Ánh Sáng Thuần Khiết

Chương 44: Phơi bày




Miêu Miêu nhìn thấy tập sách của mình để lại lớp bị quăng ném dưới đất, vô cùng tức tối. Cô ngườm bạn học xung quanh, họ sợ im lặng không dám lên tiếng nửa lời.

- Kẻ nào dám ném sách của đây xuống?

Bọn họ lắc đầu không biết, vài người xì xào quy cho ma làm. Miêu Miêu để nguyên đám sách ngổn ngang ở đó làm bằng cớ cho giáo viên xem, và kẻ nào gây ra sẽ phải nhặt lại y nguyên cho cô. Còn một quyển sách giáo khoa khác đặt trên bàn Miêu Miêu, cô bước tới kinh hồn bạt vía nhìn thấy dòng chữ đỏ trên sách: "Lucasta không trộm nhẫn. Đánh chết kẻ hàm oan Lucasta!". Giở các trang khác ra, trang nào cũng in chữ đỏ: "Lucasta không trộm nhẫn. Đánh chết kẻ hàm oan Lucasta!", "Đánh chết kẻ hàm oan Lucasta!"…

Hồn lạc phách bay, Miêu Miêu ngã xuống đất hét toáng lên khiếp đảm. Cô nghĩ mình đang phát điên.

- Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Tôi biết sai rồi! Lucasta không trộm nhẫn.

Tất cả các học sinh đều hoảng sợ trước Miêu Miêu. Tiểu Phong bước tới trước cô bạn đang hoảng loạn:

- Cậu vừa nói gì cơ?

Miêu Miêu ôm đầu khóc lóc kêu ca với cậu:

- Lucasta không trộm nhẫn. Tớ mới là người lấy. Tớ đã để chiếc nhẫn vào cặp Lucasta.

Tiểu Phong sững người lại.

- Tớ phải làm gì để con ma không ám tớ nữa?

- Lỗi của cậu cậu phải tự chịu.

Miêu Miêu bỏ chạy đi tìm giáo viên chủ nhiệm kêu toáng:

- Cô ơi, Lucasta không trộm nhẫn đâu.

Đầu To chở Lu trở về nhà:

- Nhà cậu to quá?

- Không phải nhà tớ đâu, nhà tớ ở nhờ thôi. Chứ nhà tớ nhỏ hơn nhiều.

Lucasta ngượng nghịu trả lời. Cậu bạn phóng xe đi, cô trở về nhà. Vươn vai một hai cái, cô thấy Tiểu Phong đang chờ ở trong.

- Thỏ Đế phải học ở Đại Bàng chịu nhiều vất vả rồi.

- À không, hoàn toàn thoải mái. - Lu đáp. - Cái gì đấy?

Tiểu Phong giơ ra một hộp quà nhỏ:

- Thế nên cậu xứng đáng nhận được phần thưởng.

- Quà à? Tớ thích quà lắm.

- Đây là chiếc nhẫn đắt tiền, giống y đúc chiếc của Miêu Miêu. Tặng cho cậu đấy!

- Ế, tớ nhận cái này làm gì chứ? - Lu phản ứng dữ dội.

- Không phải cậu thích nó tới nỗi muốn trộm à?

- A haha, đúng rồi. Tớ rất thích nó. - Lucasta giật lấy cái hộp.

- Cậu có thật là thích nó không vậy?

- Tất nhiên rồi. Tớ thích nên mới trộm nó chứ.

- Cậu mở ra đi!

Lucasta mở ra, một chiếc nhẫn bạc long lanh, có một bông hoa tuyết được khắc cầu kỳ đính phía trên.



- Đeo vào đi! Nó đắt tiền lắm đấy nên phải giữ cẩn thận.

Bối rối, cô kêu lên:

- Tớ không thể nhận món đồ đắt tiền này được.

Tiểu Phong cầm tay cô lên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.

- Ăn trộm nhẫn của người khác thì được, tới khi được cho thì lại chối. Tớ phải hiểu cậu thế nào đây?

- A ha ha, giờ tớ biết lỗi rồi mà, không dám ăn trộm đâu.

- Thế nên tớ tặng cậu chiếc nhẫn này chính là để nhắc nhở cậu không được phép làm việc xấu nữa. Vì chiếc nhẫn này giống với chiếc nhẫn của Miêu Miêu sẽ gợi nhớ cậu.

- Biết rồi. - Lucasta phồng miệng, miễn cưỡng nhận.

- Chiếc nhẫn đẹp phải không?

Lucasta gật gật:

- Rất đẹp. Miêu Miêu quả có mắt nhìn.

