Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 55: 55: Phụ Nữ Lăng Nhăng




Đổng Văn Văn sáng sớm còn muốn cuộn chăn ngủ nướng đã bị Âu Thời Phong lôi dậy ép đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, lúc này ngồi trên xe mang theo bực dọc lườm người đàn ông đang ung dung lái xe bên cạnh:

"Thời Phong chúng ta đều còn trẻ, sao anh phải sốt ruột có con tới vậy?"

"Anh đã 30 rồi, không được coi là trẻ." Âu Thời Phong mong muốn tình yêu của bọn họ có thể đơm hoa kết trái, có đứa nhỏ rồi sẽ không sợ mất đi Đổng Văn Văn nữa.



Vận mệnh chẳng ai đoán trước được điều gì, mọi chuyện đều do số mệnh an bài, từ một người chỉ coi hôn nhân chỉ là nghĩa vụ, giờ lại biến thành chấp niệm, người mà anh muốn nắm tay cả đời này chỉ có mình Đổng Văn Văn, ngoài kia dù có biết bao phụ nữ xinh đẹp giỏi giang hơn nữa, cũng không sánh bằng nụ cười trong trẻo như giọt sương sớm ban mai của cô.



Một người đồng hành đâu cần quá hoàn mỹ, mang lại hạnh phúc niềm vui cho nhau mới là tốt nhất.



Bọn họ có ly có hợp ràng buộc bởi một chữ duyên thấm thoát cũng được hai năm, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, tương lai sau này có cô đồng hành, anh chẳng sợ cô đơn nữa.



"Âu tổng hóa ra anh già như vậy rồi." Đổng Văn Văn lắc đầu chép miệng đầy ẩn ý.



"Dám chê anh, lát về em đừng mong đứng dậy." Âu Thời Phong nghe lời cô nói nhanh chóng đỗ xe bên lề đường, nghiêng qua ghé sát người Đổng Văn Văn, nếu không phải đang ở bên ngoài, cô đừng mong thoát thân.



"Em rất mong chờ đấy." Đổng Văn Văn giở trò tinh quái bàn tay đặt lên ngực Âu Thời Phong vuốt ve, nghe thấy nhịp thở thay đổi của anh khuôn mặt liền trở lên đắc ý.





"Thấy anh nghẹn chết em mới hài lòng à?" Âu Thời Phong thoát ra khỏi mê lực chết người, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, giọng oán trách người nào đó.



Chiếc xe sau một hồi chạy nghênh ngang trên đường cũng tới được nơi cần đến, Đổng Văn Văn ngước mắt nhìn tên bệnh viện rồi lại quay sang nhìn Âu Thời Phong nhíu mày, bao nhiêu bệnh viện gần không đi, mò tới cái bệnh viện nằm ở một nơi xa xôi thế này làm gì cơ chứ?

Anh ấy sợ người khác biết mình mắc bệnh sao? Nhà họ Âu nhiều tiền như vậy có vô sinh thì có vấn đề gì đâu, đập tiền vào khác có con dù cách thức có chút lằng nhằng.



"Thời Phong tại sao lại phải tới đây?"



"Bệnh viện này rất tốt." Âu Thời Phong ôm eo Đổng Văn Văn đưa cô đi vào bên trong, đây là bệnh viện người nhà mở ra, bọn họ tới đây khám ít nhiều cũng tới tai mẹ, đây chính là mục đích mà anh mong muốn.



Đây là cuộc đời của anh đến người mình yêu cũng không thể ở bên, mà phải nghe theo sự sắp xếp lấy người bà ấy hài lòng, thì còn gì là vui vẻ, còn gì là sống?

Khám phụ khoa quy trình diễn ra rất nhiều bước, chỉ cần ngồi tại chỗ để bác sĩ đến kiểm tra đã mệt rồi, người dân nghèo chạy hết phòng này tới phòng khác, xong ngồi đó chờ đợi chen chúc biết bao giờ mới kết thúc.



Bác sĩ cầm tờ kết quả trên tay, nhìn qua một lượt: "Kết quả kiểm tra của hai người đều bình thường, không có vấn đề gì đáng lo."

