Ánh Sáng Thuần Khiết

Chương 31: Ngôi nhà mới




Tòa tháp chọc trời từ xa đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố lẻ bóng. Bốn mặt áp thành tháp thẳng đứng. Cô không thể ước tính được nó cao bao nhiêu, chỉ thấy nó cao ngất, đỉnh chạm mây. Đỉnh là một trụ đỡ hai ký tự "1" và "2" khổng lồ ở trên. Ở thân tháp có đặt bốn mặt đồng hồ hình vuông áp ở mỗi mặt bên của tháp. Cô đã tới thành phố thành phố tiếng tăm nhất nhì đất nước - thành phố Số 12.

Lucasta được chở tới một căn biệt thự của giới nhà giàu như trong mơ. Phong cách hiện đại, tuyệt đẹp! Cô thích thú căn nhà và đồ vật của nó. Mọi thứ đều trông hiện đại và hào nhoáng từ đồ đạc tới cách trang trí, nhưng vẫn giữ được một sự nhã nhặn và lịch sự. Dù nhìn thích mắt là vậy, tâm trí cô lại để tâm tới mấy chuyện linh tinh về sốc văn hóa. Sốc văn hóa đó là ấn tượng với lần đầu tiên đến một môi trường mới nào đó nhưng những ngày sau, khi buộc phải sống lâu dài, con người sẽ cảm thấy khó khăn, ít hòa hợp được với nơi ở mới. Nếu trải qua được giai đoạn này rồi, môi trường mới sẽ trở thành thân thuộc. Điều này có thể ví giống như con cún Tin của cô. Khi mới được mang về nhà cô trong dạng một chú cún bé xíu, nó đã sủa inh ỏi vì nhớ nhà. Dần dà nó đã trở nên ngoan ngoãn và ngôi nhà của cô cũng trở thành ngôi nhà của nó. Cô không rõ mình có thể vượt qua được giai đoạn này hay không. Trong quá khứ, cô nghĩ đã trải nghiệm đủ điều này. Cô ghét những sốc văn hóa và muốn trở về nhà, trở về căn phòng nhỏ yêu dấu.

- Ủa? Ông Augusta đâu? - Cô nhìn Tiểu Phong, hỏi cậu.

- Ông Augusta không sống ở đây. Đây là nhà của tớ.

Mắt chữ A mồm chữ O, cô lắp bắp:

- Hơ? Vậy cậu đưa tớ đến nhà cậu để làm gì thế?

- Cậu sẽ sống ở đây. - Cậu bạn thông báo.

- Đùa à? Đừng nói nhảm nữa, đưa tớ đến nhà ông Augusta đi.

- Không đùa. Căn nhà rất rộng nên cậu có thể sống ở đây.

- Không thích!

- Thật sự không thích?

- Không thích!

Cô rất rất thích nơi này, ít nhất cảm xúc thật trong lúc này. Ai mà không choáng ngợp trước một ngôi nhà xinh đẹp, lộng lẫy là một lời nói dối. Có điều, cô không nói thực lòng mình. Chính là sao có thể ở chung nhà với tên này. Cô khăng khăng phải gọi điện cho ông Augusta và nhận được câu trả lời là hãy ở lại nhà Tiểu Phong vì nhà cậu ta thừa nhiều phòng.

- Hơn nữa, cậu nghĩ vào được trường cấp ba Galaxy là dễ dàng sao? Cậu phải đạt được 90 điểm trong bài kiểm tra đầu vào.

- Ế? Không thể nào! Học sinh trường đó là siêu nhân hết sao?

- Bố đã thuê gia sư về dạy tớ. Đừng quên, vì cậu đã hứa sẽ cố gắng hết mình để không bị rớt cấp ba, nên cậu mới được phép có mặt ở đây để học ké gia sư cùng.

Học ké? Làm như mình là kẻ ăn bám vậy mà phải đi học ké người khác. Cô nghĩ. Cái tên hợm hĩnh này!

Tuy ngoài miệng nói một đằng, cô trong lòng sung sướng phát điên lên. Cô được sắp xếp hẳn một phòng riêng, nội thất đầy đủ, đồ vật đáng yêu, như phòng của một công chúa. Còn điều gì tuyệt vời hơn.

