-"Hat xi "
Nghiên Dương bị hắt hơi, tay với lấy bịch giấy trên bàn lau mũi, miệng lẩm bẩm xem ai nhắc tới cậu.
-" Ai nhắc mình vậy..."
Nghiên Dương ngồi nhìn qua cửa kính, đôi chân rảnh rỗi mà đung đưa, bánh cũng đã ăn
gần hết rồi sao anh vẫn chưa xuống ...chẳng hay có chuyện gì xảy ra ở trên đó.
Thoáng chốc cậu cũng chẵng nghĩ nữa, hai người ấy thì có thể có chuyện gì xảy ra được cơ chứ, lo chỉ có thể coi như thừa. Y cúi đầu lấy điện thoại ra, bắt máy gọi cho Gia Minh, hai hồi chuông reo lên, người bên kia lập tức nhận máy. Cậu nghe thấy thì nhanh nhảu gọi.
" Anh Gia Minh, mấy ngày tới anh có rảnh không ạ?"" Ai vậy?"" Hm?"Nghiên Dương ngờ vực nhìn lại màn hình điện thoại, cậu đâu gọi nhầm số, sao người bên đầu dây kia lại chả lời như vậy.
-" Cái thằng này, sao lấy điện thoại anh!"
Tiếng nói đấy vọng qua từ đầu dây bên kia điện thoại, cậu vẫn đang không hiểu chuyện gì thì người bên đầu kia đã trả lời.
" Tiểu Dương hả, gọi anh có chuyện gì vậy?"" Ah, anh Gia Minh, em gọi có chuyện muốn nói thôi. Anh bận ạ?"" Không có, anh rảnh. Em cứ nói đi. "Nghiên Dương tò mò, gặng hỏi.
-" ah..Người lúc nãy cầm máy, là ai vậy ạ?"
Bên đó lại im lặng một lúc như có cuộc đối thoại, sau mới trả lời.
" Haiz, là Lập Thành đấy, cậu ấy còn đang ngái ngủ nên cầm nhầm điện thoại anh. Để em khó xử rồi."" Dạ không, em chỉ hơi bất ngờ thôi. Em có làm phiền hai anh không? "" Phiền gì đâu. Giờ là buổi chiều mà. "
Nghiên Dương cười nhẹ, hai người này dễ thương thật đấy, từ ngày công khai thì cũng dính lấy nhau một bước cũng chẳng rời.
" Mà em gọi anh có chuyện gì vậy?"" Đúng rồi, việc tuyết rơi sớm anh Luân Phong đã xử lý xong rồi ạ, thời gian tới công việc sẽ thoải mái hơn, cũng sắp tới là giáng sinh, em muốn giúp anh ấy xả stress sau thời gian vừa rồi nên muốn chúng ta cùng đi chơi, hai anh nghĩ sao? "" Giáng sinh à. Anh nghĩ là được, Thời gian tới anh rảnh, hai người bọn em định đi đâu?"" Em cũng không biết nhiều nơi vui chơi, hai anh có đề xuất gì không? "Lập Thành nãy giờ im lặng, ngồi dậy ghé sát vào điện thoại nghe chung với anh, dùng giọng ngái ngủ mà trả lời.
" Hôm ấy dưới phố sẽ đông lắm, đường đi kiểu gì cũng chật cứng thôi. Nếu mà đi bốn người chúng ta, cắm trại trên núi là một lựa chọn sáng suốt đấy."" Ah, dạ, vậy hai anh lên lịch nha, em sẽ báo với anh Luân Phong, cắm trại cùng thịt nướng ngoài trời, em sẽ về nhà xem có đồ gì thích hợp rồi báo với hai anh để chuẩn bị."" Được rồi, chốt vậy nha."Nghiên Dương vui vẻ tắt máy, cắm trại, đây có lẽ lựa chọn tốt để anh Luân Phong giải tỏa căng thẳng sau khoảng thời gian mệt mỏi trên công ty, cũng là thời điểm mọi người có thể vui vẻ nói chuyện với nhau.
