Đứng trước ngôi nhà lớn, Nghiên Dương chần chừ không dám vào, Đông Quân từ đằng sau khoác vai y dẫn vào.
Bước chân y cứ chậm dần, hình ảnh xung quanh cũng càng trở nên thân thuộc hơn, hơi thở từ đó cũng trở nên nặng nề. Căn biệt thự của hắn nhìn từ bên ngoài cũng dễ dàng nhận ra rằng nó lớn hơn so với căn biệt thự của
Luân Phong, xung quanh còn có khuôn viên rộng lớn, nhìn vào ai cũng mong ước có được một căn. Anh ta là một diễn viên nổi tiếng, là một doanh nhân trẻ tuổi nhưng để sở hữu một căn biệt thự rộng lớn như thế này thì cũng khiến nhiều ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào hắn chắc chắn phải có gì đó ẩn khuất. Cậu cứ lắng lặng đi theo hắn ta vào trong nhà, không biết đã đi qua bao nhiêu căn phòng, bao nhiêu hành lang để tới phòng ăn, nhà cậu trước đó cũng không phô trương tới vậy. Đi theo đến một cánh cửa lớn, Nghiên Dương khựng lại, căn phòng này toát ra một năng lượng kì lạ nào đó níu giữ chân cậu lại, qua căn phòng ấy, cậu chắc chắn rằng nó đang lưu giữ một phần ký ức của cậu...
-" Em đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?"
Đông Quân quay lại thấy cậu đứng ngẩn ra đó thì tiến lại nắm tay tay cậu định kéo đi:
-" Căn phòng này...em thấy có gì đó, thân quen lắm."
Hắn ta nhìn vào cánh cửa, cười nhạt, vừa dẫn cậu tránh xa cánh cửa vừa giải thích.
" Đây là căn phòng trước kia em từng ở nhưng anh làm mất chìa khóa phòng rồi, khi nào tìm được anh sẽ dẫn em vào xem."" Em từng ở đây sao?"" Khi em thấy tủi thân chuyện gì đấy, không vừa lòng với điểm số hay chán nản em đều đến đây chơi với anh nên căn phòng đó là phòng anh chuẩn bị riêng cho em."" Nhưng nhà em đâu gần đây..."" Khoảng cách không phải vấn đề. Có vẻ em đói rồi, vào ăn thôi."Đồ ăn trong bếp đã được dọn sẵn, sơn hào hải vị có cả trông như đã được sắp đặt chỉ chờ cậu xuất hiện thôi vậy.
Để cậu ngồi bên cạnh, Đông Quân bình thản gắp đồ ăn cho y:
" Đây là món em thích nhất đấy, ăn nhiều vào nhé."" Em cảm ơn."Nghiên Dương vừa ăn vừa nhìn xung quanh, y nhìn thấy một bức ảnh được treo gần đấy, có ba người, Đông Quân và Sở Tiêu, cậu là người đứng giữa.
" Em quên không hỏi, anh và Sở Tiêu là gì của nhau vậy ạ? Cậu ấy là đồng nghiệp của em ở công ty nhưng thái độ không giống người quen trong nhà...có chút xa cách.""Sở Tiêu...tên của nó chính xác là Mặc Gia Ý. Nó là em trai ruột của anh. Cũng trạc tuổi em thôi.""...Mặc Gia Ý, tên hay thật."" Tên đó đẹp hơn nhưng nó lại chê là nghe quá ẻo lả nên hồ sơ nó toàn tự đối tên thành Sở Tiêu. Nó từ nhỏ đã cá tính khá khác biệt, cũng không có ý gì với em đâu, chỉ là cách cư xử khiến người khác hơi khó chịu, em bỏ qua cho nó nhé."Anh ta lại nở nụ cười, cười mọi lúc mọi nơi cứ như được lập trình vậy, đôi khi còn thấy nó khá công nghiệp, nếu từ nét mặt mà xét ra tính cách thì có thế sẽ thấy hắn ta chính là người của công chúng, là một người vui vẻ hòa đồng nhưng xét theo cảm giác của Nghiên Dương khi bên cạnh thì hắn ta không bình thường, cứ có cảm giác nguy hiểm lẩn trốn đâu đó. Nghiên Dương gật đầu, vẫn nhìn xung quanh, giữa căn phòng này có một tấm rèm đỏ lớn, không biết đằng sau là gì nhưng có vẻ khá mờ ám, cậu đang định hỏi thì anh ta đã nói chen vào.
-" Hay em dọn về đây sống với anh đi, chúng ta sống như anh với em trước đó."
Hắn đang ăn thì ngước lên nhìn cậu, đôi mắt có sự mong chờ câu trả lời từ cậu. Lời vừa định nói đã quên mất, chạm mắt hắn cậu liền lảng đi, không biết phải từ chối như thế nào.
" Em đang sống với anh Luân Phong và cũng thoải mái với cuộc sống hiện tại nên...Nếu có thời gian thì em sẽ đến chơi với anh ạ."" Anh hiểu mà, đây là lựa chọn của em. Nhà anh luôn chào đón em."Hai người cứ vậy mà im lặng suốt buổi, sau khi ăn xong, giúp việc đã dọn bàn, cậu và hắn ngồi lại ăn chút tráng miệng, hắn lại được dịp huyên thuyên về chuyện cũ.
-" Tuyết rơi dày thật, anh còn nhớ trước kia anh đã đắp cho em một chú người tuyết ở dưới gốc cây, mẹ em không cho em ra ngoài nên chỉ đứng ở hiên xem anh đắp, có chút thương nhưng điều đó tốt cho em."
Nghiên Dương nhìn theo hướng chỉ của hắn, nhẹ mỉm cười:
-" Lúc nhỏ đúng là vui thật đấy...nếu có thể quay lại, em cũng muốn đắp người tuyết."
