Ánh Mắt Chấp Niệm

Ánh Mắt Chấp Niệm - Chương 65




Editor: Lily58 Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử

Sắp xếp xong tất cả, Hứa Biệt phải đi làm, Lâm Nhiên đợi vệ sĩ tới giải thích với bọn họ mấy câu cũng chuẩn bị rời đi.

"Buổi tối trở về đây à?" Lâm Tâm cười nhìn Lâm Nhiên, bộ dạng kia rõ ràng đang nói, tiểu tử thối lần này nhất định phải ở lại đây?

Quả nhiên là chị em, Lâm Nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra ý nghĩ của Lâm Tâm, anh hừ nhẹ nói: "Như mong muốn của chị."

Nụ cười của Lâm Tâm càng sâu hơn: "Chị không có mong muốn gì."

"Lười phải nói với chị."

"Ai, chị thật sự phải cảm ơn Tĩnh Tĩnh, nhờ có cô ấy mà chị đã chiếm được thế thượng phong."

"Cứ việc đắc ý." Lâm Nhiên bật cười.

An Diệc Tĩnh từ bên trong ra ngoài nhìn thấy Lâm Nhiên còn chưa đi, vì vậy bước tới hỏi: "Không phải nói đi rồi sao? Tại sao còn chưa đi?"

Lâm Tâm nhìn thấy hai người, đặc biệt thức thời nói: "Trong phòng bếp còn có đồ, chị đi xem một chút."

Lâm Nhiên thấy Lâm Tâm rời đi, lúc này mới trả lời An Diệc Tĩnh: "Chị gái anh nói nhiều, em không cần để ý."

"Hai người là chị em ruột sao?" An Diệc Tĩnh đi tới trước mặt Lâm Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.

"Sao lại không phải." Lâm Nhiên đưa tay nắm lấy tay An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh khẽ mỉm cười, nói: "Sao anh luôn châm chọc Lâm Tâm vậy? Không biết nhìn vào còn tưởng rằng anh là anh trai đấy?"

Nghe vậy Lâm Nhiên có chút dở khóc dở cười: "Nhanh như vậy đã nói giúp Lâm Tâm?"

"Em quen Lâm Tâm đã hơn bảy năm, quan hệ giữa bọn em đương nhiên tốt."

"Vậy thì tốt, sau này không cần lo lắng hai người không hoà hợp."

An Diệc Tĩnh nghe xong mới phát hiện Lâm Nhiên đang kéo cô xuống mương: "Em nhất định gả cho anh à?"

Lâm Nhiên kéo An Diệc Tĩnh qua, theo thói quen bóp cánh mũi của cô, nói: "Anh cũng không nói nhất định sẽ cưới em."

"Lâm Nhiên." An Diệc Tĩnh giả bộ tức giận.

"Hả?" Lâm Nhiên giả ngây giả ngô.

"Anh có lúc rất lưu manh."

"Lúc nào?"

"Ví dụ như lúc này." An Diệc Tĩnh mở miệng nói.

Lâm Nhiên cười một tiếng, lại gần bên tai An Diệc Tĩnh, giọng trầm thấp nhàn nhạt vang lên: "Không đúng, lúc em gọi anh là lưu manh cũng không phải lúc này."

An Diệc Tĩnh vừa nghe đã hiểu tình huống Lâm Nhiên nói tới là tình huống nào, thúc nhẹ Lâm Nhiên một cái, nói: "Anh thật sự trở nên rất lưu manh."

"Em thích như vậy không?"

Nói đến đó, An Diệc Tĩnh thật sự rất hưởng thụ, cô cười khúc khích, gật đầu: "Rất thích."

"Sắc nữ." Lâm Nhiên cười nói.

"Sắc lang." An Diệc Tĩnh trả lời.

Lâm Tâm đi ra nhìn thấy hai người vẫn còn lưu luyến, vì vậy ho khan hai tiếng, giọng điệu trở nên kỳ quái: "Nếu còn chưa đi mặt trời sẽ xuống núi nha."

