Ánh Nguyệt

Chương 40: Chap 40




Lúc đó, Nghiên Dương Đang lần mò trong hành lang công ty ở đây rộng quá, chẳng biết đường nào mà lần. Y mò mẫm một hồi thì thấy một bác lao công đang dọn dẹp, y nhanh chóng tiến lại hỏi đường.

" Dạ chào bác."" À, Chào cháu, sao giờ này cháu còn trên công ty."' Dạ, chau lên đây để gặp người nhà ạ, bác có biết phòng anh Luân Phong nằm ở đâu không ạ?"" Ra là người nhà của giám đốc à, cậu ấy ở tầng cao nhất đấy, tầng đấy chỉ có một phòng thôi."" Dạ cháu cảm ơn bác.".Cậu tạm biệt bác rồi thang máy lên tầng cao nhất, cậu đi tới căn phòng duy nhất ở đó, nhìn qua lớp kính mờ y thấy bóng người quen thuộc đố, gương mặt người con trai đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, hình ảnh người đàn ông đang chăm chú làm việc là cuốn hút nhất, điều đó làm y đứng hình mất mấy giây, định thần lại thì mới mở cửa bước vào..

-" Tiểu Dương?"

Luân Phong bất ngờ khi thấy y tới, vui vẻ hòa chút sự hoang mang.

" Sao em đến được đây vậy? Em lên đây kiểu gì?"" Sao anh hỏi gì nhiều vậy, em lo cho anh lắm đó."Nghiên Dương giận dỗi tiến tới dựa vào bàn, đưa tấm thẻ của lập Thành lên:

" Anh lập Thành cho em mượn đó, nên em mới có thể vào trong được. Nhìn anh xem, có khó khăn cũng không kể em biết đồ đáng ghét."" Tên nhóc này."Anh nhẹ nhàng kéo y ôm vào lòng, tựa xuống vai y thở nhẹ.

-" Hm, anh xin lỗi, nhưng mà anh mệt quá, muốn ôm em một chút."

Y ngồi ngoan trong lòng của anh, thời gian cứ vậy chậm rãi trôi qua, y ngẩn ngơ nhìn anh rồi lại nhìn căn phòng,.

Trước mặt là kính, sau lưng cũng là kính, chỉ cần quay lưng lại là có thể nhìn xuống thành phố từ trên cao, nhưng trước mặt lại là xấp hồ sơ sổ sách báo cáo xếp tầng. Ở căn phòng to lớn như vậy lại chỉ có mình anh, nghĩ thôi cũng thấy nhàm chán cô đơn.

" Anh này, em có thể giúp gì được cho anh không?"" Hm.em giúp anh một chuyện nhỏ thôi, anh nghĩ em làm được."

-" Chuyện gì ạ?"

Nghiên Dương nhìn anh với vẻ mong chờ, mong bản thân có thể giúp anh được điều gì đó:

-" Ôm anh một cái."

Cậu hơi ngơ trước câu trả lời của anh nhưng vẫn xoay ngược lại ôm lấy anh, đưa tay vỗ về. Hai người chẳng nói với nhau lời nào nữa, chỉ im lặng nhận lấy hơi ấm của nhau khi tuyết đang rơi trắng trời ngoài kia. Sau một thời gian, anh mới buông y ra Nghiên Dương lôi ra từ trong túi ra một bịch bánh với một hộp sữa đặt lên bàn.

-" Em phải về rồi, hai anh đang đợi em dưới kia, xuống muộn quá không hay."

Luân Phong nhìn bịch bánh trên bàn, tay vẫn nắm lấy tay y, giọng điệu đầy tiếc nuối nhưng không muốn em phải chịu khố ở văn phòng với mình nên cũng gượng gạo:

-" Um, em về sớm đi, về tới nhà nhớ nhắn cho anh."



anh vừa nói vừa kéo khăn quàng lên che tai cho y đỡ lạnh, cậu cười, cúi xuống hôn lên má anh, nhẹ nhàng nói:

" Anh xòe tay ra đi."" Hm?"Luân Phong không hiểu nhưng vẫn nghe theo xòe tay ra, cậu lục gì đó trong túi áo ra bí mật đặt lên tay anh, bắt anh nắm tay lại.

" Em về hãy mở ra nha.""...?"Cậu vui vẻ rời đi, sau khi không còn nghe tiếng bước chân, anh mới mở bàn tay ra.

-"Hm?"

Trong tay anh là đầy những gói kẹo nhỏ, hương cam tỏa ra thơm ngọt, ăn đồ ngọt có tác dụng giúp tinh thần thoải mái, dễ làm việc hơn.