Âu Thời Phong nghi ngờ: "Vậy tại sao tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?"


Cái gì mà không đáng lo, anh chính là sốt ruột đến khó thở, chờ đợi mãi chẳng thấy ở đâu.



Nữ bác sĩ mỉm cười: "Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, quan hệ nhiều chưa hẳn đã tốt."



Đổng Văn Văn ngồi nghe chẳng hiểu cái gì cả, hết nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ khác bên ngoài hình như vừa có bóng dáng quen thuộc lướt qua, cô cao hứng đứng dậy chạy ra ngoài đuổi theo người vừa rồi.



"Văn Văn."

Thấy Đổng Văn Văn tự nhiên ra ngoài, Âu Thời Phong gọi theo nhưng đã muộn, bóng dáng cô thoáng chốc khuất sau cánh cửa.



"Phòng siêu âm?" Đây là khoa sản mà, Ngọc Diêu Diêu cùng người đàn ông kia tới đây để làm gì? Đổng Văn Văn đứng bên ngoài phòng bà ta vừa vào, rình mò nhòm vào bên trong.



Cách lớp cửa kính Đổng Văn Văn không thể nghe ra lời người trong phòng nói, lại thêm sợ bị phát hiện, đành quay lại chỗ cũ: "Bác sĩ cho hỏi phòng yêu cầu 3 khám về vấn đề nào ạ?"

"Kiểm tra cho phụ nữ có thai."

"Có thai?" Đổng Văn Văn mở to mắt ngạc nhiên, bà ta gần 50 tuổi rồi còn mang thai? Con gái chưa lo đẻ, mẹ đã cướp trước.



Bác sĩ đưa lại sổ khám bệnh, dặn dò một số điểm cần lưu ý, hai người rời khỏi phòng khám, đi ra ngoài bãi để xe, dọc đường đi Âu Thời Phong nhớ lại việc vừa rồi Đổng Văn Văn đột nhiên lao ra ngoài, thắc mắc hỏi:

"Em gặp người quen?"

"Là Ngọc Diêu Diêu đấy, hóa ra nơi này nhiều người ưa thích tới vậy." Cách xa nơi mình sinh sống, hy hữu mới gặp người quen, mà hôm nay lại ngẫu nhiêu để cô bắt gặp được, lần khác đụng mặt trên đường đem cái này nói ra hẳn rất thú vị.



"Đứa em trai này của em nhỏ quá." Âu Thời Phong cảm thán, nhận nhau hay không nhưng máu mủ vẫn chẳng thay đổi được.





"Em không có cái phúc đấy đâu, người đàn ông kia em dám khẳng định không phải Bạch Ngạn." Đổng Văn Văn thích thú, cặp sừng trên đầu ông ta bị chính tình nhân mà ông ta từ bỏ vợ con, cắm lên, chưa biết chừng bao nhiêu tiền của ông ta đều bị bà ta cuỗm đi nuôi tình nhân.



Ở đời này mấy ai làm chuyện ác mà có thể sống an nhiên hết phần đời, không sớm thì muộn, nghiệp reo ra ắt có ngày phải trả.



Tên đàn ông lạ mặt kia là ai nhỉ? Hay cái cây to Thạch Lâm bị đổ, bà ta chuyển sang đối tượng khác, quan tòa, ông chủ tập đoàn lớn, hoặc xã hội đen cũng nên, nói chung nhà đó rất biết cách làm ăn, Bạch Ngạn mà còn trẻ hẳn sẽ tự mình ra tay, nghĩ tới ông ta lấy thân làm ăn Đổng Văn Văn không nhịn được phì cười.



"Anh rất muốn tới thăm mẹ vợ, em dẫn anh tới gặp mẹ đi." Âu Thời Phong nhìn khuôn mặt đang vui của Đổng Văn Văn mở lời, anh vẫn luôn chờ cô chủ động đưa mình đi, nhưng mãi vẫn không thấy cô có động tĩnh nào, đành chủ động đòi hỏi.




"Thời Phong em đói rồi, để hôm khác em đưa anh đi có được không?" Cô nhanh nhẹn đến mở cửa xe cho Âu Thời Phong, đẩy anh ngồi lên xe, từ sáng tới giờ đã được ăn cái gì đâu còn bị hút máu nữa, đói tới hoa cả mắt.