Tiểu Phong mỉm cười, đồ ngốc, còn nhận là giống của Miêu Miêu được. Nhẫn của Miêu Miêu có mặt đá xanh lục ngọc bảo. Hai chiếc nhẫn hoàn toàn khác nhau cả về hình dáng và họa tiết, rõ ràng cậu còn chẳng nhìn thấy nhẫn của Miêu Miêu bao giờ. Còn bày đặt nhận ăn trộm.

Một lát sau cô chủ nhiệm tới nhà cùng chú Đại Phong, mang theo Miêu Miêu tới nhận lỗi, bảo cô trở về trường Galaxy học tập.

Hế? OO Tại sao lại biết vậy? Lucasta cứ mắt chữ o mồm chữ a mà tiếp nhận. Làm thế nào mà vụ này lại bị phanh phui được? Miêu Miêu tự thú nhận á? Cơ mà ả làm sai, mà thèm tới xin lỗi cô ư?

Chuyện là, Miêu Miêu tới văn phòng giáo viên than khóc kể lể, các thầy cô trong văn phòng sửng sốt. Trong khi họ bàn nhau trấn an Miêu Miêu và giấu nhẹm chuyện này để giữ danh dự cho trường, Tiểu Phong đẩy cửa bước vào khiến họ bàng hoàng:

- Liên quan tới danh dự Phượng Hoàng và cả bố em. Vụ này sẽ không được để yên đâu.

- Nhà trường sẽ đền lại danh dự cho Lucasta. Em thấy thế nào?

- Miêu Miêu đi tạ lỗi với Lucasta và nhà trường để Lucasta quay trở về lớp.



Ngày hôm sau, Lucasta mặc đồng phục trường Đại Bàng xách cặp đi học.

- Sao cậu lại mặc bộ đồng phục này? - Tiểu Phong ngạc nhiên.

- Đi học phải mặc đồng phục. - Cô thản nhiên.

- Tớ hỏi cậu định đi học trường nào?

- Tất nhiên là trường Đại Bàng.

Một cơn sợ thoáng ập tới, cậu khẩn nài:

- Nhà trường cho cậu quay lại trường Galaxy, mọi chuyện đã giải quyết. Chúng ta tới trường Galaxy thôi.

Lucasta thở một hơi dài, dõng dạc:

- Không, tớ không quay lại Galaxy đâu.

Lần này cậu quạu lên:

- Tại sao cậu cố chấp thế? Cậu không trộm, sao cứ khăng khăng nhận vậy hả? Kẻ nào đã ép buộc cậu rời khỏi trường? Kẻ nào đang đe dọa cậu?

Cô mất hết kiên nhẫn, sửng cồ lên:

- Không ai cả. Tớ làm thế vì tớ không muốn học ở Galaxy thêm phút giây nào nữa. Tớ ghét Galaxy!

- Trường mới của cậu thì tốt hơn hả?

- Cái đó… - Lucasta hơi ngập ngừng. - Dù sao cũng tốt hơn Galaxy. Tớ đi học đây.

Cô bỏ đi, lòng có phần nặng nề. Nhưng rồi cô tặc lưỡi, "dại gì về để bị chèn ép."

Hụt hẫng, Tiểu Phong lững thững bước tới trường. Lớp Đệ Nhất nín thin thít bởi Tiểu Phong hôm nay không được vui. Cậu chống tay trên trán trầm tư, thái độ khó chịu rõ ràng. Cả căn phòng u ám. Các giáo viên dạy học cố né tránh cậu ra. Giáo viên chủ nhiệm tới lớp, sợ sệt biết Lucasta không tới lớp.

- Tiểu Phong, Lucasta đâu rồi?

- Thỏ Đế không chịu quay về, kiên quyết học ở trường mới. Miêu Miêu, cậu còn không mau đi kiếm cậu ấy đưa trở về! - Cậu quắc mắt phẫn nộ, cả lớp sợ điếng người. Lần đầu tiên Tiểu Phong nổi cơn thịnh nộ đáng sợ như vậy.

***

Bước vào lớp, Lucasta nhìn ra, đám con gái và con trai trong lớp túm tụm với nhau, né tránh ánh nhìn của cô. Cô một mình ngồi lặng lẽ xuống bàn học, lại bị cô lập nữa sao? Quan trọng gì đâu, cô đã quá quen với điều này rồi. Bất ngờ, Đầu To bắt chuyện với cô hết sức tự nhiên. Đám người còn lại ngỡ ngàng, họ bắt đầu chèo kéo tới gần cô chuyện trò:

- Cậu đúng là siêu nhân!

