Ánh Sáng Thuần Khiết

Chương 30: Có thể trở về không?




- Mau chạy đi, Lucasta! Nếu không tớ không thể ngăn nổi bản thân. Tớ thực sự không hề muốn hại cậu.

Sherry hét lên cầu khẩn cô bạn.

- Đừng hòng chạy, số một!

- Trùng Tinh? Cô đã chết rồi cơ mà.

- Ha ha ha ha! - Trùng Tinh cười khoái chí. Tiếng cười vang dội khắp vách tường, và ghê rợn khiến Lu phát ớn.

- Một mảnh linh hồn nguyền ám đã dính vào tớ trước khi cô ta tan biến. Tớ đã ngu ngốc nghe theo lời dụ của ả và đến bước đường này. Tớ không thể quay đầu được nữa.

- Chính là vậy. Nhờ sự ngu ngốc của ngươi ở động băng khi xưa. Ngươi nghĩ mình tuổi gì mà dám dùng thần giao cách cảm đối phó ta. A, cũng nhờ vậy mà ta có thể liên kết tâm trí với ngươi và hiểu hết mọi suy nghĩ của ngươi, và dễ dàng dụ được ngươi. Ngươi là một cô gái ngoan. Ta rất thích! Lại còn cho ta năng lượng rất nhiều nữa. Nếu ngươi dừng lại bây giờ mọi công sức của ngươi sẽ đổ bể hết. Ngươi chấp nhận sao? – Trùng tinh vương đắc chí mà kể lể.

Cái gì? Không thể nào! Sherry đi vào con đường xấu xa là do mình. Nếu khi đó mình không bảo Sherry truy ra Trùng tinh thì mụ đã không thể xâm nhập vào đầu óc của cậu ấy. Cô đã hại Sherry. Lucasta suy sụp tinh thần cảm thấy tội lỗi bởi hoá ra chính cô là người gây ra cơ sự khủng khiếp này cho Sherry. Cô là tội đồ, cô mới là người phải chịu trừng phạt, phải chịu cớ sự này, vì cớ gì mà Sherry đang tủi khổ. Là vậy, cô càng không thể đi lúc này. Nếu đã là chuyện cô gây ra thì cô phải chịu trách nhiệm. Cô sẽ không bỏ mặc Sherry, cùng lắm là chết thôi, nghĩ đến đây cô không còn sợ hãi. Cô dõng dạc tuyên bố:

- Chẳng có gì là không được cả nếu cậu quyết định trở về. Sherry!

Lucasta nhìn chăm chăm Sherry với đôi mắt quả quyết và tha thiết. Sherry ngạc nhiên trước câu nói của Lucasta.

- Ngươi nghĩ có thể phá vỡ khế ước này sao. Là cô ta tự nguyện đấy. Ngươi phá nó đồng nghĩa con nhỏ này cũng sẽ chết. Đây là hậu quả của việc bán linh hồn cho quỷ dữ. – Trùng tinh chêm vào.

- Đúng là kí sinh trùng ăn bám! - Lucasta nhận xét.

- Sao ngươi dám gọi ta bằng cái thứ tên bẩn thỉu đó hả, đồ mọt sách ăn hại. – Trùng tinh chửi cô. - Ngươi cũng đang ăn bám bố mẹ ngươi thôi.

Lucasta nắm lấy tay Sherry. Cô nhìn Sherry bằng thái độ kiên quyết:

- Cậu tin tưởng ở tớ chứ?

- Ừ. - Sherry gật đầu vững tin.

- Ngươi đang làm cái gì vậy? – Trùng tinh cảm thấy có gì đó không ổn.

- Cuốn sách đó coi như cũng không vô ích lắm. Tôi may mắn đã học được duy nhất một chiêu không quá phức tạp trong đó. Và may mắn hơn nữa là chiêu đó xài được trong hoàn cảnh này.