Âu Thời Phong thở dài, cô ấy đang lo sợ điều gì? Mà chưa thể dẫn anh tới gặp mẹ mình lúc này.



Khuất tầm mắt Âu Thời Phong, nụ cười trên môi Đổng Văn Văn chợt tắt, gặp thì đã sao thời gian nữa không thấy anh bên cạnh mình, cô biết giải thích với mẹ thế nào đây, nhà họ Âu đâu có chấp nhận cô, Âu phu nhân đó tìm sẵn cả một cô con dâu phù hợp để đuổi cô đi mà.



Chiếc xe của Âu Thời Phong vừa rời đi, Ngọc Diêu Diêu cùng tình nhân từ cửa phụ bệnh viện bước tới, bọn họ ôm eo nhau thân mật còn hơn cả cặp vợ chồng trẻ.




"Nếu bác sĩ không nói đứa nhỏ khó có thể ổn định mà sinh ra, anh muốn giữ lại đứa bé của chúng ta." Người đàn ông nắm lấy tay Ngọc Diêu Diêu tình tứ hôn lên mu bàn tay bà ta, ánh mắt thâm tình nịnh bợ.





"Em tuổi này còn sinh gì nữa người ta cười cho." Ngọc Diêu Diêu thật lòng không muốn giữ lại đứa nhỏ, hôm nay tới khám chủ yếu để chiều lòng tình nhân mà thôi, khi biết bản thân có thai bà ta đã rất sốc, chuyện này mà lộ ra ngoài Bạch Ngạn sẽ để bà ta yên sao? Bác sĩ nói tuổi của bà muốn giữ lại đứa nhỏ cần chế độ dinh dưỡng và theo dõi đặc biệt, nhưng dù có vậy tỉ lệ sinh ra đứa bé khỏe mạnh như còn trong độ tuổi tinh nở là rất thấp.



"Ai dám cười em, anh xử lý người đó, em mệt rồi chúng ta đi ăn cơm nhé, ở gần đây có nhà hàng đồ ăn ngon lắm anh tin là sẽ hợp khẩu vị của em." Người đàn ông ôm lấy vả vai Ngọc Diêu Diêu, ghé đầu tới hôn sâu lên má bà ta.



Ngọc Diêu Diêu nũng nịu: "Em không ăn đồ tanh đâu, đứa nhỏ này làm em rất mệt."

Ông tay đặt tay lên bụng bà ta xoa nhẹ, nhỏ giọng mắng: "Được không tanh thì không tanh, đứa nhỏ hư này làm vợ cha cực khổ."

Vì lời nói này của ông ta mà gương mặt Ngọc Diêu Diêu rạng rỡ.



Thành phố này đối với hai người họ từ lâu đã trở thành địa phương bí mật hẹn hò, cách vài ngày lại gặp nhau một lần, lén lút vụng trộm cũng đã được vài năm, so với Bạch Ngạn người đàn ông này chẳng có gì, nhưng rất biết cách chiều chuộng làm Ngọc Diêu Diêu vui vẻ...!

"Cho tôi một phần cá hồi, thị bò tái, salat..."

"Em muốn ăn cơm sườn."

Đổng Văn Văn nhìn chằm chằm vào thực đơn ai oán, đầy món ngon không chọn, Âu Thời Phong lại nhất định muốn chọn mấy món nghe tên đã thấy tanh kia.



Âu Thời Phong gập thực đơn trong tay lại, không kiêng kị còn có người ngoài ở đây nói ra suy nghĩ của mình: "Bác sĩ đã dặn nên ăn nhiều mấy đồ giàu axit béo, cùng thịt đỏ sẽ nhanh chóng thụ thai hơn."

"Anh muốn có con tới phát điên rồi à?" Đổng Văn Văn tưởng tượng ngày nào mình chưa mang thai, sẽ bị người này ép ăn tới phát nôn mất.



Âu Thời Phong ngày nào còn lạnh lùng xa cách đang ở đâu rồi? Cô rất muốn tìm người đó quay lại..