Editor: lily58 Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Lâm Nhiên cúp điện thoại, thấy Lương Thiển vẫn còn ở đấy, cũng không có thời gian hỏi thăm gì thêm, đi tới bên cạnh An Diệc Tĩnh nói với cô: "Bên phía Nhậm Tử Hâm có chuyện, anh phải qua đó một chuyến."
An Diệc Tĩnh đưa tay vịn lấy cánh tay Lâm Nhiên, nhìn anh gật đầu nói: "Cẩn thận một chút."
Lâm Nhiên cong nhẹ môi, vỗ vỗ tay An Diệc Tĩnh, nói: "Yên tâm, không có chuyện gì."
"Ừ." An Diệc Tĩnh buông lỏng tay ra.
Sau khi Lâm Nhiên rời đi, An Diệc Tĩnh mới nhìn Lương Thiển: "Không sao chứ?"
Vẻ mặt Lương Thiển vẫn không tốt, hơn nữa còn có chút mất hồn, thấy An Diệc Tĩnh hỏi cô, ngược lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Xem ra Lâm Nhiên chỉ biết dịu dàng với cô, đối với người khác từ trước tới nay đều không ngoái đầu nhìn một chút."
"Cô cũng biết, thật ra anh ấy chính là ngoài miệng cứng rắn trong bụng lại mềm, lời của anh ấy cô đừng để tâm." An Diệc Tĩnh nói xong thấy bộ dạng Lương Thiển vẫn không cảm thấy hứng thú, cùng với bộ dạng ngang ngược lưu manh thường ngày giống như hai người hoàn toàn khác nhau, thật sự có chút bận tâm: "Cô chắc chắn cô không sao chứ?"
"Tôi là ma, chẳng lẽ còn có thể chết một lần nữa hay sao?" Lương Thiển cố nén lại khó chịu trên thân thể mình, còn nói đùa.
An Diệc Tĩnh nghe thấy Lương Thiển còn có thể nói đùa, cũng cảm thấy yên lòng, học theo lời cô nói đùa lại: "Chết lần nữa thì không thể, nhưng ngộ nhỡ hồn bay phách tán thì làm sao?"
Lương Thiển nghe xong cảm thấy dở khóc dở cười: "Sao vậy, sợ tôi đoạt mất Lâm Nhiên của cô."
"Không phải là tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không sợ." Lời này An Diệc Tĩnh nói rất hùng hồn, rất tự tin.
"Thật à?" Lương Thiển cười yếu ớt, bỗng dưng trong đầu có một số hình ảnh thoáng qua, rất mơ hồ và rời rạc, ngay sau đó cô nhức đầu không thôi, cô ôm đầu ngồi xuống mặt đất.
An Diệc Tĩnh nhìn thấy vội vàng chạy tới muốn ôm lấy Lương Thiển, nhưng cô lại không thể chạm vào cô ấy, chỉ có thể đứng ở trước mặt hỏi: "Sao vậy?"
Lương Thiển dần tỉnh lại ngẩng đầu lên nhìn về đôi mắt đầy sự lo lắng của An Diệc Tĩnh, sau đó lắc đầu, cười nói: "Không sao, gần đây thường xuyên bị như vậy, tôi đã quen rồi."
"Thường xuyên bị như vậy?" An Diệc Tĩnh nhìn bộ dạng Lương Thiển, bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lương Thiển gật đầu, nói tiếp: "Cũng không biết tại sao, cảm giác có rất nhiều hình ảnh vỡ vụn trước mắt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như bản thân đã từng trải qua."
An Diệc Tĩnh nghe xong, trong đầu một ý nghĩa hiện lên, mắt cô bỗng dưng mở to, nhìn Lương Thiển nói: "Có phải là ký ức của cô không, bộ dạng bây giờ của cô chính là do cô muốn nhớ lại."
"Thật sao?" Lương Thiển cảm thấy An Diệc Tĩnh nói rất có lý.