- Hả? OO - Lu thảng thốt.

- Bài nào cậu cũng giải được, quá đỉnh.

- A, không phải bài nào tớ cũng giải được đâu.

- Mấy câu xoắn não điên rồ của giáo viên cũng trả lời được. Não cậu chứa gì thế?

- !!!????



Chị đại của lớp liếc Lucasta từ cuối lớp bực bội. Thực ra trong lòng thì ghen tị. Nhưng chỉ ghét vậy, chứ sợ cô không dám động vào.

Đang phát biểu trong lớp học, cô bị ngắt quãng bởi hai thầy cô đi tới từ trường Galaxy và thầy chủ nhiệm F10. Thầy cô bảo Lucasta trở lại trường cũ. Thầy chủ nhiệm lớp F10 và cô giáo bộ môn đang dạy học tiếc hùi hụi.

Tất cả đều ngỡ ngàng trước câu trả lời của Lucasta:

- Em đang học ở đây thì em sẽ học ở đây. Các thầy cô xin về đi ạ, mọi chuyện kết thúc rồi.

Cô chủ nhiệm và thầy giám thị nằn nì cô nhưng cô vẫn một lòng cự tuyệt. Học sinh trong lớp ồ lên, cười rơn khen ngợi cô:

- Hay lắm Lucacsta!

Đầu To vui mừng khôn xiết. Cả chị đại cũng đứng về phía cô. Bọn học sinh ở đây thì ăn nói thô thiển có thừa, khiến cô chủ nhiệm Đệ Nhất nhục mặt không biết trốn vào đâu.

- Đuổi người ta đi rồi còn mặt dày đòi về.

- Lucasta đừng bao giờ chấp nhận.

- Galaxy đáng khinh lắm.

- Mấy người cút hết về đi. Lucasta không bao giờ về Galaxy nữa đâu.

Thầy giáo chủ nhiệm F10 phải quát đám con dân của thầy trật tự. Mọi việc đã đến hồi kết thúc rồi, Lucasta ngồi xuống ghế yên vị. Bất ngờ, từ bên ngoài lao vào một thiếu niên anh tú mỹ miều, tỏa ra ánh hào quang làm bừng sáng cả căn phòng, khiến các cô nương mê mẩn.

- Tiểu Phong? - Lucasta thốt lên sửng sốt. - Cậu làm gì ở đây?

- Đưa cậu về.

Nói rồi, Tiểu Phong kéo cánh tay cô đi. Lu giật tay ra khỏi cậu, tức giận:

- Buông tớ ra. Đừng có tự làm theo ý mình.

- Ở đây đâu có ai chứa chấp cậu.

Lucasta trố mắt mà nghe cậu bạn độc đoán phán:

- Đừng đặt điều bậy bạ. Ai ở đây cũng muốn tớ ở lại hết.

Tiểu Phong quay ra với học sinh F10:

- Tôi sẽ đưa cậu ấy đi, ai có ý kiến?

Các học sinh bên dưới lắc đầu nhao nhao kêu không có, Lu choáng váng, mới vừa nãy còn kêu hãy ở lại!!!????. Tiểu Phong tiếp tục kéo cô lôi đi trước mặt các thầy cô, ngang qua mặt Miêu Miêu và học sinh trong lớp khỏi trường Đại Bàng về trường Galaxy.

- Cậu đang bày trò gì vậy Tiểu Phong?

- Cậu đang nhận tiền học của ai vậy?

Lucasta cứng cựa.

******************

- Đó là trai Galaxy đấy! - Chị đại thốt lên mơ mộng.

- Không phải mọi người ghét Galaxy lắm à? Sao lại để tên đó dẫn Lucasta đi? - Đầu To kêu lên.

- Cái đó là chuyện trước kia. Giờ là thời đại khác rồi.

- Trai Galaxy có khác, đẹp mê hồn lạc lối. Nghe nói trường Galaxy toàn công tử nhà giàu. Gia cảnh cậu ấy chắc chắn không đùa được đâu. Vừa giàu vừa đẹp, chuẩn soái ca vậy ai mà chịu nổi! - Một cô nữ sinh nhảy cẫng lên chu choa.

- Vì Lucasta mà lặn lội tới tận đây. Rốt cuộc Lucasta là nhân vật tầm cỡ thế nào vậy? A đúng ra tớ phải quen thân với cô ả ngay từ đầu chứ, còn chưa kịp xin số. Bực quá! - Một cô giận dỗi kêu. - Ai có số của Lucasta? Các cậu nói xem liệu tớ có thể gặp lại chàng trai đó không?

- Đừng mơ.

