Có lẽ là Dục Vương tu dưỡng đã lâu, lâu đến mức cậu đã quyên mất vị chủ tử này cũng từng là một người lãnh khốc vô tình, lại có lẽ sống an nhàn quá lâu, khiến cậu quên mất, đây không phải thời hiện đại nơi mà mỗi người đều đồng tâm hiệp lực xây dựng một xã hội hài hòa, đây là xã hội phong kiến xưa ăn thịt người không nhả xương, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là thú vật được nuôi dưỡng mà thôi, có cái gì lợi hại đâu, muốn đánh muốn giết cũng chỉ cần một câu nói của chủ tử là xong.
Cậu đã quên mất thân phận của Dục Vương, cũng đã quên mất thân phận của chính mình, ngây thơ cho rằng cái loại trình độ vu oan hãm hại này sẽ không ảnh hưởng gì đến Thịnh Tây.
Thịnh Hoài cứng đờ mà quỳ gối ở nơi đó, không nói lên lời.
Nếu cậu tuân mệnh, Thịnh Tây mà đi vào Bắc Trấn Phủ Tư thì không có khả năng bước ra, nếu cậu kháng mệnh, giây tiếp theo cậu sẽ bị Trường Nhai ở ngoài cửa cùng ám vệ trong và ngoài cửa bắt lấy.
Ảnh vệ doanh không cần những người không tuân mệnh chủ tử.
Thư phòng an tĩnh như đã chết lặng.
Tiếng cây ngoài cửa không ngừng lay động, phảng phất như đang thúc giục cậu mau chóng đưa ra quyết định.
Thật lâu sau, đến khi Vĩnh Ninh công chúa cho rằng cậu muốn kháng lệnh, Thịnh Hoài nói: ” Được.”
Âm thanh thực bình tĩnh và lạnh lùng.
Vĩnh Ninh có chút kinh ngạc.
Nàng biết thái độ của Vương huynh đối với tên Thịnh Hoài này từ trước đến nay không giống như bình thường, không chỉ ban danh cho hắn, còn tự mình dạy dỗ hắn, cho dù sau này phạm sai lầm cũng vẫn muốn giữ bên cạnh người.
Nàng cũng biết Thịnh Hoài và Thịnh Tây huynh đệ tình thâm, năm đó Thịnh Hoài chạy trốn nhiều lần như thế, đều là Thịnh Tây bọc hậu giúp hắn. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà nàng với hướng Vương huynh xin Thịnh Tây làm hộ vệ cho mình.
ads
Vương huynh chú ý quá mức tới một ảnh vệ, cái này cũng không phải chuyện tốt, huống chi là khuôn mặt của tên ảnh vệ này đẹp quá mức, không giống ảnh vệ, mà giống như một nam sủng hầu hạ người thì đúng hơn, thậm chí so nhan sắc còn muốn đẹp hơn.
Nàng không thể không nghĩ tới Thịnh Hoài là quân cờ ngụy trang mà ai đó sắp đặt. Người này thực sự là không giống với đám ảnh vệ, trên người hắn không có cái mùi vị tử khí âm trầm đó, nàng thậm chí còn nhìn ra cả tham vọng và thủ đoạn của hắn.
Có lẽ là nàng hiểu lầm, Thịnh Hoài chỉ đơn thuần là một ảnh vệ, nhưng lại là một cái biến số không thể bỏ qua, mà nàng lại không thể để xảy ra bất kì chuyện gì nằm ngoài tầm kiêm soát nữa.
Thịnh Tây chính là một quân cờ nàng dùng để kiềm chế hắn, nhưng cũng không quan trọng, lần này không giữ nổi thì thôi, nhưng nàng còn không nghĩ tới Thịnh Hoài lại có thể dễ dàng bỏ rơi người quan trọng với mình như vậy.
Quả nhiên là tâm tính tàn nhẫn.
