Ánh Sáng Thuần Khiết

Chương 43: Tôi không muốn đánh nhau




Trường Galaxy trước khi bước vào tiết đầu… Miêu Miêu bước vào trong lớp học, và thấy đám người đang xôn xao ở chỗ ngồi của mình. Cô gạt họ ra bước vào xem, miệng há hốc kinh hãi: Trên bàn ghế của cô sơn chữ đỏ "Ngươi hàm oan người tốt" "Ta sẽ ám ngươi!" "Ta sẽ bám lấy ngươi không rời" Và có cả một hình tròn như chiếc nhẫn được vẽ lên.

- Là ma đấy! Ma đang ám Miêu Miêu! - Một kẻ kêu lên, khiến cho Miêu Miêu thêm phần hoảng loạn.

- Chữ này chắc chắn là của một kẻ trong trường. Hãy so sánh chữ thì sẽ lộ ra thủ phạm. - Kim vỗ về Miêu Miêu đang run sợ.

Bàn học của Miêu Miêu được thay mới. Trong trường nổi tin đồn thổi về ma ám, và các lời đồn về Miêu Miêu và chiếc nhẫn. Giáo viên đau đầu tìm ra thủ phạm. Các chữ viết tay được so sánh nhưng không có cái nào khớp.

Lu trèo tường để trở về nhà thay vì đi cổng chính. Từ trên hành lang tầng trên cô đã nhận ra đám con gái lớp bên đòi đánh nhau với cô đang trực sẵn ở cổng. Lu lắc đầu, cuộc đời của mình là trốn chui trốn lủi thế này à? Đám con gái nhìn thấy cô từ xa liền kêu lên và đuổi đánh. Cô bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:

- Tha cho tớ đi! Tớ chỉ là một thiếu nữ mong manh dễ vỡ. Không dám đắc tội ai đâu.

Vào bữa cơm tối, chú Đại Phong hỏi Lu:

- Cháu gặp khó khăn gì ở trường không?

- Dạ không ạ.

Tiểu Phong bước vào văn phòng chú Đại Phong:

- Thỏ Đế chưa động tới một đồng nào trong thẻ.

- Con bé thậm chí không mua đồ ăn vặt cho bản thân ư.

- Thật khó hiểu! - Tiểu Phong trầm tư.

Sau bữa cơm tối, Lucasta ra khỏi nhà. Đám anh lớn chị lớn trong lớp hôm nay lại kéo bè kéo cánh đi đánh nhau. Chị lớn gây thù chuốc oán với chị gái nào đó lớp trên. Lại tình yêu tình ái mới mệt, Lu tự dưng phải bị liên quan vào. Trùng hợp thế nào, bà chị lớp trên rủ cả hội đàn em lớp dưới tới đánh, và trong đó có cả đám nữ sinh lớp bên đòi đánh Lu.



Hai bên chửi nhau, bà chị lớn lớp F10 đe dọa bà chị lớn lớp F11 rời xa người bả thích, rồi bà chị lớn lớp F11 hăm dọa lại. May chưa tới mức bắt cóc chàng trai trẻ bắt lựa chọn giữa hai bên như trong truyện, Lu thầm nhủ. Hai bên xông vào đánh nhau, nhưng đám ra mặt đánh nhau sinh tử là bọn đàn ông. Lũ con gái lớp bên thì chăm chăm tia Lucasta, cô đến khổ.

- Đó là đại ca Ngàn cân, đại ca ơi. - Một đứa bạn cùng lớp Lu run cầm cập kêu lên.

Bà chị F11 đắc chí cười khểnh.

- Chúng ta không có cửa rồi. - Cậu ta tiếp tục.

- Đại ca Ngàn cân của bọn ta là bất khả chiến bại. Biết sợ rồi thì rút lui đi. - Bọn bên kia nhao nhao.

- Đánh là đánh, sợ cái gì! - Đầu To hung hăng nói.

Hai bên xối xả lao vào nhau chí chóe. Không ngoài mong đợi, lũ con gái lớp bên xông vào Lucasta đầu tiên. Lu bỏ chạy khỏi họ.

