cô cũng mau chóng tìm một người đi." Lâm Nhiên cũng mở nắp ra, chậm rãi ăn một miếng.

"Tôi gả cho sự nghiệp của tôi." Nhậm Tử Hâm chỉ chỉ cảnh phục đang treo trên giá, không sao cả cười một tiếng.

"Thật đáng tiếc." Lâm Nhiên nói.

"Đáng tiếc cái gì?" Nhậm Tử Hâm hỏi.

Lâm Nhiên nhìn Nhậm Tử Hâm, hơi cong môi một cái: "Cô chưa từng yêu, nói cũng vô ích."

Nhậm Tử Hâm liếc Lâm Nhiên: "Được rồi, tìm được một Đại Minh tinh, đáng để khoe khoang."

An Diệc Tĩnh vừa vào thì nghe được câu này, cô đóng cửa lại rồi đi tới, ngồi bên cạnh Lâm Nhiên, vừa lấy ra ăn, vừa nói: "Hai người biết nhau bao lâu rồi?"

"Thật sự rất lâu." Lúc Nhậm Tử Hâm tán gẫu tính tình cũng không nóng nảy như khi làm việc, cả người cũng nhu hòa hơn nhiều.

"Khó trách." An Diệc Tĩnh liếc mắt nhìn Lâm Nhiên, hai người họ cũng đã nói về chuyện của cô.

Lâm Nhiên hiển nhiên biết An Diệc Tĩnh đang suy nghĩ gì, vì vậy mau chóng giải thích: "Anh chưa nói, là vì ánh mắt dò xét của vị nữa thần này quá độc, liếc mắt đã nhận ra quan hệ của chúng ta."

"Ừ, là tôi tự mình nhìn ra được." Nhậm Tử Hâm cũng mở miệng nói.

"Thật sao?" An Diệc Tĩnh cũng bắt đầu lùa thức ăn.

Mọi người lúc này nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng hai bên đều hiểu rõ.

Nói chuyện phiếm xong, lại bắt đầu nói chánh sự, Lâm Nhiên nói với Nhậm Tử Hâm: "Lại tra nhà tang lễ một lần nữa, lần này tôi đi cùng với mọi người."

"Nhưng mà đúng là không có gì đặc biệt cả, tất cả đều bình thường." Nhậm Tử Hâm nhìn lại ghi chép, còn có ảnh chụp, cũng không có chỗ nào khả nghi.

"Có lúc càng bình thường lại càng khả nghi." Lâm Nhiên chỉ vào một bức ảnh trước mặt Nhậm Tử Hâm, nói tiếp: "Nơi này phải tra lại một lần nữa."

An Diệc Tĩnh hứng thú: "Tại sao nhất định phải là nơi này?"

"Quá sạch sẽ rồi." Lâm Nhiên không có tự mình đi, chỉ nhìn vào ảnh chụp cũng không nhìn ra nguyên do, nhưng mà đúng là cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhậm Tử Hâm cũng có cảm giác giống như vậy, cô nói với Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh: "Vậy thì tra lại một lần."

. . . . . .

Trong nhà tang lễ âm âm u u, Nhậm Tử Hâm, Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh đã tới cửa, xuống xe đi bộ vào trong, An Diệc Tĩnh đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, đi theo bên cạnh Lâm Nhiên.

Nhậm Tử Hâm liếc hai người, thật sự không biết nói gì, cũng không biết tại sao Lâm Nhiên lại đồng ý cho vị minh tinh cao cấp này đi cùng, không sợ bại lộ mục tiêu sao?

Lần này, ba người cũng không để lộ thân phận, mà giả làm khách tới cửa, Lâm Nhiên ôm lấy An Diệc Tĩnh giả trang vợ chồng, Nhậm Tử Hâm đi bên cạnh, vào trong thì được một người đàn ông tiến lên đón.

"Xin hỏi ba vị có chuyện gì?"

"Ông là ông chủ?" Nhậm Tử Hâm mở miệng hỏi thăm.

Ông chủ gật đầu một cái: "Là tôi, các vị đây là?"