Lucasta dùng năng lượng ánh sáng dịch chuyển di chuyển liên kết khế ước giữa Sherry và Trùng Tinh sang người mình. Thứ liên kết là một dấu hiệu hình con trùng cách điệu có một chấm đỏ ở đầu của nó. Biểu tượng từ từ chuyển dịch dưới ánh sáng của Lucasta dọc xuống cánh tay của Sherry, cổ tay cô rồi con sâu cách điệu trườn tới bàn tay Lucasta đang đặt trên bàn tay của Sherry, rồi qua cánh tay cô.

- Ngươi ở cùng ta rồi thì không lo hại người nữa.

Trùng Tinh bị "tống" sang người Lucasta.

- Con nhỏ khốn kiếp, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi sẽ chết bởi hàng nghìn nhát dao, bị cứa thành hàng vạn khúc thịt, bị nghiền thành tỉ mảnh, bị hàng ngàn con trùng cắn mục rữa hết.

- Chà nguyền vậy thì tôi không chịu nổi đâu. - Cô cười giỡn. – Còn nhà bà cứ ở trong người tôi ngoan nhé.

Sherry biến trở lại thành người, luồng khí hắc ám trên người cô biến mất. Ngay lập tức, cô lo lắng cho Lucasta vì cơ thể cậu bạn đang bắt đầu run lên. Liên kết với Sherry giờ chuyển sang là với Lucasta. Ánh sáng là thứ ma quỷ đại kỵ. Do đó, bị chuyển sang người Lucasta nơi chứa ma thuật ánh sáng, Trùng Tinh không thể chịu nổi dù sức mạnh của cô dù bình thường Lucasta không đấu nổi lại Trùng tinh đi nữa. Lucasta tự phong ấn bản thân mình nhốt mảnh linh hồn của ả lại khiến ả không thoát ra khỏi cơ thể của cô được. Tuy nhiên Trùng Tinh là một linh hồn pháp thuật mạnh nên vẫn có thể bám trụ được trong người Lucasta mấy ngày trước khi bị tan rã. Đã tới đường cùng, ả phải tìm cách kéo theo Lucasta đi cùng. Trùng tinh không từ điều gì nữa làm cho cô đau lên đau xuống, quằn quại tơi tả trên mặt đất. Sherry khoác tay cô đỡ cô lê bước. Cô bạn đưa Lucasta ra ngoài gặp Tiểu Phong và Bánh Bao.

- Số một! - Hai người lo lắng chạy đến chỗ Lucasta.

Tiểu Phong giơ súng dí vào đầu của Sherry. Bánh Bao sợ hãi kêu cậu dừng lại. Lucasta gạt khẩu súng ra một cách mạnh bạo.

- Sherry trở lại là cậu ấy rồi. Đừng làm cậu ấy sợ.

- Thật sao Sherry? - Bánh Bao mừng rỡ tột độ reo lên. – Mừng cậu về nhà.

- Cảm ơn cậu luôn lo lắng cho tớ. - Sherry cảm thấy một chút ấm lòng khi nghe Bánh Bao thốt ra. - Dù tớ đã gây ra lỗi lầm nghiêm trọng.

Lucasta lại quặn đau khủng khiếp, cô ôm chặt bụng, bàn tay siết chặt. Cơn đau không khác gì là một cuộc hành xác cô. Cô ghét bị thương, cô sợ đau; cơ mà sao cô bị thương hoài vậy? Hầy, ghét của nào trời trao của đó. Cô thở dài, cố mà chấp nhận số phận.

- Lucasta, cậu bị sao vậy? - Tiểu Phong lo lắng hỏi.

- Cậu ấy chuyển khế ước quỷ dữ từ tớ sang bản thân mình và giờ bị Trùng tinh làm hại.

- Cái gì? Cậu….? - Tiểu Phong không còn lời nào có thể miêu tả Lucasta. Cậu định cõng Lucasta trở về nhà, nếu không phải Lucasta chỉ thị:

- Trước đó, số 5 làm tan băng đã. Hơn nữa, để số 5 cõng tớ. Tớ không đến nỗi đâu. Số 2 đưa số 4 về đi, số 4 cần chăm sóc đặc biệt vì là nạn nhân của Trùng tinh, số 4 bị trúng lời nguyền hắc ám cần phải được kiểm tra ngay lập tức.

