Ánh Nguyệt

Chương 39: Chap 39




Nghiên Dương vào bếp với vẻ mặt không mấy vui vẻ, nhìn như có một đám mây đen xám xịt trên đầu vậy, ai nhìn vào cũng thấy tâm trạng y đang không tốt.

Đúng lúc đó, Gia Minh như lời hứa buối sáng bị Lập Thành kéo vào bếp, ngồi nhìn bản thân làm việc, hết ca sẽ nấu nướng cho mọi người cùng ăn. Gia Minh bất lực ngồi lại một góc, chờ mọi người xong việc nhanh chóng để bản thân có thể về nhà.

Lúc trước anh đóng vai thực tập, làm như thế nào cũng được, nhưng nay lại đến với tư cách bản của Lập Thành, thực sự anh không quen, cũng có chút gượng gạo, để ý một lúc mới thấy, không thấy Lạc Diệp đâu, anh mới giật tay áo Sở Tiêu, hỏi:

" Này, cái tên...bếp phó, đi đâu rồi?"" Ý anh là Lạc Diệp á?"" À, đúng rồi. Lạc Diệp."" Bị đuổi việc rồi, chẳng biết giờ ở đâu, có thể.. là trong một căn phòng rồi chịu nhưng việc hắn gây ra rồi.""Nói khùng nói điên cái gì vậy chứ.?"

Gia Minh chẳng hiểu câu cuối cùng Sở Tiêu nói là gì, chỉ có thể biết rằng hắn ta bị đuổi việc rồi.

1 tiếng sau, khách về hết, mọi người cũng đã kết ca, chỉ còn Tiểu Dương, Lập Thành, Gia Minh ở lại. Lập Thành vui vẻ bày trí bàn ăn thịnh soạn, xong thì ngồi lại nói chuyện.

Lập Thành kể lại cho Tiểu Dương nghe về việc của mình với Gia Minh, cậu nghe rất chăm chú, cũng cảm thấy vui thay cho 2 người, nhìn anh nắm tay Gia Minh, cậu chạnh lòng tỏ ra mặt.

-" Em sao thế?"

Gia Minh thấy mặt cậu buồn thì hỏi, Tiểu Dương gặp đồ ăn cho vào miệng, nhỏ giọng:

" Tại vì...tối nay anh Luân Phong không về, anh ấy bận quá.."" Thì ra là nhớ anh yêu của em ấy.!"" Không phải mà, anh đừng trêu em."" Thế thì sao nào? Sao lại bày ra vẻ mặt như thế.?"" Anh ấy. không có anh ấy, em không ngủ được..."" Đó cũng là nhớ mà."Tiểu Dương muốn phủ nhận, nhưng thực sự chính là như thế, cậu quen mùi anh, nên không có cũng thực khó ngủ. Hai anh lớn cứ thấy em nhỏ ngại là muốn trêu chọc, xong rồi tự dưng Gia Minh lân la hỏi:

" Theo em nói thì...em với Luân Phong ngủ chung giường à?"" Dạ."" Hm...2 người, có xảy ra chuyện gì chưa?"Tiểu Dương nghiêng đầu khó hiểu, câu hỏi của anh Gia Minh có ý là gì, vẻ mặt anh cũng không tính là có ý gì trong sáng.

-" Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì được ạ?"

Gia Minh cũng không tiện nói thẳng, nên chỉ liệt kê nhưng hành động.

" Cậu ấy...chạm vào người em chưa? hm..có thấy cơ thể em chưa? em em có thấy chưa? "" ...Là con trai với nhau, chuyện đó bình thường mà ạ?"Giải thích vẫn chưa tới, Gia Minh liền nghĩ câu hỏi khác.

" Cậu ta ăn em chưa?""



...rồi a?"Tiểu Dương nghe bị nuốt chữ, nghe nhầm thành anh Luân Phong đã nấu cho cậu ăn chưa, cậu còn hồn nhiên trả lời.

- " Thường xuyên ạ, ngày nào chẳng ăn ạ."

Gia Minh nghe xong thì sốc, còn thêm câu trả lời hồn nhiên của cậu, anh mắng một tràng.

" Tên ngốc này, em nghĩ sao vậy? Còn trả lời hồn nhiên như thế, em còn chưa thành niên mà? Anh còn nghĩ cậu ta là người đàng hoàng, ai ngờ lại lòng lang dạ thú như thế, anh phải đi băm nát cậu ta ra.!"'" Khoan, từ từ ạ!"Tiểu Dương ngơ ngác khi nghe anh mắng như thế, cũng từ từ hiểu ra gì đó.

" Việc.ăn uống thì liên quan gì đến việc...em thành niên ạ?"".???"Tiểu Dương im bặt một hồi, sau mới nghĩ ra suy nghĩ của Gia Minh, mặt đỏ bừng lên, xua tay phủ nhận ý nghĩ của anh:

-" Không ah, thành niên, em chưa thành niên, anh Luân Phong không làm gì em cả, chỉ đơn giản là nằm ngủ bên cạnh thôi ạ."