"Cũng không chắc." An Diệc Tĩnh không thể xác định, chỉ có thể nói đại khái.
"Nếu đúng như lời cô nói thì như vậy cũng tốt."
"Không nên ép mình, thuận theo tự nhiên."
"Ừ." Lương Thiển cười cười với An Diệc Tĩnh.
. . . . . .
Lâm Nhiên đi ô-tô trực tiếp đến bộ phận pháp y, quen thuộc tiến vào, bên trong đang khám nghiệm tử thi, Nhậm Tử Hâm đứng một bên im lặng quan sát, cau mày.
"Ngũ Ca." Lâm Nhiên lên tiếng chào hỏi bác sỹ pháp y, sau đó liền đi tới bên cạnh Nhậm Tử Hâm: "Tình huống thế nào?"
Nhậm Tử Hâm đưa tay lên mũi, lắc đầu một cái, nói: “Lại là phụ nữ có thai."
Lâm Nhiên nghe xong nhìn sang, mặc dù đã nhìn quen các loại thi thể, nhưng nhìn thấy thi thể trên bàn khám nghiệm, vẫn có chút không chịu nổi.
"Các người đi ra ngoài trước đi." Quản Đằng ngẩng đầu nhìn về phía hai người, nói tiếp: "Muốn báo cáo kiểm tra thi thể chính xác, thì đừng đứng ở đấy chờ."
Lâm Nhiên đưa cho Nhậm Tử Hâm một ánh mắt ý bảo cô đi ra ngoài, Nhậm Tử Hâm trợn to hai mắt vẫn chưa muốn đi, cuối cùng vẫn bị Lâm Nhiên đưa ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, lúc này Nhậm Tử Hâm mới nhìn Lâm Nhiên hỏi: "Anh đẩy tôi ra ngoài làm gì?"
"Chưa từng hợp tác qua với bác sĩ Quản?" Lâm Nhiên hỏi Nhậm Tử Hâm.
Nhậm Tử Hâm có chút không hiểu nhìn về phía Lâm Nhiên, yên lặng gật đầu thừa nhận: "Chưa từng thì sao?"
Lúc này Lâm Nhiên mới tiếp tục nói: "Vì vậy cô không hiểu anh ấy, lúc không làm việc thì cà lơ phất phơ, nói chuyện không để ý, nhưng vừa đến chuyên môn của mình, thì nghiêm túc hơn bất kì ai, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người khác quấy rầy."
"Sao anh hiểu rõ vậy?" Nhậm Tử Hâm đã từng nghe qua danh tiếng nhân vật Quản Đằng, mấy năm trước lúc cô vẫn chưa đến thành phố Dung anh ta đã làm khám nghiệm ở đây, sau đó cô được điều đến thì anh ta lại bị điều đi, trời xui đất khiến thế nào hai người không có cơ hội hợp tác, chỉ là hai người đã nghe danh của nhau.
Lúc nãy cô đã quan sát thủ pháp của anh, vô cùng nghiêm túc, cũng biết người này không phải hư danh, cũng đúng lúc, cách đây không lâu Quản Đằng được điều trở về, chỉ là không trực tiếp nhận vụ án, ngược lại an nhàn nghiên cứu bút ký nghiệm thi mới nhất, vụ án giết người liên hoàn lần này có thể nói là lần đầu tiên hợp tác của hai người.
Thấy Nhậm Tử Hâm nói như vậy, Lâm Nhiên giải thích: "Cũng không có gì, Quản Đằng là huynh đệ kết nghĩa của anh rể tôi, tôi gọi anh ấy một tiếng Ngũ Ca, cô nói tôi không biết."
Nói như vậy, Nhậm Tử Hâm liền hiểu, cô gật đầu, nói một câu: "Thì ra có mối quan hệ tốt như vậy. Vậy cũng tốt, có cái gì sẽ dễ nói."