Lâm Nhiên mặc dù đang dìu An Diệc Tĩnh, nhưng vẫn quan sát ông chủ, thấy ánh mắt ông chủ nhìn sang đây,d.đ+l!q@đ lúc này mới lên tiếng: "Cha tôi mới vừa qua đời, cho nên tới đây. . . . . ."

An Diệc Tĩnh bắt đầu khóc, khóc tê tâm liệt phế.

"Ba vị mời vào bên trong, nghi thức hỏa tang ở chỗ chúng tôi có rất nhiều loại, các vị vào xem một chủt là cần loại nào." Ông chủ đưa tay ra hiệu cho ba người.

Ba người đi theo ông chủ vào văn phòng, ông chủ giới thiệu cho bọn họ từng kiểu nghi thức hỏa táng, thao thao bất tuyệt.

Cuối cùng, Nhậm Tử Hâm chọn một loại hạng nhất trong số đó, giao tiền đặt cọc, ký tên, hẹn thời gian.

An Diệc Tĩnh ngược lại lên tiếng: "Tôi có thể đi xem không?"

"Có thể ngược lại là có thể, chỉ là cũng chỉ là một mảnh đất lớn, không có gì đáng xem." Ông chủ nói với An Diệc Tĩnh.

Lâm Nhiên thấy vẻ mặt ông chủ có chút không tự nhiên, vì vậy cố ý mở miệng nói: "Thôi, chúng ta không cần xem được không?"

"Em chỉ muốn xem cảnh vật một chút, hi vọng ba ba an tâm lên đường." An Diệc Tĩnh vừa nói vừa khóc.

"Vậy chúng ta đi xem một chút thôi." Gương mặt Nhậm Tử Hâm cũng khổ sở, vỗ vỗ tay An Diệc Tĩnh, sau đó nhìn ông chủ.

Ông chủ gật đầu một cái: "Vậy tôi đưa mọi người đi xem một chút."

"Làm phiền ông rồi."

Ba người đi theo sau ông chủ, vừa nghe ông chủ giới thiệu vừa âm thầm tra xét, cuối cùng xem xong rồi, ông chủ đưa ba người ra ngoài, nhìn xe hơi rời đi, lúc này mới xoay người vào trong.

Lúc này có hai người đàn ông không biết từ đâu xông ra, nói gì đó với ông chủ.

Nhậm Tử Hâm dừng xe cách đó không xa, nhìn Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh: "Xem ra chúng ta tới đúng rồi."

Lâm Nhiên gật đầu, nhìn An Diệc Tĩnh: "Gọi điện thoại kêu tiếp viện, chờ chúng tôi trở về."

"Cẩn thận một chút." An Diệc Tĩnh kéo tay Lâm Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc.

"Yên tâm." Lâm Nhiên cười cười nhìn An Diệc Tĩnh, mở cửa cùng Nhậm Tử Hâm về đường cũ.

An Diệc Tĩnh gọi điện thoại rồi ngồi ở trong xe, tâm thần có chút không yên, Lương Thiển lại đột nhiên xuất hiện, cô giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, nói với Lương Thiển: "Lâm Nhiên bọn họ có thể gặp nguy hiểm, cô mau cùng đi."

Lương cười yếu ớt, chỉ ra ngoài xe nói: "Tôi chính là mang theo bọn họ trở lại tìm những người đó đòi mạng."

An Diệc Tĩnh nhìn bên ngoài một chút, Hồng Hồng ở bên ngoài, từ từ có thể nhìn thấy những Quỷ Hồn khác, cũng chảy máu giống như Hồng Hồng, nói thật nhìn qua rất khủng bố.

"Tôi có thể nhìn thấy." An Diệc Tĩnh nhìn Lương Thiển nói với cô.

Lương cười cười: "Dĩ nhiên, bởi vì cô có thể dẫn đường cho bọn họ tìm được người hại chết bọn họ, sau đó cô có thể nhìn thấy bọn họ rồi."

Mặc dù An Diệc Tĩnh không hiểu Lương Thiển đang nói cái gì, chỉ là nếu cô ấy nói vậy thì khẳng định người bên trong nhà tang lễ chính là hung thủ.

"Này nhanh đi thôi." An Diệc Tĩnh nói.

Lương Thiển lắc đầu một cái: "Ừ, cái đó, có lẽ cần cô phải đi cùng."