Lâm Nhiên liếc Lâm Tâm, nhẹ giọng nói với An Diệc Tĩnh: "Anh đi đây."

An Diệc Tĩnh gật đầu: "Ừ, cẩn thận một chút."

Lâm Nhiên vuốt vuốt đỉnh đầu An Diệc Tĩnh, nói: "Em cũng thế, đừng có chạy lung tung, ở trong nhà đợi."

"Ừ, yên tâm."

"Anh đi đây." Lâm Nhiên chào An Diệc Tĩnh lần nữa.

An Diệc Tĩnh gật đầu: "Buổi tối gặp lại."

Lâm Nhiên buông An Diệc Tĩnh ra, sau đó xoay người rời đi.

"Lâm Nhiên." An Diệc Tĩnh đột nhiên gọi lại Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên xoay người nhìn về phía An Diệc Tĩnh, chờ đợi xem cô muốn nói gì.

An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn nên nói ra: "Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, em có chuyện muốn nói cho anh biết."

"Được." Lâm Nhiên gật đầu, quay người đi.

Lâm Nhiên rời đi, Lâm Tâm bước lên đứng cạnh An Diệc Tĩnh, nhìn Lâm Nhiên lái xe đi, lúc này mới lên tiếng: "Chị vẫn luôn cho rằng Lâm Nhiên về phương diện tình cảm luôn giống như khúc gỗ, không ngờ khúc gỗ đó gặp được niết bàn là em, cuối cùng cũng thông suốt rồi."

"Thật ra anh ấy chỉ không nói nhiều." An Diệc Tĩnh giải thích với Lâm Tâm.

Lâm Tâm nở nụ cười, gật đầu nói: "Giống như em, từ khi quen biết em chị đã cảm thấy em rất hợp với Lâm Nhiên, bỏ qua ngoại hình không nói tới, hai người đều là kiểu người lạnh nhạt, hoàn toàn thích hợp với nhau, không ngờ trời tính không bằng lòng người, hai người thật sự ở bên nhau, hơn nữa cậu em trai luôn lạnh nhạt với người khác của chị lại chăm sóc em tốt như vậy, em lãi to rồi."

"Biết đâu lại là anh ấy lãi." An Diệc Tĩnh kéo tay Lâm Tâm đi vào trong.

Còn nghe được lời công nhận của Lâm Tâm: "Em nói cũng đúng, dù sao em cũng là nhân vật nữ thần mà chị nhìn trúng."

An Diệc Tĩnh nghe xong không khỏi bật cười, cô nhìn Lâm Tâm nói: "Nữ thần, chị đang làm cái gì trong bếp vậy?"

"Đi vào, chị đưa em đi xem." Lâm Tâm nói xong liền kéo An Diệc Tĩnh vào phòng bếp.

Đại đội cảnh sát thành phố.

Lâm Nhiên chân trước vừa lái ô tô tới cửa, chân sau điện thoại của Nhậm Tử Hâm đã đánh tới.

Lâm Nhiên dừng xe xong, xuống xe nghe điện thoại: "Đã tới."

Âm thanh của Nhậm Tử Hâm từ bên kia truyền tới, có chút nghiêm túc: "Xem ra tên biến thái đó để mắt tới anh rồi."

"Có ý gì?" Lâm Nhiên tăng tốc.

"Đến đây rồi nói."

Lâm Nhiên cúp điện thoại bước nhanh về đội hình sự, vừa đến nơi đã nhìn thấy mọi người tập trung một chỗ, còn Nhậm Tử Hâm ngồi một bên khoanh tay trước ngực không có biểu cảm gì.

"Rốt cuộc là thế nào?" Lâm Nhiên đi vào liền mở miệng hỏi thăm.

Một câu này khiến cho mọi người đều quay lại nhìn anh, sau đó vẻ mặt đều rất nghiêm túc.