Sau 1 hồi luyên thuyên thì Gia Minh cũng ngồi yên như chưa có gì xảy ra...

-" Coi như cậu ta biết điều..."

Tiểu Dương gương mặt đỏ bừng bừng ngại ngùng cúi gằm xuống, tâm tư có chút rối bời, y đắn đo một lúc rồi lên tiếng:

-" Hai anh...hai anh có biết hiện nay công ty anh Luân Phong đang gặp vấn đề gì không ạ.? Em không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn có chút lo lắng."

Gia Minh nhìn Lập Thành đắn đo, trả lời:

" Chuyện này khó nói đấy...""Dạ?"Gia Minh nhìn ra cửa sổ, nơi tuyết trắng đang bám dày, thở dài:

"Không chỉ có Công ty của Luân Phong gặp vấn đề, toàn thể các công ty tập đoàn làm về dịch vụ đều đang gặp vấn đề. Năm nay tuyết rơi sớm bất thường, không ai kịp trở tay hay có dự định từ trước đế chuấn bị. Tuyết rơi dày như vậy, khó đi lại, khó buôn bán, nguồn tài chính ngày càng hao hụt, khó có thể duy trì.""..."" Em đừng lo, Luân Phong là CEO, đây vốn là trách nhiệm của cậu ấy, bận bịu là lẽ thường tình, em không cần lo lắng quá, để đạt được thành quả như bây giờ, việc thức khuy dậy sớm vốn đã quen rồi."" Vâng"Nghiên Dương gật đầu, không biết nói gì hơn.

" Mà trong những lúc như vậy, em không nên làm phiền cậu ấy.""...dạ."Lập Thành nãy giờ không nói được lời nào, chán nản muốn về nhà, dưới gầm bàn lén lút nắm tay Gia Minh.



" Anh, muộn rồi, về đêm sẽ càng lạnh, chúng ta còn đưa Tiểu Dương về sớm nữa."" um, cũng muộn rồi, dọn dẹp rồi về thôi."Tiểu Dương nhìn hai người với ánh mắt tò mò, hỏi:

-" Hai anh ở chung nhà ạ?"

Gia Minh lắc đầu phủ định:

" Không có, anh ở Bảo An, còn Lập Thành ở Phúc Điền mà."" Vậy là 2 người ngược đường ạ.?"

Lập Thành gật đầu.

-" Đúng là ngược đường, nhưng anh thích đi cùng hai người."

Nghiên Dương ngồi trên xe của lập Thành, bên cạnh là Gia Minh, y chán nản tựa đầu vào cửa, nhìn hàng tuyết dày hai bên đường chẳng biết khi nào mới có thể tan. Cậu nghiêng đầu nhìn lên, thành phố vẫn luôn sáng đèn nhưng chẳng có bao nhiêu người qua lại, lẽ bởi cái lạnh thấu xương thấu thịt này nên chẳng mấy ai muốn ra ngoài.

-" Khoan, anh Lập Thành, dừng một chút."

Nghiên Dương nhận ra điều gì đó, nói Lập Thành dừng xe rồi chỉ tay qua lớp kính.

-" Tòa nhà đó, có phải là trụ sợ của anh Luân Phong đúng không ạ?"

Lập Thành dừng xe, cúi đầu nhìn theo hướng chỉ ta của cậu.

"Um, đúng rồi, anh ấy đang trong đó, có chuyện gì vậy?"" Em có thể vào trong đó không ạ? Em chỉ vào 30 ...à không, 20 phút thôi được không ạ?"'Lập Thành và Gia Minh nhìn nhau Gia Minh gật đầu trả lời:

" Anh với Lập Thành cũng không bận chuyện gì nên em vào đó cũng được. Nhưng cũng muộn rồi, có thể bảo vệ sẽ làm khó em."" Không sao đâu, muộn rồi nên lễ tân cũng về rồi, bảo vệ thì chỉ cần có thẻ nhân viên thôi, cầm lấy thẻ của anh mà lên."Lập Thành đưa thẻ nhân viên cho Nghiên Dương, y liền nhanh chóng mở cửa đi ra. Gia Minh nhìn theo cậu em nhỏ đang vội vã chạy tới tòa nhà đối diện, anh bất lực cười mỉm:

" Hai đưa nó dính nhau thật đấy."" Em cũng dính anh mà."Chẳng biết từ lúc nào, Lập Thành đã đi từ ghế trước xuống ghế sau, bỏ vẽ điềm tĩnh nãy giờ mà dụi vào người anh làm nũng. Gia Minh ngại nên đẩy ra.

" Ay.. Ngoài đường ngoài xá, làm gì vậy chứ."" Hm, Anh nói gì vậy, rõ ràng đây là trong xe của em mà.