-" Đứa nhỏ này...đáng yêu chết mất."

Y tung tăng chạy ra đại sảnh, thấy xe vẫn đậu bên kia đường y sợ hai anh giận nên cuống cuồng chạy sang, hai người trong xe cũng đã thấy cậu Gia Minh tức tốc đẩy Lập Thành lên ghế lái, sợ em trai nhỏ của anh thấy được cảnh ôm ấp nóng mắt ấy.

Nghiên Dương chạy nhanh trên nền tuyết nên không cẩn thận trượt ngã, nằm sãi trên nền tuyết, vừa đau vừa ngại y liền bật dậy, mũi dính một cục tuyết tròn, hai má ửng hồng nhìn rất dễ thương, anh liền nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh ấy gửi cho Luân Phong. Lập Thành lên ghế lái nhìn lại thì thấy Tiểu Dương đang như cục bông tròn đang lăn lóc trên tuyết bất giác bụp miệng cười, hỏi Gia Minh:

-" Em ấy... Làm gì vậy?"

" Không biết, chắc là...hóa trang người tuyết."" Chúng ta có nên ra chơi với em ấy không..."" Kệ em ấy đi... Em ấy còn nhỏ, chứ em bao nhiêu tuổi rồi."Mấy phút sau thì Tiểu Dương mới lững thững bước tới xe rũ hết tuyết trên áo rồi mở cửa bước vào, ngại ngùng nói.

" Để hai anh chờ lâu rồi ạ."" Không có gì, chúng ta về thôi."Mất 30 phút để về nhà, Nghiên Dương chào hai anh rồi vào nhà, vừa vào nhà y đã xà xuống ôm lấy Tiểu Bạch, ngại ngùng chỉ dám nói trong thâm tâm:

-" Ngại quá đi mất đang đi bình thường cũng vấp ngã được nữa, thanh thiên bạch nhật, biết giấu mặt vào đâu cơ

chu."

Nghiên Dương tắm rồi nằm ườn trên giường của Luân Phong, dụi dụi vào gối của anh, lăn qua lăn lại không tài nào ngủ nối.

"Ah, quên mất, điện thoại, anh ấy bảo mình về gọi lại."

Cậu nhắn tín cho anh.

( Anh ơi, em về nhà rồi ]

Y ngồi đợi mãi chẳng thấy có phản hồi, lại nằm xuống rồi lại ngồi, lại nằm.



" Anh ấy bận thật đấy.."

" Giờ mình nên làm gì nhỉ..."

" Mình đã uống thuốc chưa nhỉ.."

" Thuoc?"'

Cậu lại quên mất việc phải uống thuốc, lại lật đtj ngồi dậy định sang phòng bản thân lấy thuốc nhưng vừa đặt chân xuống giường thì thấy trong ngăn tủ của anh có thuốc của bản thân.

"Sao lại..."

Cậu đi vòng quanh nhà, khắp các ngăn tủ trong nhà đều có thuốc khẩn cấp của cậu, trong nhà không có anh, nhưng đủ thấy rằng anh luôn quan tâm cho cậu mọi lúc mọi nơi, phòng tất cả các trường hợp xấu xảy ra.

* Tiếng chuông điện thoại*

Cậu vừa uống thuốc xong thì nghe thấy tiếng chuông thì nhanh chóng chạy tới, thấy là anh gọi, y vui vẻ bắt máy.

" Dạ anh."" Anh xin lỗi nhẹ, lúc nãy điện thoại anh hết pin. Em chưa ngủ à?"Vẻ mặt y đầy sự ủy khuất, cậu nhõng nhẽo:

" Tại anh nên em không ngủ được."" Hm? Sao lại tại anh?"". Không có anh, em không ngủ được."Nghe câu trả lời của cạu, anh cười, giọng nói đầy ấm áp:

" Nhớ anh rồi à?"" Nhớ chứ, anh không nhớ em à."" Nhớ chứ, nhớ tới phát điên lên được. "Nghiên Dương nằm trên giường vẽ vòng tròn trong không trung, nhẹ giọng:

-" Khi nào anh xong việc?"

Luân Phong nhìn đống hồ sơ cần xử lý xếp tầng trên bàn thì cũng day trán thở dài, dỗ dành y:

-" Chắc sẽ nhanh thôi."

Nghiên Dương nhìn lên đồng hồ, vẫn không khỏi lo lắng:

" Khuya lắm rồi, anh đừng gắng sức quá, em đợi anh ở nhà..."" Được rồi, em nhớ mặc ấm, đêm lạnh.