"Thế nào, không muốn đi theo trình tự?" Lâm Nhiên thấy Nhậm Tử Hâm rõ ràng có ý này, vì vậy nói với cô: "Vậy cô nên từ bỏ đi, tôi nói với cô Ngũ Ca này thường ngày có thể tuỳ tiện mở miệng đùa giỡn, nhưng vừa nói đến công việc lập tức có thể biến thành Lục Thân Bất Nhận, cho nên cô vẫn là thành thật đi theo trình tự thì tốt hơn, anh ấy ở trong nhóm thực sự rất lợi hại."
*lục thân bất nhận: ý là không nhận người thân
"Được rồi, không phải bây giờ tôi đang đi theo trình tự, sau đó bị đuổi ra sao?" Nhậm Tử Hâm tựa vào tường.
Lâm Nhiên thấy bộ dạng Nhậm Tử Hâm, nở nụ cười không lên tiếng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng không biết trải qua bao lâu, Quản Đằng đi ra, nhìn Lâm Nhiên, lại nhìn Nhậm Tử Hâm, ngoắc ngoắc ngón tay với hai người, nói: "Vào phòng làm việc nói chuyện."
Nhậm Tử Hâm nhìn Lâm Nhiên, từ tường đứng thẳng dậy, nghiêng đầu nói với Lâm Nhiên: "Đi thôi."
Trong phòng làm việc, Quản Đằng nhìn hai người ngồi đối diện, đơn giản nói: "Tôi đã xem qua báo cáo kiểm tra thi thể của người chết, người chết những năm trước đều rất kỳ quái, không phải thiếu tay thiếu chân thì trong thi thể thiếu một cái gì đó, nói tóm lại chính là luôn bị hung thủ giữ lại một chút, chỉ là rốt cuộc hung thủ tại sao lại làm như vậy thì tôi đoán không ra, tạm thời không nhìn thấy gì khác đặc biệt ở trên thi thể nạn nhân, như vậy hai vụ gần đây lại không giống, nạn nhân trước đó không phải do tôi khám nghiệm nên tôi chỉ có thể xem báo cáo. Từ báo cáo nhìn thấy, hai người này có điểm chung lớn nhất đều là phụ nữ có thai, bị mổ bụng, hình như mục tiêu của hung thủ là đứa nhỏ trong bụng."
"Biến thái." Thật ra sáng nay Nhậm Tử Hâm đã biết nguyên nhân cái chết, nhưng nghe Quản Đằng nói ra, vẫn cảm thấy tức giận bất bình.
"Còn có đầu mối khác không?" Lâm Nhiên hỏi Quản Đằng.
Quản Đằng bĩu môi, nói với Lâm Nhiên: "Bước đầu kiểm tra thi thể trong báo cáo không có đầu mối gì đặc biệt, có thể thấy hung thủ lần này rất thận trọng."
Nhậm Tử Hâm gật đầu: "Không thận trọng làm sao có thể qua nhiều năm như vậy vẫn chưa bắt được hắn."
Lâm Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Tôi ngược lại rất tò mò tại sao hung thủ lại làm như vậy, mục đính của hắn ta là gì?"
"Biến thái." Nhậm Tử Hâm nhìn về phía Lâm Nhiên, dừng một chút, tiếp tục: "Là không có tư duy lô-gíc."
"Có lẽ người đó là thiên tài chăng?" Quản Đằng nói xong nhìn về phía Lâm Nhiên, cười nói: "Cậu có quyền lên tiếng, Lâm Nhiên."
"Ngũ Ca, em cảm thấy anh đang nhạo báng em."
"Không dám, không dám." Quản Đằng khoát tay lia lịa, so với bác sĩ pháp y nghiêm túc làm việc vừa rồi, quả nhiên trước và sau công việc là hai người hoàn toàn khác nhau.