Tiểu Phong không bằng lòng, nhưng vẫn phải miễn cưỡng làm theo mệnh lệnh. Cậu đưa Sherry trở về. Bánh Bao cõng Lucasta trên người, lững thững đi bộ về nhà.

- Xin lỗi cậu, Lucasta. Tớ đã nói cậu không xứng đáng là thủ lĩnh. Tớ đã nói cậu yếu đuối. Lúc đó tớ đã quá nóng giận nói ra những lời đó.

- Vậy hả? Tớ không biết là cậu có nói vậy. Lúc đó tớ đang mải nghĩ cách để cứu Sherry.



- Thật ư? Nói vậy tớ là một đứa bạn tồi tệ nhất quả đất này! Đại tướng xin hãy tha tội cho kẻ cận thần mu muội này. Cậu muốn gì tớ cũng sẵn sàng đáp ứng! – Cậu nói giọng trêu đùa xen lẫn nghiêm túc.

- Vậy cho tớ một cái bánh bao nhá!

- Ha ha, mười cái tớ cũng mua cho cậu. Lucasta cậu là số một! – Bánh Bao hăm hở nói.

Hai người trở về. Cô Anna và Đại Phong nhận được tin đã đến nhà ông Augusta, và đang chờ ở nhà đợi Bánh Bao và Lucasta quay về.

- Cháu thực sự đã chuyển đổi khế ước Trùng Tinh sang bản thân sao?

- À, thì trong sách cũng có nói đến mà.

- Nếu chuyển sang bản thân thì bản thân sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó, chưa kể cháu sẽ trở thành quái vật! – Cô Anna quát lên.

- Cháu đã nghiên cứu kỹ rồi, thiên địch của tà ma là ánh sáng nên tà ma ở trong người cháu là sẽ bị tan tành hết thôi.

- Cháu đã không hề thông báo đến chúng ta việc này, điều đó có nghĩa là cháu cũng không chắc về kết quả xảy ra đúng không? – Đại Phong chỉ ra.

Lucasta bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng không biết đáp sao cho phải. Cô bắt gặp ánh mắt Tiểu Phong và Bông Xù ngườm mình.

- Phải dám chấp nhận nguy cơ thì mới nên kết quả.

Cô lấy lại bình tĩnh, ngoan cố với ý kiến của mình. Bởi vì nếu không làm thì Sherry sẽ là người bị giết, cô không nghĩ nhiều đến kết quả, trước hết phải cứu được Sherry đã.

– Nếu không có gì nữa thì cháu về nhà đây.

- Cháu nên ở đây để theo dõi tình trạng.

- Cháu đã hồi phục nhiều rồi. Giờ cháu phải về nhà đây không mẹ lại mất công lo lắng. Chào mọi người ạ!

Lucasta chạy về nhà. Tiểu Phong nhau mày nhìn theo.

Sau bữa cơm tối, Lucasta khó nhọc leo lên tầng. Cô muốn ngủ. Trùng tinh trong người cô đang hành hạ đủ kiểu, khiến cô đau khắp mình mẩy. Bụng cô quặn đau điên cuồng, đầu cũng đau như búa bổ, mắt bắt đầu hoa lên vù vù. Nhưng cô cố chịu đựng và tỏ ra bình thường trong bữa ăn với mẹ. Giờ thì, cô không còn nén nổi nỗi đau nữa. Cô ôm bụng, nghiến răng chịu đựng. Chỉ vài giờ mà cô tiều tụy đi trông thấy. Mong là ngủ được một giấc, thì sẽ khá hơn. Lếch thếch bước vào phòng, Lucasta ngạc nhiên thấy Tiểu Phong đang ngồi ở ghế trong phòng của mình.

- Sao cậu lại ở đây?

- Rõ ràng là rất đau! – Tiểu Phong chống tay lên cằm, chăm chăm nhìn cô đưa ra lời nhận xét.

Cô đi đến chỗ Tiểu Phong, nhưng do loạng choạng, cô ngã chúi người vào lòng cậu. Tiểu Phong ôm cô.