Tối đó, cô được bố của Tiểu Phong lái xe chở đi quanh thành phố một vòng. Thành phố số 12 là một trong những thành phố giàu có và phát triển nhất cả nước. Thành phố được chia thành 12 khu vực tương ứng với 12 con giáp: Chuột (Tí), Trâu (Sửu), Hổ (Dần), Thỏ (Mão), Rồng (Thìn), Rắn (Tỵ), Ngựa (Ngọ), Dê (Mùi), Khỉ (Thân), Gà (Dậu), Chó (Tuất), Lợn (Hợi).

- Trong thành phố này, khu Lợn là khu giàu có và nhiều vàng dòng nhất. Tuy nhiên khu quyền lực nhất và giàu có không kém là khu Rồng. - Tiểu Phong giảng giải.

- Vậy chúng ta ở khu phố nào?

- Rồng. Cậu nên cảm thấy hãnh diện…

- Khu phố Thỏ như thế nào? Đáng yêu không?

- Khu đó được xếp hạng là khu phố xinh đẹp nhất!

- Chuẩn rồi! Phải thế chứ! Tớ muốn đến khu Thỏ!

- Này, nãy giờ có nghe đây nói không thế! - Tiểu Phong thở dài.

Ngày hôm sau, cô đã phải theo cái lịch trình học gia sư dày đặc của Tiểu Phong.

- Với trình độ hiện tại của cậu, vẫn chưa đủ để đậu cấp ba Galaxy đâu.

- Biết rồi. - Cô thở dài – Tớ phải chịu khó học hơn chứ gì.

Cô hiểu đây là thành phố. Giáo dục ở đây chắc chắn được chú trọng hơn và chương trình học cao cấp hơn ở làng quê nơi ít được nhận sự quan tâm hơn rất nhiều. Giờ là lúc cô phải nghiêm túc và đặt ra mục tiêu cụ thể. Nhưng mà điểm sàn là 90 thì đúng là giết người mà. Sao tự dưng mình lại bị lôi vào cái cuộc cạnh tranh này chứ?

Nghĩ lại thì Lucasta học ở nông thôn, và bốn người Tiểu Phong, Bánh Bao, Bông Xù và Sherry đều theo cô về quê học năm cuối cấp hai hết. Hmm. Lucasta đã không nhận ra điều này, nó đến thật tự nhiên. Bốn người đi xa hơn nơi quê nhà cũng một phần để rèn tính độc lập.

Những ngày sau nữa, Lucasta theo chú Đại Phong và Tiểu Phong chạy bộ buổi sáng trước khi bắt đầu ngày mới. Đối với chiến binh, luyện tập hằng ngày rất quan trọng. Tuy nhiên, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba, lớp tập huấn chiến binh tạm hoãn dành thời gian cho nhóm tân binh tập trung vào ôn tập và thi cử, và họ cũng gần như không có thời gian dành cho nhau. Lucasta và Tiểu Phong học gia sư tại nhà cậu.

Lucasta viết mục tiêu vào cuốn sổ nhật ký: mục tiêu 100 điểm.

Lucasta nằm gục xuống bàn thở dài: Làm sao mà được 90 điểm đây?



Cô viết 100 điểm làm mục tiêu nhưng chỉ là mục tiêu. Đến khi thi cử thật sự thì rơi vãi bớt đi điểm sẽ rơi vào 90 chuẩn. Lucasta tính toán như vậy. Mặc dù Lucasta học hành không tệ ở trường cũ nhưng khoảng cách giáo dục giữa thành phố và nông thôn có sự chêch lệch khá lớn, hơn nữa với trường Galaxy thuộc hạng top này, những đề thi nâng cao khác biệt cực lớn với những gì Lucasta được học ở trường.

Từ lúc lao vào học hành, nhóm bạn không có liên lạc với nhau. Lucasta thì khỏi nói, một ngày luyện thi đã rút cạn năng lượng của cô như thế nào. Ngay khi có thời gian rảnh là cô chìm vào trong giấc ngủ, không còn buồn nói chuyện. Sherry cũng học gia sư tại nhà. Bánh Bao cũng cật lực đi ôn thi. Bình thường cậu không thích học, và học hành khá tệ nên kỳ thi này là một áp lực cực lớn với cậu. Cậu phải đỗ Bách Hợp – một trường công lập trong thành phố. Bông Xù cũng xách cặp đi học thêm. Vốn dĩ thi vào một trường cấp ba bình thường không có gì là khó khăn với Bông Xù. Ngặt nỗi cô phải chịu thành kiến từ bố mẹ: cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà nếu cô không thể đỗ vào một trường công lập.

