Ánh Nguyệt

Chương 47: Chap 47




* Ting Ting *

Tiếng thông báo điện thoại làm Nghiên Dương giật nảy mình, cậu về tới nhà chưa đầy 1 tiếng, chỉ mải quanh quẩn trong phòng đứng lên lại ngồi xuống, căn bản làn không có gì để làm. Cậu mệt mỏi vươn tay lấy chiếc điện thoại, chẳng hiểu làm sao gần đây cơ thể cậu luôn cảm thấy khó chịu, tóc cũng rất dễ rụng, ngoài việc hằng ngày đi hút bụi lông của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thì cậu cũng phải đi quanh nhà để thu dọn những sợi tóc của bản thân.

LP ( Giờ anh mới cầm điện thoại, nãy em có việc gì à? )

ND ( Em chỉ đi gặp bạn thôi ạ, anh ăn gì chưa?]

LP [Em đi chơi với bạn à, có ăn uống đầy đủ không đó.?)

ND [ Anh đừng đánh trống lảng, trả lời em đi.)

LP (Hm, sáng giờ anh bận quá, chưa ăn được gì, em lên đây với anh được không?)

ND ( Gấu đần, để em nấu chút gì đó rồi mang lên cho anh, nha.)

Nghiên Dương tắt điện thoại, gượng ngồi dậy, đầu y như có một tảng đá nặng đè lên, mắt tối sầm không nhìn rõ phía trước, cậu như đã dần quen với việc đó, ổn định một lát rồi đứng lên đi nấu ăn.

Dạo gần đây sức khỏe cậu có vẻ đi xuống, máu lưu thông không đều khiến y thường xuyên bị chóng mặt, đồ ăn không thiếu nhưng y đều cảm thấy không ngon mắt, không có khẩu vị, cố lắm mới ăn được hết lưng bát cơm, chắng có anh ở nhà nên cũng chẳng có ai ép cậu ăn được.

-" Em đến rồi."

Nghiên Dương mở cửa bước vào phòng, anh có vẻ đang nghe điện thoại, cậu giữ im lặng cẩn thận ngồi xuống ghế, bày biện đồ ăn ra bàn để đợi anh nói chuyện điện thoại xong rồi ăn, dọn xong thì cậu ngồi nghe cuộc nói chuyện của anh.

" Anh sẽ đầu tư vào công ty thật sao ạ?""..."" Tôi sẽ bảo trợ lý lên lịch, tầm 4 giờ anh ấy có thể đến ạ. Cảm ơn cô."Luân Phong tắt máy, nhìn về phía Nghiên Dương, anh nở nụ cười tươi rói, vẻ mệt mỏi gần đây của anh gần như tan biến, anh tiến lại bế xốc cậu lên hôn lên má làm y giật mình không hiểu chuyện gì, vỗ mạnh vào vai anh muốn đi xuống:

" Anh ah, bỏ em xuống đi, có chuyện gì vui ạ?"" Đúng rồi, là chuyện cực kỳ tốt."Anh bế cậu ngồi xuống sofa, đưa điện thoại cho cậu nhìn.

-" Người này, em biết mà đúng không? Mặc Đông Quân."

Cậu giật mình, liếc nhìn xuống điện thoại rồi thoáng nhìn ánh mắt anh, y gượng gạo nuốt khan một ngụm nước bọt rồi trả lời.

-" Dạ, anh với anh ấy có chuyện gì ạ?"

Luân Phong tiếp tục mở cho cậu xem bảng doanh thu, chỉ vào biểu đồ.



-" Trước đó công ty anh đã họp, vì tuyết rơi sớm hơn dự kiến nên những sự kiện và kế hoạch đã định bị lỡ, ngân sách vì thế mà phải thay đổi, thiếu hụt khá nhiều nên anh phải tìm nhà đầu tư. Anh liên hệ khá nhiều bên nhưng đây là tình trạng chung nên việc giải quyết khá là khó. Anh liên hệ với Đông Quân, trước đó trợ lý có trả lời nhưng vẫn chưa thực sự hẹn lịch được với anh ta. Hôm nay tự dưng trợ lý anh ta liên hệ vs anh, đồng ý hẹn lịch, anh ta đồng ý góp vốn, chút nữa sẽ đến đây để ký hợp đồng."

Nghiên Dương nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh cậu cũng yên tâm phần nào, tự lẩm bẩm trong đầu.

"Anh ấy thực sự giữ lời...cảm giác mình cảm nhận được... Anh ấy không xấu.là mình nghĩ suy nghĩ nhiều rồi. "

-" Dạ, vậy thì tốt quá rồi. Anh sẽ không phải ở công ty nữa."

Luân Phong véo má y, vui vẻ trả lời.

-" Um, hôm nay xong việc anh sẽ về nhà, bù thời gian vừa rồi cho em, nhé?"

Nghiên Dương gật đầu, cúi xuống cầm hộp đồ ăn lên:

-" Vậy anh ăn nhanh lên, sắp đến giờ gặp đối tác rồi đó."

Anh đặt cậu sang bên cạnh, cầm lấy đồ ăn cậu đưa.

-" Được rồi, ăn cùng anh đi."