- Thỏ đế! Lucasta! – Tiểu Phong gọi cô, hình như giọng lo lắng lắm, theo như trong tâm trí mờ mịt của cô.

Bụng cô thắt lại, quặn lên. Những cơn đau khủng khiếp lại ập tới tấp. Cô bám vào Tiểu Phong nghiến chặt hai hàm răng chờ cơn đau qua đi. Tiểu Phong cầm lấy hai tay cô rồi đẩy cô ra, cuống cuồng nói:

- Lucasta, mau tránh tớ ra, người tớ đang bắt đầu huy động ma thuật để chống lại hắc ma từ người cậu. Do đó nhiệt độ cơ thể tớ đang bị hạ thấp. Cậu sẽ bị lạnh cóng mất.

- Dễ chịu quá!

- Hả? - Tiểu Phong bối rối.

- Cái lạnh dễ chịu quá. Nó làm cơn đau đỡ đi nhiều.

Tiểu Phong thả lỏng người, mỉm cười nói với cô:

- Vậy thì hãy giữ nguyên như thế!

Cậu vòng hai tay ôm lấy cô. Cô nhắm mắt ngủ thiếp đi, khuôn mặt tựa vào vai của ai đó. Cô đã quá mệt khi chống trả những cơn đau đến giờ. Đây là lần đầu tiên mà cô thấy băng giá ấm áp.

Sáng hôm sau, Lucasta tỉnh dậy trên giường. Cơn đau đã giảm đi, tuy còn cảm giác đau âm ỉ đôi chút, nhưng không đáng kể. Cô vươn vai thì ngờ ngợ tay mình đang tay trong tay của một ai đó. Cô hất chăn ra, Tiểu Phong đang nằm bên cạnh cô, bàn tay cậu còn đang nắm chặt tay cô.

- Tiểu Phong. – Cô thảng thốt. Cô giật tay mình khỏi tay cậu.

- Đồ biến thái!...

Tiểu Phong nhanh tay bịt miệng cô lại trước khi cô kịp hét. Nhưng đã muộn, mẹ cô đã vội lên tầng gọi có chuyện gì. Cô nhanh ra khỏi cửa phòng chặn mẹ lại.

- Có biến thái sao?

- Không không, là con ngủ mơ. Trong mơ con gặp một tên biến thái nên đã hét lên như vậy ạ. Chứ chẳng có gì cả.

- Ừm con mơ thấy ác mộng như vậy nghĩa là con đang mệt mỏi đấy, hãy nghỉ ngơi nhiều vào. Làm mẹ hết hồn.

Phù! Cô thở phào nhẹ nhõm, khi mẹ cô đi xuống tầng. Cô chạy vào trong phòng, không thấy Tiểu Phong đâu nữa. Tên đó dám… Cô cáu.

Cô không nghĩ suy, chạy một mạch sang nhà ông Augusta, xông vào phòng Tiểu Phong đánh nhau với cậu một trận, dù mới sáng sớm ngày ra. Các đám chiến binh trẻ trố mắt nhìn Lucasta đang giận dữ với Tiểu Phong. Cô đang cầm hẳn thanh kiếm sắc bén để đấu với cậu.



- Đánh được tớ nghĩa là cậu đã hết đau rồi nhỉ? – Cậu cười với cô vẻ hài lòng.

- Đồ đáng chết!

Cô đâm kiếm về phía cậu. Cậu biến ra kiếm băng đánh trả.

- Mới sáng ra đã xem drama. – Bông Xù ngái ngủ nói.

- Hai người họ cứ như nước với lửa ấy nhỉ? – Bánh Bao cười hề hề đưa ra nhận xét.

Xem chừng hai người họ không thân như mình nghĩ, Sherry cảm thấy mừng trong bụng.

- Hai đứa dám dùng hẳn vũ khí gây sát thương để đánh nhau?

Ông Augusta ngạc nhiên, rồi chuyển sang nghiêm nghị lên tiếng:

– Dừng lại! Dù có mâu thuẫn gì cũng không được sử dụng vũ khí gây sát thương đánh nhau với đồng đội. Hai đứa sẽ bị phạt. Lucasta cháu còn là thủ lĩnh lại hành động như trẻ con, cháu sẽ bị phạt nặng hơn Tiểu Phong.