Không biết giờ này mọi người đang làm gì nhỉ? Lucasta nữa? Hẳn đang miệt mài học. – Bông Xù vừa quay bút vừa nghĩ vẩn vơ. Mọi người đã hẹn sẽ cùng nhau thi đậu cấp ba và gặp lại nhau sau kỳ thi. Mọi người đều đang cố gắng, mình cũng phải cố lên thôi.

******************************************

- Áaaaaaaaaaaaaa!

Tiểu Phong và cô giúp việc chạy vào phòng Lucasta.

- Có chuyện gì?

Lucasta chỉ cái bàn học của mình.

- Ai đã làm cái này?

- Cũng gọn gàng lắm. Coi như cũng biết điều khi sống ở nơi khác. - Tiểu Phong đánh giá.

- Vấn đề lớn đấy, sao lại gọn gàng thế?

Cô giúp việc ngây người ngạc nhiên.

- Đám tài liệu trên bàn của cháu bị dọn sạch rồi. Cháu còn đang làm dở.... Hic. Ai đã làm, là cậu phải không, Tiểu Phong?

- ???!!!

- Cô xin lỗi, là cô đã dọn. Nó lộn xộn quá nên cô không thể làm ngơ được. Là con gái thì phòng ốc nên để ngăn nắp gọn gàng, Lucasta à.

Lucasta khỏi nói được gì thêm sau khi nghe câu trả lời từ cô giúp việc.

- Cô Sophie làm tốt lắm, cứ thế phát huy. Đừng để Thỏ Đế có cơ hội bày bừa. - Tiểu Phong lên tiếng. – Phòng của cậu ta ở nhà chẳng khác gì kho chứa đồ cả.

- Cậu, cậu...!

Giận dữ sôi máu, Lucasta nghe mà muốn đau tim, nhưng đành phải chịu. Cô lật đật tìm lại các trang đang làm dở.

**************************************************

Cô giúp việc dọn cơm tối lên bàn ăn. Nhà của chú Đại Phong có một người giúp việc từ dưới quê lên cùng sống trong căn biệt thự này, phụ trách lo liệu các khoản trong biệt thự. Một người làm vườn. Và thỉnh thoảng đầu bếp sẽ được thuê khi nhà có tiệc.

Chú Đại Phong ngồi xuống bàn ăn, liếc qua Tiểu Phong và nhìn vào chiếc ghế trống.

- Lucasta chưa xuống ăn sao?

- Con có gọi Thỏ Đế nhưng cậu ta khóa phòng, bên ngoài còn ghi ‘’vui lòng không làm phiền khi đang bận.’’ – Tiểu Phong đáp. – Cậu ta còn dám quạu lên nữa.

Đại Phong cười.

- Giống ta đấy!

- Bố còn cười được! – Tiểu Phong ra vẻ phàn nàn ông bố của mình. – Bận làm việc đến nỗi quên cả con cái.

Tiểu Phong bước ra ngoài phòng. Cậu ta vẫn chưa thèm ra ngoài, không định ăn cơm sao, không lẽ chết trong đấy luôn rồi. Tiểu Phong dùng dịch chuyển tức thời vào trong phòng của Lucasta. Cậu thở dài.

Lucasta đang ngủ gục trên bàn. Có phải mình hơi làm hơi căng với Thỏ Đế rồi không?

****************************************************

- Con chuột nào đây?

- À đê? – Lucasta khựng lại khi nghe thấy tiếng nói. Cánh cửa tủ lạnh còn mở và mớ đồ ăn trên tay cô. Chết? Bị bắt tại trận rồi! Trống ngực cô đánh thình thịch, đợi một trận xỉa xói và châm kích.

- Ăn đồ lạnh không tốt đâu! Cô giúp việc để riêng phần của cậu ở đây, hâm nóng trước đã. – Tiểu Phong lật đật lấy chảo bắc lên bếp.

- Hả? – Lucasta có nghe nhầm không? – Cậu thành người tốt từ khi nào thế?

- Tớ lúc nào cũng là người tốt.



- …. – Thế mà cũng nói được. Lucasta đói lắm rồi nhưng không dám ăn ngấu nghiến trước mặt người khác, cố điềm tĩnh nhai nhai.

Lucasta bất ngờ lần hai nghe Tiểu Phong lên tiếng:

- Cậu không cần phải học cố quá như vậy đâu. Không được chín mươi điểm cũng không sao.