Nghiên Dương nhìn xuống điện thoại, cũng đã gần tới 4 giờ, cậu nhanh chóng cất gọn những hộp đồ ăn lại bỏ vào trong túi, lau dọn bàn cho sạch sẽ, nhắc nhở anh.

-" Tới giờ rồi ah, em đi xuống trước, anh bàn công việc rồi xuống sau nha."

Luân Phong níu tay cậu lại, không muốn cho cậu đi.

" Em có vẻ thích Đông Quân mà, em ở đây với anh đi, có cơ hội gặp gỡ luôn."" Vậy sao được, anh ký hợp đồng mà...Em cũng không thích anh ấy, chỉ biết tới thôi."" ...vậy à, vậy thôi em xuống dưới đợi anh đi, dưới đại sảnh có tiệm bánh ngon lắm, cứ ở đó đợi anh."" Dạ."" Chờ một chút."Nghiên Dương vừa quay đầu thì đã bị anh gọi lại, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, anh đứng lên tiến lại gần, chạm lên chiếc khăn trắng trên cổ của y.

-" Khăn của em, bị dính bẩn rồi...cởi ra đi, lấy khăn của anh mà đeo."

Cậu cúi xuống nhìn, chiếc khăn trắng tinh của y bị nước xốt dính vào loang mất một mảng, cậu hoảng hốt cẩm lên nhìn, đây là chiếc khăn đầu tiên anh tặng cậu...bị dính bấn làm cậu vô cùng tiếc.

" Chắc lúc nãy dọn bàn em lỡ cúi xuống nên dính bẩn, em xin lỗi, để em về giặt sạch."" Em xin lỗi anh làm gì? Cũng chỉ là một vết bẩn thôi, cởi ra đi, để chỗ anh, chút nữa anh mang xuống cho. Lấy khăn anh mà dùng."Cậu như đứa trẻ phạm sai, nắm lấy tay bản thân tự trách.

" Em không trách em ạ.?"" Em sao vậy. Anh mua cho em dùng, không phải để trang trí, dùng là phải bẩn, đừng suy nghĩ nhiều."Luân Phong với lấy chiếc khăn nâu đang được treo trên ghế quàng cho cậu, cẩn thận thắt cho gọn gàng, xong xuôi thì cầm lấy chiếc khăn trắng của y để lên thành ghế của mình.



-" Được rồi, em xuống đi."

-" Dạ."

Tiểu Dương nghe lời anh đi xuống tầng, đi xuống tầng 1, cậu nhìn xung quanh tìm kiếm tiệm bánh ngọt rồi nhanh chóng bước vào, tìm cho mình một chỗ ngồi rồi gọi bánh.

Đúng giờ, có tiếng gõ cửa phát ra, Luân Phong cẩn trọng trả lời mời người kia vào, cũng tiện thể đứng lên tiến tới sofa.

" Chào anh."" Um."Hắn ta khi gặp anh lại khá kiệm lời, có vẻ không muốn nói chuyện cho lắm, trong phòng cũng chẳng có người khác, hắn ta chẳng kiêng nể gì dùng ánh mắt sắc lẻm mà nhìn ảnh.

Luân Phong vẫn dữ thiện chí, cười nhẹ mời hắn ta ngồi, hỏi han.

-" Anh ngồi xuống đợi một chút, tôi sẽ bảo trợ lý pha chút đồ uống, anh uống trà hay cà phê. "

Hắn ta giờ mới lên tiếng, vừa nói vừa nhìn một lượt quanh phòng:

-" Một ly cà phê đen."

Anh gọi trợ lý pha nước, đôi mắt hắn ta dừng lại ở chiếc ghế sau bàn làm việc của Luân Phong, chiếc khăn trắng đó, hắn ta nhìn thoáng cũng nhận ra, đó là của Nghiên Dương. Đông Quân cười nhạt, bảo rằng bận xong lại chạy lên gặp anh, dẫu rằng biết cậu nói dối nhưng hắn cũng không khỏi khó chịu.

-"...Anh Mặc, trước đó bên tôi đã liên hệ với bên anh vài lần, lần nào cũng không có hồi đáp, sao hôm nay anh lại thay đổi suy nghĩ vậy? "

Mặc Đông Quân chăng thèm nhìn anh lấy một cái, hắn lôi ra trong túi một bao thuốc, nhìn qua cũng biết là loại nối tiếng, giá cũng cũng không rẻ, hắn cứ vậy đốt thuốc rồi bình thản trả lời.

-" Cũng không có gì quan trọng, có người nhờ tôi giúp đỡ anh, nên tôi giúp."

" Một diễn viên lại hút thuốc ư? Như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới công việc sao..."

Khói thuốc đã từ từ lan ra trong không khí, Luân Phong vốn không hút thuốc, không thích mùi hương này nhưng cũng không tiện cắt ngang hành động của hắn, anh tò mò dò hỏi người mà hắn nhắc tới là người nào.

-" Nhờ anh? Là người trong công ty tôi sao? Anh có thể nói tên người đó không?"

Đông Quân ngẩng đầu phả khói thuốc, ánh mắt hình như có chút dại đi. Nét khó chịu nãy giờ của hắn cũng không còn, hắn lại quay lại dáng vẻ bình thường, cười nói:

-"Người đó, là Nghiên Dương."