Đám con trai trong lớp hết nói nổi lũ con gái.

Từ cầu thang bước lên, Tiểu Phong nhìn thấy Lucasta lén lút chạy từ phòng cậu ra rồi quay vào phòng cô. Cậu liền trở lại phòng mình. Một chiếc hộp nhỏ xuất hiện trên bàn, bên trong là chiếc nhẫn đính hoa tuyết bằng bạc óng ánh.



- Các cậu kéo người đánh nhau ở khu hổ bây giờ?

- Hẹn gặp ở đó.

Bíp bíp… Tín hiệu điện thoại ngắt không chờ đợi câu trả lời từ Lu.

Lucasta bước đi vội vã, bắt gặp Tiểu Phong đang lườm cô.

- Cậu còn giao du đánh nhau cùng đám hội Đại Bàng?

- Giải thích với cậu sau nhé. Tớ phải đi gấp bây giờ đã.

Cô chạy tới khu Hổ đang xảy ra gây gổ và hội bạn thấy cô như mở cờ trong bụng. Lu nhìn sang phí kia, toàn bọn hổ báo mặt mày bặm trợn xăm xắn trực bất cứ cơ hội nào có thể đánh đấm, nhìn đã sợ kinh người.

- Sao các cậu gây sự với cả người khu Hổ được thế? - Lu hỏi.

- Tụi này nhà ở đây mà. - Một số đứa đáp lại.

- !!!???



- Tụi này đi giúp. Có Lucasta ở đây, chúng ta không cần phải sợ gì nữa.

- !!!???

Bọn kia nghe thế thì càng dữ tợn chĩa vào Lucasta, khiến cô chóng vánh. Rồi Tiểu Phong xuất hiện bước tới chỗ cô, khiến tình trạng của cô càng thêm éo le.

Nhóm cô gái bạn của Lucasta mắt sáng long lanh mừng rỡ khi nhìn thấy Tiểu Phong cũng tới, liền reo lên:

- Lucasta đó là ai thế? Anh trai của cậu hả?

Cậu thì tỉnh bơ, thông báo:

- Còn không dừng tay lại. Công an đang đến, các người tự mà lo lấy thân.

Lucasta trố mắt nhìn cậu bạn. Đám kia sợ xanh mặt, nhưng rồi một đứa trong F10 phủi tay bình thản cười đùa:

- Ây, cậu đang dọa thôi phải không? Tụi này không dễ mắc lừa đâu.

Tụi còn lại nghe vậy thì trở lại cười cợt. Công an xuất hiện thật, đám đánh nhau hoảng hốt chạy tán loạn. Tất cả đưa về đồn.

Tiểu Phong chỉ vào Lucasta mà điềm nhiên nói:

- Cháu và cậu ấy là người gọi điện báo công an.

Lucasta há hốc mồm, còn đám côn đồ kia mắt tròn mắt dẹt nhìn cô tràn trề thất vọng, và giận dữ.

- Lucasta cậu phản bội chúng tớ?

- Lucasta phải làm đúng trách nhiệm của mình. - Tiểu Phong không để cô có cơ hội trình bày.

- Lucasta! Tao hận mày thấu xương thấu tủy! - Chị đại gầm gừ.

Đời coi như xong, tất cả họ đều đang rất căm tức mình, lần này thì hết đường lui về F10 rồi, Lucasta phiền não trong lòng.

Trở về nhà, nghe Thỏ Đế thở dài, Tiểu Phong lên tiếng:

- Ấm ức hả? Trách tớ sao?

- Không. Cậu làm đúng mà, trách được gì chứ. Tớ đã đau đầu không biết ngăn vụ đánh nhau kiểu gì. Có cậu may quá.

- Thật chứ?

- Ầy bọn họ ghét tớ rồi. Giờ không dám bước vào Đại Bàng nữa.

- Dù sao cậu đã chấm dứt học ở đấy rồi. Đâu cần vào đó.

Lucasta trầm ngâm, Tiểu Phong thấy vậy nói:

- Cậu thấy học ở Galaxy tệ đến thế sao?

- Cũng không hẳn. Ở Đại Bàng chí ít tớ còn tìm được một người bạn.

Tiểu Phong phẫn uất:

- Vậy tớ là gì? Tớ không được coi là bạn của cậu hả?

- Là đối thủ. - Lucasta hùng hồn đáp.

- Á, lạnh! - Một bàn tay áp vào vai Lucasta khiến cô sững người rên lên. Tiểu Phong bước đi:

- Còn lâu cậu mới là đối thủ của tớ. Cậu còn không có khả năng cạnh tranh.