Điện thoại Nhậm Tử Hâm vang lên, cô đi ra ngoài nghe điện thoại, Lâm Nhiên liền nhân cơ hội hỏi thăm: "Anh nói thật với em đi, thật sự rất khó giải quyết?"
"Cũng không phải là khó giải quyết." Quản Đằng vỗ miệng, nói tiếp: "Chủ yếu là tên hung thủ này thủ pháp quả thật lợi hại, rất chuyên nghiệp, chẳng qua tôi nghe nói sự phụ của đội trưởng Nhậm có liên quan đến vụ án này, không tệ, trẻ tuổi như vậy đã là đội trưởng đội hình sự, thật lợi hại."
Lâm Nhiên vừa nghe liền cười: "Ngũ Ca, anh đừng nói với em là anh có ý gì rồi nha."
"Làm sao có thể? Ngũ Ca của cậu là người đã có đính ước rồi, chớ nói nhảm."
"Anh cũng biết mình là người đã đính ước, vậy còn nói năng lung tung, còn ngại anh rể nói anh chưa đủ sao?"
Quản Đằng cười ha ha, chuyển đề tài: "Không nói những chuyện kia của anh, ngược lại, sao cậu còn chưa đưa bạn gái tới gặp Ngũ Ca."
"Có cơ hội sẽ dẫn tới." Lâm Nhiên vừa nghĩ tới An Diệc Tĩnh, nụ cười cũng nhu hòa không ít.
Nụ cười như thế ngược lại bị Quản Đằng để ý, anh cười khúc khích, chỉ vào Lâm Nhiên nói: "Xem vẻ mặt ngọt ngào của cậu, ai da, người năm nào không nói không cười, ông cụ non Lâm Nhiên đi nơi nào rồi hả?"
"Nơi nào không phiền anh bận tâm."
Nhậm Tử Hâm bước vào đã thấy hai người cười vui vẻ, trò chuyện vui vẻ, vì vậy tiến tới hỏi thăm: "Nói chuyện về hung thủ mà vui vẻ như vậy sao?"
Lâm Nhiên thu lại nụ cười, đứng dậy nói với Nhậm Tử Hâm: "Đi thôi."
"Nhưng báo cáo." Nhậm Tử Hâm còn muốn nói.
"Đến lúc đó tôi bảo trợ lý đưa qua cho mấy người." Quản Đằng nói với Nhậm Tử Hâm.
"Được." Nhậm Tử Hâm cũng dứt khoát.
Quản Đằng cười cười, thấy hai người chuẩn bị đi về, cũng không đứng dậy tiễn, mà tuỳ ý ngồi ở chỗ của mình nói: "Tôi không tiễn, hai người đi thong thả."
Bởi vì manh mối có hạn, Lâm Nhiên cũng cáo từ Nhậm Tử Hâm, nói là ngày mai trở lại.
Sắc trời liền tối sầm xuống, trên đường chỉ có hai ba người qua lại, vừa nhìn thời gian đã hơn một giờ sáng.
Về đến nhà, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ bật một bóng đèn ở cửa, những chỗ khác đều tắt đèn.
Lâm Nhiên đi tới cửa phòng ngủ, cửa không khóa, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đèn đầu giường đang bật, nhìn thấy cô gái đang ngủ trên giường, đáy lòng nổi lên một tia ấm áp, nhẹ nhàng êm ái.
Thì ra đây chính là có người vì anh bật đèn chờ, cảm giác hạnh phúc.
Anh đi tới, cúi người nhìn xem, An Diệc Tĩnh lanh lợi đang nhắm mắt, thở nhẹ nhàng.
Lâm Nhiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài tán loạn của cô, vuốt nhẹ gò mã trắng nõn mềm mại của cô, khoé miệng mỉm cười cưng chiều.
An Diệc Tĩnh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Nhiên đang nhìn mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói còn mang theo sự buồn ngủ: "Anh về rồi à?"