Ánh Trăng Phản Diện

Chương 5




Khương Du lại vào đoàn làm phim, đây là một bộ phim truyền hình về đề tài chống m.a tú.y, trước khi rời đi, cô ấy giống như vô tình nhắc với Thịnh Trạch:

"Nghe nói kịch bản của đạo diễn Lý cũng không tệ."

Tôi nghĩ, nếu tôi không biết cốt truyện, tôi thực sự sẽ hoài nghi Khương Du ở bên Thịnh Trạch chỉ là để được cung cấp tài nguyên, giúp ích cho con đường phát triển sự nghiệp của cô ấy sau này.

Từ khi Khương Du và Thịnh Trạch quen biết tới bây giờ, nếu không phải gặp nhau ở trong đoàn làm phim thì cũng là trên đường đi quay phim.

Thịnh Trạch dường như còn quan tâm đến sự nghiệp của Khương Du hơn cả cô ấy nữa. Chỉ cần là kịch bản mà Khương Du có hứng thú, hoặc là được đánh giá cao thì chắc chắn sẽ rơi vào tay cô ấy.

Giống như cả 2 người họ đang lao về phía trước để đạt được một kết quả nào đó. Trên con đường ấy, cả 2 không cần phải nói quá nhiều, nhưng giữa họ có một sự ăn ý và ngầm hiểu mà người ngoài không biết được.



Nhìn Khương Du và Thịnh Trạch ở bên nhau lâu như vậy, tôi cũng quên mất cảm giác khi anh ấy ở bên tôi rồi.

Nhưng chắc chắn anh đã thay đổi.

Không giống với thái độ trưởng thành điềm tĩnh, bao dung phong độ khi đối diện với Khương Du. Thịnh Trạch từng là người ấu trĩ lại keo kiệt, chỉ vì tôi thuận miệng khen bạn cùng phòng của anh, anh sẽ không để tôi và bạn cùng phòng gặp nhau nữa. Rồi khi chúng tôi cãi nhau, anh sẽ cố ý tắm nước lạnh để sinh bệnh, sau đó yếu ớt gọi điện thoại cho tôi:

"Bác sĩ Giang, anh ốm rồi."

Bây giờ nghĩ lại, dường như đã trải qua một đời.

Vào giữa tháng 9, có tin Khương Du bị thương trên phim trường.

Nghe nói là nhập vai quá sâu nên không thoát vai được. Trong bộ phim phòng chống m.a t.úy đó, sau khi quay đến cảnh bạn trai h.i s.inh vì nhiệm vụ, cô ấy đã nhảy xuống vách đá.

Nhưng cũng may là được các nhân viên cứu hộ kịp thời nên chỉ bị xây xát nhẹ.

Đương nhiên, nữ chính cũng là không thể biết mình sẽ gặp chuyện không may, đây đều là thúc đẩy tuyến tình cảm của cô và Thịnh Trạch.



Sau khi biết tin, Thịnh Trạch trực tiếp nhờ người lái trực thăng chở cô ấy đến bệnh viện, bởi vì quãng đường còn xa, lái xe cũng quá chậm.

Sau đó một thời gian rất lâu, Khương Du không muốn giao tiếp với người khác, luôn thẫn thờ ngồi ở trên giường.

Ngày hôm đó, Thịnh Trạch cùng bác sĩ nói chuyện xong thì đi vào phòng bệnh, Khương Du đang dựa vào trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm rơi nước mắt.

Thịnh Trạch nhẹ nhàng an ủi cô:

"Đừng sợ, có anh ở đây với em."

Nghe vậy, Khương Du quay đầu nhìn anh, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên nắm lấy góc áo của Thịnh Trạch, rồi dựa vào trong ngực anh khóc lên thành tiếng.

Khương Du là một diễn viên hàng đầu nên rất ít khi khóc, hoặc có khóc thì cũng rất kiềm chế. Ngoại trừ những cảnh phải khóc trong phim, có lẽ đây là lần đầu tiên Khương Du khóc mà không để ý đến hình tượng của mình.

Mỗi lần Khương Du và Thịnh Trạch có dấu hiệu ôm nhau thì tôi đều cố ý tránh mặt. Nơi ở của hai người họ thì tôi không vào được, tôi cứ như cô hồn dã q.ủy đi lang thang xung quanh, cũng không nghĩ bọn họ sẽ làm gì trong đó, chỉ chậm rãi chờ trời sáng.

Nhưng cái ôm bất ngờ này khiến đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, sau đó những hình ảnh quá khứ của chúng tôi lướt nhanh như một bộ phim, cuối cùng chậm rãi chú ý vào hai người trước mặt.

Thực ra tôi lảng tránh chỉ là để lừa mình dối người, ở nơi mà tôi không nhìn thấy, có lẽ họ còn thân mật hơn bây giờ.

Một màn này đủ để kích thích sự bình tĩnh ngụy trang của tôi, linh hồn đau đớn âm ỉ, bên tai truyền đến một giọng nói xa xôi:

"Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!"

"Nhịp tim của bệnh nhân không bình thường..."

"Mạn Mạn, em nói sẽ vĩnh viễn ở bên anh, chính em đã nói như vậy!"

"Mạn Mạn."

Không biết qua bao lâu, thanh âm bên tai dần dần biến mất, tầm mắt xuyên qua bóng tối, phảng phất trở về năm lần đầu tiên tôi gặp Thịnh Trạch.