Ánh Nguyệt

Chương 45: Chap 45




Đông Quân chẳng nói gì nữa, lẳng lặng cầm lấy ly nước quay sang hướng khác uống. Có vẻ như hắn đang bực bội việc gì đó, không biết vô tình hay cố ý mà ly nước giấy của hắn bị bóp chặt khiến nước trong ly đổ ra, nước nóng trong ly từ đó mà chảy uống tay hắn khiến tay hắn đỏ lên một mảng. Nghiên Dương quay sang thấy thế thì lo lắng lấy giấy lau tay cho hắn, đôi bàn tay của một siêu sao hạng A mà bị phỏng thì không biết sẽ ảnh hưởng lớn đến nhường nào.

- Anh có sao không? Đi theo em vào wc ngâm nước, để lâu sẽ không hay đâu.

Cậu chẳng để hắn ta trả lời mà thẳng tay kéo vào nhà wc mà ngâm nước, suốt quá trình hắn chẳng nói đến một câu tựa như chẳng cảm thấy đau đớn gì vậy. Đông Quân nhìn cậu, vẻ mặt sợ hãi lo lắng của cậu làm hắn bất giác nở một nụ cười không rõ. Đôi mắt hắn dán chặt vào người y, tay định đưa lên chạm vào tóc cậu nhưng cửa wc đột ngột mở ra khiến hắn giật mình thu tay lại, nhanh chóng kéo khẩu trang của mình lên. Ngâm nước xong thì vết đỏ trên tay cũng mờ đi đáng kể, có vẻ còn hơi rát nên khi chặm vào thì lông mày hắn nhăn lại khó chịu. Nghiên Dương lấy ra từ trong túi một lọ thuốc tra, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn cẩn thận tra thuốc. Nghiên Dương vốn là một cậu thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, tốt bụng và quan tâm người khác, nhưng đó cũng là một điểm yếu của y cậu đơn thuần và ngây thơ, không khờ khạo đền mức không nhận ra đâu là người tốt đâu là người, cậu chỉ đơn giản là không muốn bỏ mặc người khác, không nỡ đứng nhìn khi ngươi khác đang gặp khó khăn.

"Em mang thuốc theo bên người làm gì vậy? "" Em vụng về lắm, em luôn mang theo để phòng trừ những trường hợp đặc biệt a."Cậu cười mỉm trả lời, lấy ra từ trong túi một tấm gạc trắng sạch băng bó lại cho hắn ta."

- "Em chỉ băng lại để tránh vi khuẩn vậy thôi, anh phải đi bệnh viện kiểm tra lại đấy. Với lại, anh đừng đeo chiếc găng tay đen bằng da như lúc nãy nữa, nó sẽ bị bít da, dễ ra mồ hôi tạo vi khuẩn. Anh cũng phải bôi thuốc thường xuyên nữa.

_" Cám ơn em."

Băng bó xong, Nghiên Dương và hắn cùng ra ngoài, nhìn đồng hồ thì đã gần trưa rồi, cậu phải về nhà.

-" Cũng trưa rồi, em xin phép về nhà trước, em con phải nấu cơm để mang lên công ty a."

Hắn không có ý định cho y về nên liền níu kéo.

" Nấu làm gì cho cực, em đi ăn trưa với anh luôn đi."" Phiền anh cả buổi sáng rồi. Em sợ làm mất thêm thời gian của anh thôi."Cậu tìm lý do nhưng với bản tính thật thà, loanh quanh thế nào cũng chẳng về được. Đông Quân không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ này nên liền úp úp mở mở với cậu:



" Có vẻ tập đoàn của người yêu em đang gặp vấn đề khó khăn đúng không?"" Dạ? Sao anh biết?"" Hm? Anh đâu chỉ là một diễn viên, anh còn là một nhà đầu tư, trước đó bên ấy có liên hệ với anh để kêu gọi vốn, nhưng anh vẫn chưa trả lời."" Sao lại vậy ạ?"Cậu khó hiếu, cũng không biết anh ta nói chuyện này với cậu để làm gì.