Ngũ cảm của Thịnh Hoài từ trước đến nay vẫn luôn nhạy bén, cậu phát hiện ánh mắt của Vĩnh Ninh công chúa nhìn mình lại thay đổi, giống như nhìn cái tên ngụy quân tử rác rưởi chuyên đi gây họa cho nhân gian ấy.
Cậu lại muốn thở dài.
Nếu không tuân lệnh thì bị coi là có ý đồ gây rối, tuân mệnh lại chính là ham sống sợ chết, được rồi, đạo lý đều bị các người nói hết rồi.
Quy tắc của ảnh vệ —– Điều 1 sưu tầm — mệnh lệnh của chủ tử cao hơn mạng sống.
Cho nên lúc này không do dự tuân mệnh mới là bình thường không phải sao? Cậu như thế nào lại trở thành hạng người tham sống sợ chết rồi. Vĩnh Ninh công chúa ơi, ngươi tỉnh lại giùm cái đi, đừng có xem cậu như người bình thường, cậu chỉ là một ảnh vệ thôi, buông tha cậu đi.
Thịnh Hoài lĩnh mệnh rời đi, ra khỏi cửa lại gặp phải Trường Nhai đứng ở cửa như một pho tượng gỗ.
Trường Nhai:……
Thịnh Hoài:……
Tuy rằng ngươi không nói gì nhưng trong mắt của ngươi không hề che dấu khinh thường cùng sợ hãi, tuy rằng ta là ảnh vệ nhưng mà không biết vì cái gì mọi người đều yêu cầu tình cảm từ ta, ta không thể bác bỏ chỉ có thể làm tên rác rưởi ném bỏ đồng bọn thôi. Ta là củ khoai nóng bỏng tay đó, được chưa?
Trường Nhai: Sát khí! Lại vẫn cứ xằng bậy như vậy, chẳng lẽ đến cả Thịnh Tây cũng không thể làm cho hắn rung động một chút nào sao? Quả nhiên là tàn nhẫn, vô tình!
Con ngươi của Trường Nhai co lại, anh lặng lẽ chạm vào thanh kiếm bên hông, ánh mắt nhìn Thịnh Hoài càng trở lên nghiêm túc hơn. Thịnh Hoài tập mãi thành quen, lông mày cũng chẳng thèm động.
Nhiều năm như vậy, cậu cũng không biết tại sao mình xuyên qua, cũng không biết thân thế của chính mình, cũng không biết tại sao Dục Vương đơn phương đối đãi với cậu không giống người thường, nhưng điều duy nhất mà cậu hiểu rõ chính là, người của Dục Vương phủ đều thích tưởng tượng lung tung, nhưng họ lại một mực tin tưởng những gì mà họ nghĩ, đặc biệt là khi đối diện với cậu.
Trường Nhai vẫn còn ở địa trận sẵng sàng nghênh đón quân địch, Thịnh Hoài lại lạnh mặt liếc hắn một cái, thi triển khinh công biến mất trong bóng đêm.
Cậu bây giờ có rất nhiều việc phải làm.
Thịnh Hoài trực tiếp tới Hình Các.
Hình Các thuộc về ảnh vệ doanh, chuyên dùng để trừng phạt ảnh vệ phạm lỗi, giam giữ bức cung phạm nhân, hình phạt tàn khốc, so với ác danh chiếu ngục ai nghe thấy đều sợ vỡ mật của Cẩm Y Vệ cũng không nhường chút nào.
Tuy nói là ‘Các’, nhưng thật chất là nó được xây dựng ở dưới lòng đất, lối vào nằm ở dưới núi giả ở hoa viên trong Vương phủ.
Thịnh Hoài ở Hình Các tìm được Thịnh Tây đang hôn mê.
Hắn bị thương bởi kiếm, miệng vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu, hơn nữa sắc mặt hắn tím đen, môi thâm, là dấu hiệu của trúng độc gây ra.