Nhậm Tử Hâm đứng dậy cầm trên tay lá thư đưa cho Lâm Nhiên, nói với anh: "Mới vừa gửi tới, anh xem một chút."

Lâm Nhiên nhận lá thư, liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó đưa mắt nhìn phong bì thư trên tay, ngón tay nhanh chóng mở lá thứ, lấy đồ bên trong ra, là một bức ảnh và một bức thư.

Hình ảnh đập vào mắt, anh bỗng trợn to hai mắt, người trong hình không phải ai khác mà chính là An Diệc Tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn Nhậm Tử Hâm.

"Đọc thư." Nhậm Tử Hâm chỉ chỉ lá thứ trên tay Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên mở thư ra, bên trong được viết phông chữ ngay ngắn, chỉ ngắn gọn hai câu:

Câu thứ nhất: Bạn gái của anh rất đẹp.

Câu thứ hai: Cô ta là người tiếp theo.

Yên lặng không tiếng động, lão Trần đột nhiên nói một câu: "Giáo sư Lâm, anh thật sự đang hẹn hò với An Diệc Tĩnh?"

Lâm Nhiên siết chặt lá thư trong tay, sắc mặt bình thường, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Nhậm Tử Hâm có thể nhìn ra đôi mắt luôn luôn bình tĩnh không thấy đáy của anh dường như đang có luồng lốc xoáy ngang qua.

"Tra án hay là bát quái?" Nhậm Tử Hâm liếc mắt đưa cho lão Trần một ánh mắt ra hiệu.

Lão Trần vừa nhìn đã hiểu, lập tức nói: "Tra án, đương nhiên là muốn tra án."

Lâm Nhiên không nói hai lời vội vàng xoay người rút điện thoại ra đi vào phòng làm việc của Nhậm Tử Hâm, thuận tay đóng cửa lại.

Nhóm người Nhậm Tử Hâm thấy tình trạng hiện tại đều cảm thấy kinh hãi, người luôn có thể giữ được bình tĩnh cho dù đối mặt với bất kỳ tội phạm nào như giáo sư Lâm, giờ phút này lại lộ rõ tâm tư rối loạn, xem ra không cần anh thừa nhận mọi người cũng có thể suy đoán được chuyện tình này là thật.

Cây vạn tuế trăm năm, giáo sư Lâm, thật sự nở hoa rồi, đối phương còn là nhân vật cấp bậc nữ thần.

Nhậm Tử Hâm nhìn của phòng làm việc của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm than: Sức mạnh của tình yêu có thể thay đổi cả một con người, cho dù là ai, đều giống nhau.

Lâm Nhiên đứng ở cửa sổ phòng làm việc, đưa điện thoại lên bên tai, từng tiếng chuông đổ, cũng giống như nhịp tim của anh, làm cho anh lo lắng không thôi.

An Diệc Tĩnh học làm bánh ngọt ở trong bếp với Lâm Tâm.

Lâm Tâm vừa dạy An Diệc Tĩnh, vừa nói: "Em đừng thấy Lâm Nhiên có vẻ không kén chọn đồ ăn, thật ra thì nó không được chọn, những năm tháng dạy học ở vùng núi đã mài dũa tính tình không ít, miệng cũng ít kén chọn hơn."

"Vẫn rất kén chọn." An Diệc Tĩnh học thủ pháp của Lâm Tâm, từng bước từng bước tiến hành.

"Thật sao?" Lâm Tâm buồn cười nhìn về phía An Diệc Tĩnh, hỏi: "Vậy nó kén chọn cái gì?"

An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: "Trong thức ăn tuyệt đối không thể có rau thơm, hình như không thích dưa, bí đao, bí đỏ, dưa chuột, mướp, khổ qua, .v . v . . anh ấy sẽ không dùng chúng làm đồ ăn."