-" Anh chỉ là...chưa tìm được gì thú vị ở đó."

Mặt hắn như không có gì xảy ra bình thản trả lời nhưng Nghiên Dương đang thấy cách giúp Luân phong trước mặt thì cậu nào thể bỏ qua nên nhẹ giọng hỏi:

-" ... Phải có gì để...anh giúp công ty anh ấy ạ?"

Đông Quân nghiêng đầu tay chống cằm, vẻ mặt như bắt được mẻ cá lớn vui vẻ nói:

" Không có gì quá khó khăn cả, chỉ cần em ăn trưa cùng anh, anh sẽ giúp cậu ấy."" Chỉ vậy thôi ạ?"Nghiên Dương ngờ vực trước lời nói của hắn, chỉ đơn giản như vậy? Chỉ một bữa ăn mà chấp nhận một vụ làm ăn lớn như vậy?

"... Vậy để em nhắn anh Luân Phong một tiếng"" Um, em nhắn đi."Cậu gật đầu rồi lui ra cửa nhắn tin cho anh.

(Anh ơi, hôm nay em có việc không nấu cơm được, anh tự đặt đồ ăn nhé.]

Cậu chẳng thấy anh rep nên cũng cất điện thoại đi, Đông Quân đã đứng sau lưng cậu từ bao giờ, lặng lẽ xem tin nhắn giữa anh và cậu. Nghiên Dương cất điện thoại xong thì quay người lại nhưng không biết có người đằng sau nên đã đâm sầm vào người hắn ta. Đông Quân thấy vậy liền ôm lấy eo cậu, tránh cho cậu bị ngã và từ đó lợi dụng cơ hội mà đụng chạm, mặt đối mặt, cậu muốn đẩy hắn ra nhưng hắn không có ý định buông tay, y khó chịu hỏi:

" Anh bỏ em ra được không?."" Ah, anh xin lỗi, anh sợ em ngã."Đông Quân buông y ra, cười cười gãi đầu, vẻ như chỉ là sự vô tình.

" Tài xế của anh sắp tới rồi, anh với em ra ngoài đợi nhé?""...vâng."Cậu kéo chiếc túi từ trên ghế lên nhanh chóng đi theo hắn ta ra ngoài, Đông Quân cố ý lui sang một bên để nhường cho y đứng bên cạnh. Hắn bật ô lên che cho cậu, đứng dưới tán ô, Nghiên Dương cẩn thận chỉnh lại chiếc khăn choàng, hắn nhìn nó, giọng điệu nửa đùa nửa thật:



-" Chiếc khăn này chẳng có gì đặc biệt, không xứng với em, để anh mua cho em cái mới nhé?"

Cậu nghe được lời của hắn thì không khỏi khó chịu nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh mà trả lời:

" Không cần đâu ạ. Em thấy nó đẹp và em cũng rất thích nó,...thích cả người tặng nữa.""..."

Một lần nữa Đông Quân khó chịu với lời nói của y, trong thâm tâm của hắn, việc cậu để ý hay nhắc tới người con trai khác là việc không thể chấp nhận được.

Ngồi trên xe, cậu chẳng nói gì mà cứ liên tục nhìn qua cửa số, đôi tay vì lo lắng mà đan vào nhau không ngừng chà sát, cảm giác vô cùng khó chịu. Đông Quân nhìn cậu với vẻ mặt đầy tâm cơ, thả lỏng mà nghiêng người dựa đầu vào vai cậu, Nghiên Dương giật mình nhưng không có chỗ để tránh.

" Anh.. làm gì vậy?"" Anh dậy sớm chuẩn bị nên giờ hơi mệt, đêm qua còn phải đọc kịch bản, cho anh dựa một chút. Em khó chịu à?"" ...Không ạ. Em bất ngờ thôi."-".

.."

-" Chúng ta ăn trưa ở đâu vậy anh."

Đông Quân nhắm mắt hưởng thụ, thở nhẹ trả lời:

-" Nhà anh.