Hai người buộc phải dừng tay. Hai người bị bắt chép phạt bản kiểm điểm bản thân và chép bảng quy tắc 100 lần. Riêng Lucasta còn bị phạt phải tưới nước tất cả các cây trong vườn để luyện tính nhẫn nại.

Lucasta bơ phờ lên phòng mình sau khi ăn xong bữa trưa. Cô sẽ phải đi chép phạt trước.

- Tiểu Phong cậu lại làm gì ở đây? – Cô trố mắt nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế.

- Tất nhiên là chép phạt rồi. Cậu cũng bị chép phạt mà.

- Thế thì liên quan gì. Cậu… hôm qua cậu dám… - Cô muốn xì khói đầu, lưỡng lự không thể nói tiếp được.

Tiểu Phong bình thản cười nói:

- Cậu phải coi lại lý do chứ? Cậu nghĩ cậu đủ xinh đẹp để dẫn dụ tớ lên giường với cậu sao?

Lucasta nắm chặt tay thành nắm đấm cố nhẫn nhịn.

- Còn dám nói thế! Cậu chán sống rồi.

- Không phải cậu kêu hết đau khi được tớ truyền vào khí lạnh sao?

- Tớ nói thế khi nào? Không đời nào.

- Cậu không nhớ gì hết sao? Làm ơn mà lại bị mắc oán...

Tiểu Phong lắc nhẹ cái đầu tỏ vẻ thất vọng.

Hôm qua Tiểu Phong đưa Lucasta nằm lên giường, vốn định trở về phòng mình nhưng không nỡ đi vì cô lại rên lên. Trùng tinh lại hành hạ cô bằng những cơn đau khiến cô nhăn nhó khổ sở. Tiểu Phong nắm tay cô truyền khí lạnh sang người cô giúp cô giảm đau đớn. Và cậu đã lo lắng chăm sóc cô suốt đêm qua.

Lucasta cố nhớ lại. Hình như mình có nói khí lạnh dễ chịu gì đó. Không phải lời cậu ta nói là thật chứ?

- À đê? – Cô đỏ mặt xấu hổ, định quay người bỏ đi cho bớt ngượng, bị Tiểu Phong vin cánh tay lại.

- Định bỏ đi đâu? Là cậu gây sự trước, có nên chép cả phần của nạn nhân bị cậu gây thiệt hại không?

- !!!!????

Lucasta sững lại, hình như chuyện đúng là vậy, cô muốn khóc quá đi mất. Cô quay người lại, lấy giấy ra bắt đầu chép phạt. Tuy nhiên, Tiểu Phong lấy giấy bút chép phạt cùng cô, làm cô ngạc nhiên hết sức. Còn tưởng cậu ta sẽ bắt cô chép cả phần cậu ta nữa chứ, coi như còn có chút lương tâm.

- Nhưng đừng tưởng cậu không có lỗi gì. Cậu dám tự tiện vào phòng con gái mà không được cho phép.

- Vậy hả, vậy cho cậu quyền vào phòng tớ bất cứ khi nào. Như vậy đủ công bằng chưa?

- À đê?

Tên này là nói thật hay giỡn thế, cô nghĩ. Ai mà thèm vào phòng cậu ta chứ. Hừ tên xảo trá! Cậu ta đã tính hết rồi, nếu cô vào phòng cậu ta, nhất định người khác sẽ đồn thổi là cô mê trai.

- Mà căn phòng cậu lúc nào cũng bừa bộn thế này sao?

- Mặc kệ tớ, phòng của tớ, tớ muốn ra sao là quyền tớ.

- Chà thứ này là gì đây?

- Đừng có tùy tiện động vào. – Cô hớt hải nói. – Về phòng mình đi!

Cậu cười với cô tỏ vẻ không đi đâu. Cô hết nói nổi cậu ta rồi. Hai người tiếp tục chép trong căn phòng nhỏ. Gió thổi vào căn phòng qua khung cửa sổ, phảng phất vào tóc hai bạn trẻ.