Thịnh Hoài móc ra một viên thuốc giải độc từ trong bình ngọc ra cho hắn uống, vận công ép độc ra cho hắn, lại quay ra nói với ảnh vệ ngoài cửa lao: “Đi gọi Thịnh Nam đến đây.”
Ảnh vệ lĩnh mệnh lui xuống, rất nhanh, Thịnh Nam đã tới rồi.
Hắn còn mặc ‘Sa y’ gần đây đang thịnh hành ở Linh Phong Lâu, khắp người tua lụa màu trắng, khăn choàng tóc màu đen, dáng người yểu điệu, trông như liễu yếu đào tơ.
Đi đến gần liền hỏi:” Các ngươi sao lại thế này?”
Thịnh Hoài nhìn trang phục như đóa sen trắng của hắn, hỏi:” Ta lại càng muốn hỏi ngươi một chút, trang phục này của ngươi là thế nào đây?”
Thịnh Nam trừng mắt nhìn cậu một cái: ” Nói chính sự đi, bên ngoài đều đang nói Dục Vương phủ cấu kết với tộc Khuyển Nhung mưu hại chúng thần triều đình, vài vị đại thần bị ngộ sát.”
Thịnh Hoài lạnh giọng nói:” Ta cũng nói chính sự, ngươi vẫn là nhận việc này đi.”
Âm thanh lạnh lẽo đến mức từng chữ như ném ra băng, Thịnh Nam biết cậu thực sự tức giận, trầm mặc một lát nói: ” Chuyện này để sau nói, việc của Thịnh Tây quan trọng hơn.”
Hắn dừng một chú, ” Miệng vết thương không nghiêm trọng, độc tố có hơi khó giải quyết, vẫn còn tồn đọng một chút trong cơ thể, thuốc giải độc không có tác dụng nhiều, ta muốn đi phối một loại thuốc khác.”
“Không có thời gian.”
“Làm sao vậy?”
Thịnh Hoài liếc hắn một cái, ánh mắt làm cho người ta lạnh cả người: ” Mệnh lệnh của chủ tử, phạt 300 roi, phế bỏ võ công, giao cho Bắc Trấn Phủ Tư tra khảo.”
Thịnh Nam theo bản năng nhìn Thịnh Tây an tĩnh nằm trên giường, cổ họng thắt lại, anh nhẹ giọng nói:” Vì cái gì … “
“Không vì cái gì cả, ảnh vệ chỉ cần nghe theo mệnh lệnh.”
Thịnh Nam thở ra một hơi, bình tĩnh lại, nói: ” Ta nghe nói, Thịnh Tây trao đổi thư tín riêng với tộc Khuyển Nhung, tiết lộ thông tin tình hình chiến tranh của hai vị đại thần trong triều cho bọn họ, cũng cấu kết với người Khuyển Nhung hành thích hai vị đại thần đó, nhưng âm mưu bị bại lộ, là bị Vĩnh Ninh công chúa bắt được.”
Thịnh Hoài lạnh nhạt nói:” Sự việc mới xảy ra bất quá chỉ vài giờ ngắn ngủ, nhưng những gì ngươi nghe được đều rất chi tiết.”
Thịnh Nam:???
Thịnh Hoài lại nói: ” Cũng đúng, Linh Phong Lâu không thiếu nhất chính là nhi tử của quan đại thần, dù là ai thì cũng có thể cùng ngươi nói vài ba câu.”
Thịnh Nam:……
Sao ngươi lại thiếu đánh như vậy? Có thể nói chuyện bình thường được không?
Thịnh Nam liền nghiêm túc, trầm giọng nói:” Thịnh Tây không có khả năng làm ra loại việc này, có người cố tình hại hắn.”
Thịnh Hoài: “Chỉ sợ người mà chúng nhắm đến không phải Thịnh Tây, mà là Dục Vương phủ.”
Thịnh Nam: “Thịnh Tây chỉ là cái vỏ bọc?”
Thịnh Hoài: “Không, hắn chỉ là cái đứa thiểu năng trí tuệ.”