Ánh Nguyệt

Chương 42: Chap 42




Trên màn hình là hình ảnh của cậu, người thiếu niên mặc chiếc áo trắng toát lên sự thuần khiết không vướng bận việc gì, cậu như một thiên sứ đứng trên sân khấu, tiếng nhạc du dương vang vọng cả khán phòng. Nó nhẹ nhàng thuần khiết đến nỗi, có thể tưởng tượng rằng có có thể dùng nó gột rửa sạch những suy nghĩ buồn bã, chán nản trong cuộc sống thường ngày, cứu rỗi những tâm hồn đang héo dần đi vì mệt nhọc. Anh cứ mải mê nhìn hình ảnh của cậu, anh không thể tưởng tượng được, chàng thiên sứ ấy hiện giờ đang ở trong nhà của anh, ngày ngày ăn cơm cùng nhau, ngủ chung giường, đây có lẽ như một niềm vinh dự đối với anh khi có cậu trong nhà.

Xem xong màn trình diễn ấy, động lực của anh như được đẩy lên mức cao nhất, anh muốn nhìn thấy cậu mặc đồ diễn, muốn thấy cậu đứng trên sân khấu, muốn trực tiếp nghe cậu đàn.

Đường trở về nhà, Nghiên Dương nhìn ngắm hai bên đường, lòng mãi nghĩ về việc diễn đàn cho anh nghe. Bất chợt, cậu để ý tới một cửa hàng nhạc cụ liền bảo bác tài dừng xe lại và đi tới đó. Y bước vào cửa hàng, trong đây không rộng lắm nhưng nhìn lại rất gọn gàng, trên tường có treo vài chiếc đàn được treo trông rất vừa mắt. Ông chủ nhìn thấy cậu thì liền tiến lại, hồ hởi mời chào.

-" Chào cậu trai trẻ, cậu đang tìm gì, có cần tôi giới thiệu không?"

Cậu nghe thì lấy điện thoại trong túi ra, lướt tìm gì đó:

-" Dạ, cháu đang tìm một cây violin, bác có cây đàn nào giống cây đàn này không ạ?"

Nghiên Dương đưa ra hình ảnh chiếc violin, đó là chiếc đàn mà cậu đã sử dụng trong buổi biểu diễn trong clip.

Ông chủ nâng kính nheo mắt nhìn kỹ chiếc đàn, cuối cùng vui vẻ trả lời:

-" Oh, cây đàn này là cây đàn của cậu bé Trịnh Dương mà, cậu may mắn lắm đấy. Sau khi nhà của cậu Trịnh bị phá sản thì mọi đồ đạc trong nhà đều được bán đấu giá lại, may mắn rằng cây đàn đó được bán rẻ lại, cậu chắc bằng tuổi của Trịnh Dương, tôi bán rẻ lại cho cậu."

Cậu chỉ đang muốn mua lại một chiếc giống như vậy ai ngờ lại có thể lấy lại chiếc đàn trước kia của bản thân, cậu nhanh chóng chấp nhận và thanh toán. Có lẽ ông chủ không nhận ra cậu và Trịnh Dương là cùng một người, căn bản tại bây giờ y đang trùm kín mít từ đầu tới chân, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của cậu. Đeo chiếc đàn sau lưng để trở về nhà, cục tuyết tròn vui vẻ như muốn nở hoa.

Về đến nhà, cậu ngồi trên chiếc ghế lười cạnh cửa sổ, lấy ra chiếc đàn của bản thân, cậu đặt lên vai rồi kéo thử, cảm giác khi âm điệu vang lên bên tai làm cảm xúc y trở nên thật khó giải thích. Cũng đã lâu rồi cậu chẳng đụng tới đàn, vốn đã cho rằng bản thân đã quên mất cách chơi, nếu không có Lão Ngô, thực sự y có thể đã mãi quên đi điều ấy. Tiếng đàn vẫn vang vọng bên tai, y nhắm mắt thoải mái cảm nhận lấy làn điệu đang chạy dọc theo cơ thể, nhưng có điều, càng nghe y càng thấy âm điệu không đúng. Cậu dừng tay lại, nhìn xuống cây đàn, gương mặt đầy vẻ ngờ vực, cậu ngước nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa số, tâm trạng trở nên khó chịu tới tột độ.

-" Không phải âm thanh này..."

Thứ âm thanh mà cậu nói là tiếng đàn, âm nhạc như tiếng vọng nói lên tâm hồn của người nghệ sĩ, tiếng đàn của cậu vẫn vang lên nhưng có lẽ vì trải qua quá nhiều những điều tồi tệ liên tiếp nhau, thứ âm thanh cậu tạo ra đã chẳng còn sự thuần khiết trong trẻo như trước, thay vào đó là âm điệu trầm lặng, nặng nề như phải gánh tất cả những chuyện đã xảy ra với cậu. Nghiên Dương không cam tâm, vẫn đưa thân vĩ lên dây đàn, cố gắng tạo ra thanh âm như trước kia, nhưng âm điệu cậu tạo ra, cậu nghe thế nào cũng không vừa tai...