- Làm ơn tha mạng. Tớ bị ép tới đây chứ không hề muốn làm tổn thương nhau. Đánh nhau đau lắm, sao các cậu lại thích đánh đấm hoài thế?

- Con nhỏ lắm lời. Đánh chết nó đi!

Lucasta luồn lách lao ra xa họ tránh đánh đấm. Cô phải hạn chế bị thương nhất có thể. Nếu chú Đại Phong thấy cô đánh nhau bị thương trở về thì cô biết ăn nói thế nào. Cô không để bị gán tội đánh nhau được. Bị tội ăn cắp là đủ lắm rồi. Cô không thể gây thêm rắc rối cho chú nữa.

Rồi tất cả phải dừng lại vì bị thu hút vào đại ca Ngàn cân chăm chú theo dõi trận đấu khủng. Đại ca Ngàn cân quét sạch mấy người liên tiếp, kẻ nào xông vào là bị bẻ gãy xương, nằm rên la liệt trên đất khiến những kẻ khác khiếp sợ. Đại ca F10 ngổ ngáo cũng bị hạ bệ, nằm cong queo. Đầu To không biết sợ, hung hăng lao vào Ngàn cân, đánh khá được khiến Ngàn Cân phải nể, nhưng rồi cậu ta bị hắn đập xuống đất. Thế mà Đầu To vẫn cứ đứng dậy đánh tiếp, dai như đỉa. Đám con gái sợ xanh mặt. Ngàn Cân điên lên nắm chân tay đối thủ, ý định bẻ xương Đầu To.

- Dừng lại! - Lu hét lên.

Tất nhiên đây là câu nói vô dụng, vì hắn chẳng thèm nghe. Lucasta chạy tới xoay người ra đằng sau đại ca Ngàn Cân, đồng thời hai tay vung cây gậy lên đập vào gáy đối tượng, khiến Ngàn Cân ngất xỉu ngã xuống. Cả lũ người xung quanh chứng kiến đều há hốc mồm kinh ngạc. Chị lớn F11 có phần hãi, nhưng kêu những đứa khác xông vào đánh Lucasta. Cô đập đám người tơi bời. Có kẻ còn liều vào bám vào chân cô kéo cô ngã vập xuống đất. Lu cố kéo chân vùng ra nhưng hắn vẫn quyết bám dai. Cô ngả người, dùng chân kia hất tung cằm hắn rồi lật đật thoát ra. Đám con trai bị cô xử tơi bời, lũ con gái lớp bên chứng kiến tỏ ra hoảng sợ. Lu tiến tới gần họ, họ lùi ra sau.

- Còn không chạy đi. Hay muốn ăn gậy.

Lũ người run sợ nháo nhào bỏ chạy. Lucasta thở dài. Chân cô bị tật mất rồi, trên người còn đầy vết xất xát, cô không thể trở về biệt thự.

Cô xem xét thương tích cho Đầu To, hắn mạnh hơn cô tưởng, đứng được dậy:

- Cứ tưởng là con gái yếu đuối. Chơi cú đẹp đấy.

- Tớ không thích đánh nhau gây gổ.

- Vậy còn lẽo đẽo theo các vụ đánh làm gì.

- Không theo thì không bị ăn đánh chắc.

Lucasta ngồi bệt xuống đất.

- Không về nhà đi?



- Thương này không về được. Bị mắng chết.

- Vậy về nhà đây ngủ đi!

- Bố mẹ không nói gì hả?

- Đây dẫn đầy người về rồi, chẳng sao cả.

Cô đi theo Đầu To đến nhà cậu. Sao cô liều vậy nhỉ? Cô đã tự hỏi đấy. Đầu To bảo cô nằm trên giường cậu, còn cậu ra ghế nằm. Lu nhắn tin báo ngủ ở nhà bạn không về. Mong là ngày mai mấy vết thương của cô sẽ khá hơn. Sáng sớm cô trở về biệt thự rón rén để không bị Tiểu Phong phát giác.