Đông Quân chẳng trả lời, đứng lên đi đâu đó xong trở lại, trên tay cầm theo một hộp gỗ màu đen không lớn lắm, đi tới đặt trước mặt cậu. Nghiên Dương tò mò nghiêng đầu hỏi:
-" Đây là gì vậy anh?"
Đông Quân nhẹ giọng đẩy hộp gỗ đến trước mặt y:
" Đây là quà anh muốn tặng em."" Tặng em ạ? Tặng em nhân dịp gì ạ?"" Quà giáng sinh, lúc ấy anh có lịch nên không gặp em được, nên anh tặng em trước, chắc tầm 4-5 ngày nữa là đến mà."" Nhưng mà...em chưa chuẩn bị gì để tặng anh cả..."" Em cứ mở ra đi."Nghiên Dương nghe theo, nhẹ mở nắp hộp gỗ ra, bên trong là một cây violin mới tinh, nhìn có vẻ khá đắt đỏ.
" Nếu em muốn tặng anh quà giáng sinh thì đàn cho anh nghe một bài đi, bài nhạc mà anh đã viết cho em trước đó ây, em nhớ không?""Em nhớ..Nhưng mà."Nghiên Dương nào có thể từ chối lời đề nghị của hắn, cậu im lặng cầm theo cây đàn đi ra giữa phòng, đây là lần đầu sau một thời gian rất lâu cậu không đàn cho người khác nghe, tâm trạng hồi hộp khó tả, cậu vẫn nhớ tới giấc mơ hôm ấy, chần chừ một lúc nhưng cuối cùng vẫn đưa cây vĩ lên dây đàn để kéo.
Bài nhạc mà cậu đàn cho Đông Quân nghe dễ hơn bài mà cậu biểu diễn nhiều lần, tại sao hắn ta lại muốn nghe bài nhạc ấy chứ...
Đông Quân ngồi dựa vào bàn bình thản nhìn cậu đàn, trông như một bậc đế vương đang ngồi nhìn ca ký múa hát mua vui vậy. Bình thường khi kéo đàn Nghiên Dương sẽ nhắm mắt để cảm âm nhưng khi kéo được một nửa bài thì có lời nói nào đó thúc đẩy cậu mở mắt ra nhìn về phía trước, thần trí bị phân tâm, nếu còn để âm thanh trong đầu phá nhiều thì bản thân sẽ kéo sai nên cậu liền mở mắt nhìn về phía trước.
Đông Quân ngả lưng ngồi trên ghế, tay xoay đều ly rượu vang đỏ, ánh mắt anh ta như sói , nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Cậu giật mình, anh mắt anh ta làm cậu kinh sợ nên nỗi kéo lệch nhịp, âm thanh ấy vang lên một cách chói tai, cậu là người cảm thấy rõ nhất liền đưa tay che tai mình lại, âm lượng chói lớn làm tai cậu ù ù không nghe rõ được, gương mặt y thất thần cúi gằm không dám nhìn anh ta.
" Em sao vậy?"" Em..em hơi mệt, em xin về sớm, lần tới em sẽ đàn anh nghe, nhé?"Nghiên Dương nhanh chóng tiến tới bàn, cất cây đàn vào hộp gỗ, lắp bắp tìm lý do để rời đi. Đông Quân nhìn cậu vội vội vàng vàng thì khó hiểu, đặt tay lên hộp gỗ níu cậu lại:
" Nếu em mệt em có thể nghỉ tạm ở phòng anh."" Hm, nhà em còn...mèo, con mèo, em phải về cho nó ăn ạ."-" "
Đông Quân nhướn mày, buông tay ra, gật đầu cho cậu đi:
" Để anh bảo tài xế đưa em về."" Vâng, em cảm ơn...Em xin phép."Bước tới gần cửa phòng ăn, cậu đứng lại, cẩn trọng quay người lại nói với hắn ta.
-" Dạ...Chuyện anh nói với em ở quán..mong anh có thể giúp em."
Đông Quân nở nụ cười, vui vẻ gật đầu:
" Anh nhớ mà. Em về cẩn thận."" Dạ."Cậu đi ra ngoài rồi đóng cửa vào, ngồi trong phòng ăn một mình, Đông Quân đứng dậy gạt phăng đồ ăn trên bàn xuống đất, bát đĩa từ bàn rơi xuống vỡ thành từng mảnh, hắn nhìn về phía chiếc rèm đỏ, tay hắn lôi ra từ trong túi một chiếc điều khiển, chiếc rèm đỏ che khoảng tường gần đỏ được mở ra, đằng sau tấm rèm là một khung tranh lớn, hắn tiến lại chạm lên bức tranh, ánh mắt điên dại nhìn lấy. Đột nhiên hắn nhon miệng cười, nụ cười ấy ghê rợn cuồng loạn, trông hắn như một gã điên vậy, giọng điệu hắn phát ra pha với tiếng cười nghe run rẩy cực kỳ gai Óc.
-" Nghiên Dương ơi Nghiên Dương, em vốn không biết nói dối, tưởng anh không nhận ra sao. Quên hết quá khứ rồi mà vẫn sợ anh, đáng tiếc thật đấy. Nghiên Dương à, bằng giá nào anh cũng phải lấy lại em, có được em, không sớm thì muộn..."
Đó là hình ảnh của Nghiên Dương, một bức chân dung lớn được đặt giữa bức tường, tưởng tượng cũng thấy được hắn ta thật biến thái. Thật may mắn rằng lúc ấy Nghiên Dương đã yên vị trên xe, cậu mà thấy được cảnh ấy chắc đã ghê sợ tới mức ám ảnh.