-" Chuyện gì vậy chứ.?"

Tay cậu run lên, đặt cây đàn sang một bên, hơi thở như hẫng lại một nhịp, đầu óc trở nên trống rỗng, cậu vẫn là không làm được. Y chán nản thu người lại, tựa đầu vào cửa nhìn về phía cây đàn, tuyết bên ngoài vẫn rơi, lòng cậu cũng từ đó mà nguội lạnh.

" Nghiên Dương! Nhanh lên, người ta sắp gọi tên cậu rồi kìa."" MỜI THI SINH 05 TRỊNH DƯƠNG LÊN SÂN KHẤU!" -|" Mình? Tới mình rồi sao?"

Nghiên Dương bước lên sân khấu, đứng giữa bục, ánh đèn sân khấu bật lên chiếu sáng một vùng, nó làm nổi lên hình ảnh người con trai đang đứng đó, như một ngôi sao sáng ai cũng phải để ý. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, cậu biểu diễn, mọi người ở đó ai cũng đều lắng nghe, thanh âm như dòng nước mêm mãi luồn qua tâm trí người khác, nó làm dâng lên những cảm xúc khó tả, ai nghe thấy cũng có thể hồi tưởng lại thời niên thiếu của bản thân, gợi lên một thanh xuân tươi sáng.

Năm ấy, chàng thiếu niên đã từ một bài nhạc mà đưa mọi người về tuổi thanh xuân, thời khắc nhiều hoài bão nhất, nhiều ước mơ nhất và có thể là đẹp nhất...Một màn trình diễn xuất sắc.

Khúc nhạc kết thục, theo sau là bao tràng pháo tay nồng nhiệt, cảm xúc lúc ấy của cậu, ai trên đời cũng đều muốn trải qua một lần, cảm giác người người tung hô, người người yêu mến, ai cũng ngưỡng mộ với những điều mang lại cho tâm hồn của họ. Cậu chìm đắm trong dòng người đó, bao ánh hào quang đều phát ra từ người cậu, một tâm hồn thuần khiết, tươi trẻ..Đột nhiên cậu dừng bước, cậu là ánh hào quang, xung quanh là bao người ngưỡng mộ, yêu mến, tại sao...trước mặt cậu lại Trịnh Dương nữa.?

Sao người trước mặt lại tiều tụy đến thế, nhìn trông thật đáng thương, đó là cậu sao? Cậu cũng chẳng biết nữa, chỉ là, trông thật thảm hại, đàn của cậu ta đâu? Ánh hảo quang của cậu ta đâu? Sao đằng sau cậu ta chẳng còn ai hết, không còn ai nữa sao?

-" Cậu là ai?"

Cậu hỏi, hỏi người con trai đang đứng trước mặt cậu, người con trai ấy mặt lạnh tanh, đưa tay chỉ về phía cậu:

" Tôi là cậu, là Trịnh Nghiên Dương."" Là tôi?"Bản thân sao lại có hình ảnh thảm hại như thế, chuyện nói ra nghe thật sự nực cười.

-" Cậu..là Nghiên Dương, không phải Trịnh Dương. Sẽ chẳng còn ai bên cậu nữa, hào quang cũng không còn."

Cậu thực sự đã hoảng loạn rồi, giọng điệu đầy run rẩy:

-" Không còn ai, hào quang cũng không...vậy... Đàn, tôi có thể chơi đàn được không? Có thể chứ?"



Người con trai ấy cúi đầu, cười gượng :

-" Không thế."

Chỉ hai từ như vậy, ngươi con trai ấy biến mất, theo đó là những người đằng sau cậu, tiếp là ánh hào quang, cậu

sợ hãi quay lưng lại tìm kiếm, may mắn, trên khán đài vẫn có cây đàn của cậu, cậu tức tốc chạy tới để níu giữ lại

thứ duy nhất thuộc về cậu, một chút nữa, chỉ một chút nữa...hẫng.

Biến mất rồi, cây đàn của cậu cũng biến mất rồi, chẳng còn gì nữa, đúng...cậu là Nghiên Dương, chẳng còn là

Trịnh Dương của trước đó nữa. Xung quanh là bóng tối, không một âm thanh nào vang lên nữa, chẳng còn ai, cậu

bị lạc trong khoảng không vô định...vô thức lùi lại phía sau, cậu muốn tháo chạy khỏi nơi tăm tối này nhưng sau,

một lần nữa, chân cậu như lún phải một đống bùn lầy không thể nhấc lên được, từ từ lún xuống hố sâu không

đáy... Cảm giác ấy, thật đáng sợ.

Nghiên Dương choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cậu không khỏi bàng hoàng hoàng, cậu muốn chối bỏ hiện

tai, muon tre ve qua khu, muon ban than quen het nhung su giay vo ve tam hon lan the xac, muon sur thuan khiet

vốn có của bản thân thay vì sự sợ hãi tột độ không biết từ đâu mà đến.