"Thật ra như vậy là đã tốt rồi." Lâm Tâm cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: "Còn nhớ lúc Lâm Nhiên lên cấp 3, bởi vì lý do đặc biệt nên chị không thể ở bên cạnh nó, sau đó nó lại học được cách nấu ăn, thật sự khiến chị rất ngạc nhiên, chị hỏi nó, em biết nó nói thế nào không?"

"Nói thế nào?" An Diệc Tĩnh hỏi.

Lâm Tâm cười khúc khích, nói: "Nó bảo thức ăn ở trường quá khó ăn, nên dứt khoát tự học nấu, sau đó tiểu tử này thực sự có thể nấu cả một bàn thức ăn, quan trọng là mùi vị không tệ."

"Thì ra là học được như vậy."

"Đúng vậy." Lâm Tâm cười nói: "Chỉ là cậu em trai này rất thích bánh dứa, chị đã nghiên cứu thật lâu để làm ra mùi vị bánh dứa năm đó mẹ bọn chị làm, cho nên em cũng học đi, sau này có thể làm cho nó ăn."

An Diệc Tĩnh nghe xong liền hiểu, thì ra Lâm Nhiên thích bánh dứa là do mẹ của anh.

"Vậy em sẽ chăm chỉ học." An Diệc Tĩnh hăng hái.

Lâm Tâm thấy bộ dạng của An Diệc Tĩnh, cười nói: "Xem ra em cũng thay đổi không ít."

An Diệc Tĩnh không rõ chân tướng nhìn Lâm Tâm, không lên tiếng.

"Trước kia em chưa bao giờ quan tâm bất kì ai, đặc biệt là đàn ông, mà bây giờ, em xem vẻ mặt của em hạnh phúc bao nhiêu."

"Thật ra em rất biết ơn vì đã gặp được Lâm Nhiên, càng may mắn hơn chị là chị gái của Lâm Nhiên, tất cả đều giống như định mệnh, thật vừa vặn."

Lâm Tâm cũng đồng ý với lời của An Diệc Tĩnh, cô gật đầu trả lời: "Thật ra mỗi người đều có định mệnh thuộc về mình, chỉ là có thể nắm bắt được định mệnh đó hay không còn phụ thuộc vào ý nghĩ của bản thân."

An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Tâm, nụ cười tối dần: "Đã không còn là biên kịch nữa rồi, sao nói chuyện vẫn còn nho nhã vậy."

Lâm Tâm vừa nghe đã khúc khích cười, hai người vội vàng làm bánh dứa.

Lâm Nhiên gọi điện thoại cho An Diệc Tĩnh không được, gọi cho Lâm Tâm cũng không được, sắc mặt anh vô cùng xấu, chỉ sợ có sơ suất xảy ra.

An Diệc Tĩnh đi ra ngoài rửa tay vừa lúc nghe điện thoại di động vang lên, đưa lên nhìn đã thấy là Lâm Nhiên, không khỏi cười một tiếng: "Sao vậy, kiểm tra à?"

Lâm Nhiên vừa nghe được giọng cô, âm thầm thở phào, hỏi cô: "Sao lại không nghe máy?"

"Ở trong phòng bếp giúp Lâm Tâm một tay, không nghe thấy."

"Chẳng trách." Thấp thỏm trong lòng Lâm Nhiên cuối cùng cũng rơi xuống.

An Diệc Tĩnh không rõ, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc sao vậy?"

Lâm Nhiên dừng một chút, nói: "Mọi việc chú ý cẩn thận."

"Không có việc gì, không cần lo lắng cho em." An Diệc Tĩnh cười nói.

"Tóm lại có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh?"

"Được." An Diệc Tĩnh cười dịu dàng.

An Diệc Tĩnh vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy sau lưng hình như có người, vừa định xoay người liền cảm thấy sau gáy đau nhói, nhanh chóng mất đi tri giác, bóng người đối phương cô cũng không thấy được.

Lâm Nhiên định hỏi, nhưng điện thoại đã bị ngắt.