Lucasta lườm nguýt cậu:

- Ý cậu là sao? Rõ cậu bảo phải đạt 90 điểm còn gì. Đến lúc tớ quyết tâm rồi thì cậu lại nói mấy lời làm chùn bước tớ thế hả. Tớ sẽ được 90 điểm, cậu cứ chống mắt lên mà xem. Nếu tớ không thể vào trường Galaxy, tớ sẽ làm chó sủa gâu gâu, không còn là người.

Lucasta cảm thấy quả thật là không thể ăn cùng cậu ta mà. Cô bê đồ lên phòng và đóng chặt cửa lại.

Những ngày ôn tập khắc nghiệt đã biến Lucasta thành một cái xác sống, mắt cô thâm quần như gấu trúc. Cả căn phòng cũng trở nên ngột ngạt và như tỏa ra khí đen bừng bừng. Cô giúp việc bước vào phòng Lucasta, nắm lấy cánh tay Lucasta, nhất quyết kéo cô đi.

- Lucasta, cháu phải xuống ăn cơm nữa! Học nhiều cũng phải chú ý tới sức khỏe nữa.

Tiểu Phong nghe thấy tiếng động, qua phòng Lucasta.

- Cậu Tiểu Phong, không thể để Lucasta như thế này được nữa!

Tiểu Phong gật đầu. Lucasta lờ đờ bị cô giúp việc lôi đi mấy bước, thì cô giúp việc phải đứng khựng lại, Lucasta đã nhắm mắt lại và ngủ ở dưới đất.

- Cậu chủ, thế này…

Tiểu Phong thở dài: - Để cậu ấy ngủ đi!

Rồi cậu đưa Lucasta lên giường.



Lucasta tỉnh dậy. Mành cửa sổ đã che kín lại. Phòng ngà ngà bóng, không rõ là ngày hay đêm. Hình như mình đã ngủ rất dài, cô lờ mờ cảm nhận. Rồi cô giật mình choàng dậy, kêu to:

- Hôm nay là ngày mấy rồi?

- Kỳ thi đã diễn ra xong rồi. – Tiểu Phong ngồi trên ghế trong phòng, hờ hững nói.

- Cái gì? Tớ đã ngủ dài vậy sao? Tại sao không đánh thức tớ hả? – Lucasta đơ người, hoang mang tột độ. Rồi cô lắc đầu. – Không đúng, cậu lừa tớ phải không? Đừng nghĩ tớ dễ bị lừa nhá!

Tiểu Phong giọng điệu mỉa mai nói:

- Xem lại mình đi! Ngủ liền tận ba ngày không thèm ăn uống.

- Ba ngày rồi cơ á?

Lucasta không tin nổi, giở lịch ra xem, lần này Tiểu Phong nói thật. Ba ngày. Lucasta gật gật cái đầu:

- Không ngờ mình có thể ngủ được một mạch ba ngày. Mình tâm phục khẩu phục mình ghê.

Tức thì, Lucasta giật mình nhảy ra. Tiểu Phong đã ở ngay bên cô lúc nào không hay.

- Còn không biết xấu hổ, tự khen mình giỏi được.

Kỳ thi cuối cùng cũng đến. Cái nắng mùa hè gắt gỏng phản chiếu xuyên qua tán cây. Ai cũng nhíu mày nhanh chân sải bước đi qua sân trường, chóng thoát khỏi đoạn đường như thiêu như đốt để tới bóng râm có phần dễ chịu hơn. Tiểu Phong cầm ô che nắng. Thái độ của người bên cạnh làm cậu khó chịu. Cậu kéo Lucasta đang lắc lư huýt sáo đưa tay hứng nắng.

- Bớt làm chuyện thừa thãi lại! Mau đi thôi! Muốn chết cháy hả?

- Phải ngắm ánh sáng rực rỡ này đã chứ!

- ¡!!!??? Bảo sao da đen như cục than.

- Cậu cũng quan trọng trắng đen cơ à? – Lucasta tặc lưỡi. - Thiển cận.

….

Ngoài trời như đổ lửa, nên hầu hết các thí sinh đều ngồi trong phòng thi. Trường thành phố có khác, các phòng đều sáng loáng, bàn ghế cũng ngồi khác hẳn, phòng nào cũng được lắp đặt điều hòa, tiện nghi đầy đủ, và mỗi phòng được trang trí cực kỳ sáng tạo, không phòng nào giống phòng nào. Phòng học đẹp như trong truyện tranh vậy.

Kỳ thi được diễn ra nghiêm ngặt và tốt đẹp.