Ở trên tầng, Luân Phong bất ngờ với lời hắn ta vừa nói, hỏi lại.
" Anh nói là Nghiên Dương ạ? "" Em ấy là người thân của tôi."Luân Phong nhớ lại câu Nghiên Dương nói lúc trước, cậu nói rằng cậu chỉ biết tới, cũng không thích, sao qua lời hắn lại thành quen thuộc rồi.
-"...Là người thân? Tôi chưa nghe em ấy nhắc về anh nhiều, hai người là người thân như thế nào?"
Đông Quân cười khẩy, qua vẻ mặt của hắn ta khi nhắc tới Nghiên Dương thì nhìn kiểu gì cũng thấy hắn có ý đồ không đàng hoàng.
" Là thân kiểu gì, không phải nói một hai câu là có thể giải thích, về chuyện này, anh cứ về hỏi lại Tiểu Dương là rõ. Tôi chỉ đáp ứng nguyện vọng của em ấy là giúp anh.""..."" Không thể nói rõ? Mối quan hệ như thế nào mà không thể giải thích? "
Kiểu trả lời mập mập mờ mờ này khiến anh đã khó hiểu càng thêm khó hiểu về người này.
-" Hợp đồng đâu? Thời gian tôi không dư dả, tôi còn có việc phải làm."
Luân Phong nghe giọng điệu của hắn thì phát cáu, với vẻ ct nhả đó thì đáng ra anh đã mời hắn ta đi từ lâu rồi nhưng tập đoàn đang cần hắn, hắn dù có quá đáng thì cũng không thể để nóng nảy làm hư chuyện, một điều nhịn là chín điều lành, vẫn là nên vì việc lớn trước mắt.
Năm phút sau thì hai người cũng ký xong hợp đồng, Luân Phong cất xong đồ đạc thì cũng là lúc hết giờ làm nên
Luân Phong tiện đường xuống đại sảnh tiễn hắn về.
Nghiên Dương đang ngồi thẫn thờ trong tiệm bánh thấy anh xuống thì vui vẻ chạy ào ra ôm lấy tay, trong mắt cậu chỉ có anh nên chẳng hề phát hiện ra Đông Quân đang đứng cạnh đó.
-"Em đợi anh nãy giờ đó, sao lâu vậy, hai người xảy ra chuyện gì ạ? "
Luân Phong chưa kịp nói gì thì Đông Quân đã chen lời vào trước, đứng từ phía sau kéo tay cậu lại, mặt đối mặt mà trả lời.
" Anh thì có thể làm gì người của em chứ."" Anh Đông Quân? "Đông Quân thuật tay nắm lấy tay, dùng ánh mắt tình nhìn cậu, tính ra đôi mắt người này cũng thật linh hoạt, muốn tỏ ra như thế nào thì có thể tỏ ra như thế. Luân Phong nhìn thấy cảnh tượng này thì cay mắt, tiến tới gỡ tay hai người ra rồi kéo Nghiên Dương về phía mình. Bị gỡ tay, Đông Quân khó chịu lườm anh một cái rồi lại cúi xuống nhìn y, hạ giọng hỏi lại một lần nữa.
-" Sao em lại ở đây? Không cho mèo ăn à?"
Nghiên Dương chột dạ, dù thật sự là cậu đã về nhà và cho mèo ăn nhưng đứng trước câu hỏi của hắn thì lời cậu nói vẫn như là một lời nói dối. Cậu hoang mang ngước lên nhìn anh, anh lúc ấy đang nhìn chằm chằm vào hắn nên không để ý cậu nhìn, Nghiên Dương nhìn theo ánh mắt anh thì lại chạm trúng ánh mắt của hắn.
" Em... đã về nhà xử lý công việc rồi ạ, em cũng vừa mới lên đây được một lát thôi..."" Vậy ư.?""..Dạ."Luân Phong nghe hai người nói chuyện không đầu không đuôi nên chẳng hiểu gì, chỉ đành chăm chăm theo dõi hành động của hắn, im lặng đứng sau bảo vệ cho cậu khi cần thiết.