- Cuối cùng cũng dẫn xác về nhà.

À đê! Lucasta đứng khựng lại trước câu nói của cậu bạn, lúng búng như ngậm bồ hóng.

- Chào buổi sáng.

- Quần áo xộc xệch, bẩn thỉu. Chân đi cà nhắc. Cậu đã làm việc gì thiếu chính đáng?

- Đến nhà bạn chơi thôi, ha ha.

- Bạn nào?

- Bạn cùng lớp.

- Mới có hai ngày cậu đã có bạn thân thiết để tới nhà ngủ được sao?

- Được chứ! Trường tớ khác hẳn với trường Galaxy đấy. Không đôi co với cậu nữa, tớ đi đây.

Cô mau chóng thay đồ đi học, không quên ghé qua phòng học lớp Đệ Nhất trước, ném quyển sách lên bàn Miêu Miêu.

Lu xuất hiện ở lớp F10, đám học sinh trong lớp sợ hãi ngồi rúm ró không dám ho he nửa lời. Ngay chị đại cũng thụt vòi trước Lucasta. Hôm nay lớp học F10 ngoan ngoãn lạ thường, Lu ho khẽ một cái là lớp nín liền. Giáo viên phải ngạc nhiên, còn tưởng mình vào nhầm lớp.

Sau giờ học, Đầu To kéo Lucasta chạy mô tô thong dong.

- Cậu thích mô tô không?

- Rất thích! - Lu hét lớn để vượt được sức cản không khí truyền tới tai người lái.

- Cậu muốn đi đâu?

- Đi đâu cũng được!



Hai thiếu niên dừng lại trên cầu nối bắc qua sông nối hai khu phố. Tựa tay lên thành cầu, Lucasta lơ đãng nhìn ra hướng đối diện: Đỉnh tháp số 12 vươn mình dài ngoẵng đâm thẳng bầu trời. Tòa trụ sở của thành phố cao chênh vênh, cách biệt một trời một vực so với toàn bộ các tòa nhà khác của thành phố và của đất nước. Điều bí ẩn nhất của thành phố số 12 cũng chính là đỉnh tháp này. Không một tòa nhà nào có thể cạnh tranh nổi chiều cao với nó. Nhưng nó lại không được coi là tòa nhà cao nhất thế giới. Người không có phận sự không được vào tháp, và những công dân bình thường chưa bao giờ đặt được một bước chân tới.

Phía bên trái cô là hàng dãy nhà chọc trời hiện đại đứng san sát nhau cạnh mặt sông. Hiển hiện rõ trên nền trời xanh khu phố Thìn, cao hơn tầm các tòa nhà chọc trời khác nổi lên biểu tượng phượng hoàng vàng ánh cam rực rỡ sải cánh trên đỉnh tòa trụ sở Phượng Hoàng, và phía bên cạnh không xa, biểu tượng hai con rồng xanh tráng lệ uốn lượn trên bầu trời. Khu phố Rồng hiện đại vươn mình mạnh mẽ bên dòng sông.

- Cậu có bạn gái chưa? - Lucasta chả biết nói gì khác với cậu bạn.

- Chưa. Nhưng muốn có.

- Vậy tìm một cô đi.

Giọng chán trường, Đầu To đáp:

- Không ai muốn yêu tớ.

- Hế? Tại sao?

- Vì tớ ngốc. Chẳng ai đi yêu một thằng ngốc.

- Không ai ngốc cả. Họ thông minh ở một lĩnh vực khác. Cậu khám phá bản thân mình trước đã. Hm, tớ thấy cậu là sở hữu trí thông minh về thể lực. Động tác đánh nhau rất cừ.

- Còn cậu có bạn trai chưa?

- Chưa. - Câu hỏi đột ngột khiến cô nàng bối rối. - Tớ muốn làm một quý cô độc thân vui vẻ.

- Hả?

Lu nhìn xuống dòng nước dập dờn. Những tháng ngày tiếp theo của cô cứ thế này tiếp diễn nhỉ?