" Được rồi, anh đã thực hiện lời hứa trước đó với em. Anh còn có việc nên về trước, hẹn gặp em sau.""Dạ,.. em cảm ơn."
Đông Quân cười đáp, có vẻ hắn đang bận điều gì đó không thể nán lại lâu nhưng vẫn đưa tay xoa đầu cậu một cái rồi mới rời đi, hắn cũng không quên để lại một ánh mắt thách thức cho Luân Phong, nó như thể cảnh cáo anh điều gì đó vậy.
Hắn rời đi, Luân Phong cúi xuống nhìn cậu, có vẻ như anh đang cần một lời giải thích, cậu im lặng, suy nghĩ xem nên giải thích cho anh như thế nào cho cuộc đối thoại vừa rồi.
Ngồi trong xe một quãng đường dài, Luân Phong một lời cũng không nói khiến cậu khó xử. Trước đó xung quang cậu có bao nhiêu vệ tinh thì anh có bao giờ cư xử như vậy đâu, rốt cuộc Đông Quân đã nói gì với anh mà anh lại trở nên như vậy... Anh đang lo sợ điều gì chăng...
" Em với Đông Quân là người thân à?"" Dạ? "Nghiên Dương đang chìm đắm trong đống suy nghĩ rối ren thì tự dưng anh mở lời hỏi làm cậu giật mình, y tưởng anh cứ im lặng mãi để cậu phải giải thích trước.
" Em cũng không biết có phải thân hay không...Tối hôm trước anh ấy đã liên lạc với em, cho em xem hình em và gia đình, cùng với anh ấy và hẹn gặp em, nói sẽ cho em biết về quá khứ nên em mới chấp nhận gặp. Em mới gặp anh ấy lần đầu vào sáng hôm nay. Anh ấy bảo anh ấy là người thân với gia đình em từ nhỏ, có thể gọi là thanh mai trúc mã với em. Được gia đình em cứu giúp... ""..."_"
..."
Hai người lại im lặng một lúc, có vẻ như anh đã hiếu ra ý cậu nói.
" Em xin anh ta giúp anh à? "" Em không biết chuyện hai người có dự định hợp tác, anh ấy mở lời trước, bảo rằng sẽ giúp anh khi em đáp ứng một điều kiện của anh ấy."Luân Phong nghe thấy thì nhanh chóng dừng xe lại bên đường, quay sang lo lắng hỏi cậu.
" Điều kiện không quá đáng chứ? Anh ta có làm gì em không?"" Dạ?! "Nghiên Dương giật mình trước lời nói của anh, thấy anh lo lắng như vậy cậu nhanh chóng trấn an.
" Không có gì đâu ạ, anh ấy chỉ mời em ăn cơm thôi. Không làm gì quá đáng cả. Anh đừng lo. ""..."Luân Phong nghe xong cũng an tâm, nhìn vẻ mặt vui vẻ của cậu, lòng anh có chút đau xót.
" Lần sau đừng có vì anh mà liều lĩnh nhận lời, nhỡ người khác làm gì em thì sao? Nếu em vì anh mà bị gì, anh không thể không tự trách bản thân. "" Được rồi ạ, Em hứa với anh, sau sẽ không vậy nữa. Đừng lo lắng nữa nhé."Cậu cầm lấy tay anh đặt lên mặt mình, nhẹ cọ vào như chú mèo làm nũng, dùng đôi mắt tròn nhìn anh an ủi.
" Mọi chuyện đã qua, anh với em bây giờ có thể sống bình yên như trước rồi. Mấy ngày này em nhớ anh lắm đó. "" Anh cũng nhớ em."Luân Phong vươn người ôm cậu vào lòng, cúi đầu dựa vào vai y, từ khi gặp Đông Quân lòng anh nổi lên một sự bất an mạnh mẽ, dù hắn chưa làm gì nhưng linh tính mách bảo hắn ta là cả một sự nguy hiểm to lớn cận kề.
"Anh không nghĩ mọi chuyện có thể dừng lại ở đây. Mong nó chỉ là ảo giác.