Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 202: "Đúng vậy, yêu đương rồi~"




"Em nhớ có câu nói, bảo là —— đen bạc đỏ tình, đổi lại với em thì này hẳn là...." Tiểu Viên cúi người, rồi dán sát vào vành tai của người phụ nữ kia, khẽ lẩm bẩm theo hơi thở: "Tịt trên đài, bùng trên giường......" Cô hơi cong môi, sóng gợn lăn tăn tỏa ra trong mắt.

Cô cúi thấp đầu xuống, cùng sử dụng môi lẫn tay, dần dần đã mò mẫm được cách thức, càng thêm nhập tâm vào, thành thạo lên.

Nơi giường chăn vang tiếng sột sột soạt soạt, khắp bầu không khí đều là vang vọng ướt át. Tay Vĩ Trang đã nắm chặt khăn trải giường, vành tai trắng như tuyết, kể cả da dẻ chung quanh đều đã đỏ hết......

Vừa nãy Tiểu Viên lướt di động với một vẻ mặt đau khổ phiền muộn, sau đó đã dúi mình vào trong lòng cô ấy, giống bé mèo con ấm ức: "Em lại chẳng nghĩ đến giải thưởng, chị Nguyễn Thanh cũng đã nói rõ ràng với em, em không thể nào cứ lấy giải nữ diễn viên xuất sắc dễ dàng như vậy, nhưng mấy người trên mạng đó cũng nói đến khó nghe quá rồi, hu hu...."

Vĩ Trang nhíu mày lại: "Phi Dực chẳng làm việc à? "

Tiểu Viên nói nghẹn ngào: "Có ấy chứ, hức, nhưng mà em vẫn thật khổ sở mà, em cần an ủi. "

Lông mi của cô tựa như treo lên giọt lệ, khiến đôi mắt của cô bật lên vẻ long lanh nước, yếu đuối đáng thương mà nhìn vào Vĩ Trang, nhìn đến mức lòng Vĩ Trang cũng mềm hết ra, đã ôm chặt cô: "Muốn an ủi gì, em nói đi."

Tiểu Viên bắt đầu cắn chỗ cổ áo của cô ấy: "Em, muốn chị. "

Mãi một hồi lâu sau Vĩ Trang mới ý thức được hình như mình trúng kế rồi, đã bị diễn xuất đáng thương tội nghiệp của cô lừa cho. Thế nhưng, dường như cô ấy cũng không từ chối được sự gần gũi của Tiểu Viên.

Tới cuối cùng rồi, cô ấy lại trở nên co rúm, làn sóng dịu dàng ấm áp thật lớn đã vây quanh cô ấy. Cô ấy gần như ngạt thở, âm thanh cũng tắc nghẹn cả rồi.

Qua tới sau, hai người dính ở trên giường, nói lời tâm sự.

"Thật sự không sao chứ? Cũng không để ý một chút nào cả?" Vĩ Trang hỏi cô.

"Không sao," Tiểu Viên cười rồi nói, đôi mắt cong cong: "Em biết chả dễ dàng như vậy, nếu em thực sự lấy được thì kia mới là 'người người oán trách, bị người ghen ghét' đấy."

"Nói thêm nữa, tùy mấy người trên mạng bọn họ đi mà thảo luận đi, em không để bụng." Cô cười, thoáng hôn mặt Vĩ Trang.

"Ừ." Vĩ Trang xoa xoa tóc của cô, vài phần tán thưởng lộ ra trong mắt, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống: "Thế Nguyễn Thanh thật sự mặc kệ ngôn luận trên mạng luôn?"

"Phì, 'lấy bất biến ứng vạn biến' (tùy cơ ứng biến) thì được rồi, vả lại, em cũng đã lên xếp hạng tìm kiếm luôn."

Tiểu Viên cười: "Này thì đã đủ đoạt sự nổi bật của người khác rồi."

Lúc này Vĩ Trang mới thôi, bỗng nhiên cô ấy nhớ tới đến chuyện khác, bèn hỏi cô: "Đúng rồi, em còn chưa nói tôi hay, em có vừa lòng với căn hộ tôi chọn cho em hay không."

Căn hộ mà Vĩ Trang chọn cho cô ở ngay Quân Duyệt uyển, có hai kiểu. Một cái là cùng tòa nhà với Vĩ Trang, ở tầng 25, diện tích thì giống y với tầng 33, ước chừng có hơn 210 mét vuông. Mặt cái khác ở tòa nhà sát bên, diện tích có lẽ một chút, tầm đâu khoảng 140.

"Nơi này đắt quá rồi......."

Tuy rằng mấy năm nay cô kiếm được không tính là ít, thế nhưng muốn mua đứt toàn bộ một lần thì vẫn là có hơi trầy trật. Tiểu Viên vẫn luôn trốn tránh đề tài này, nhưng lần này thì đành phải nói ra lời thật rồi.

"Thẻ em cho tôi đủ dùng rồi." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.

"Sao có thể......." Tiểu Viên vội vàng nói, tấm thẻ cô đưa Vĩ Trang kia chỉ có hai phần ba tài sản của cô, một phần ba còn lại thì cô để ở chỗ anh trai, để anh ấy đầu tư giúp cô. Cho nên tiền trong thẻ là còn lâu mới đủ: "Đã nói em muốn tự mình mua mà, chị đừng có trả tiền thay em! "

"Đây là bất động sản thuộc danh nghĩa Đồng Hoa, làm quan hệ nội bộ cho em thì cũng là có thể được," Vĩ Trang liếc cô một cái: "Nếu em không nói với tôi là thích nào căn nào, thì tôi đều ký cả hai căn cho em đấy.

"A!" Tiểu Viên gấp đến độ đến bụm lại môi người kia: "Vậy em muốn căn nhỏ kia là được rồi, cái nhỏ cái nhỏ! "

Vĩ Trang kéo tay cô ra: "Tôi hơi nghiêng về phía căn lớn kia."

Tiểu Viên lại đến bụm môi người kia lần nữa: "Cái nhỏ thì đủ ở rồi."

Vĩ Trang lại kéo tay cô ra lần nữa: "Cái lớn cùng tòa nhà với tôi, cách chỗ tôi tương đối gần. Mấy tầng chỗ tôi ở là đã tách biệt với thang máy của các tầng khác, hoàn toàn không đụng mặt phải những người khác, em không cần lo lắng điểm này."

Quân Duyệt uyển đều là mỗi thang máy một căn hộ, có điều, bắt đầu từ tầng 33 mà Vĩ Trang ở thì vẫn là lối vào thang máy riêng dành cho cá nhân. Tầng 33 cùng với tầng 34, còn tầng 35 tách ra, so với các chủ hộ khác tầng của tòa nhà này thì còn được thêm một biện pháp an toàn.

Vườn hoa độc lập, mỗi tòa nhà một kiểu khác nhau, khoảng cách ngăn giữa ngang ngửa đến mức xa, đều cần phải gọi quản gia lái xe tới.

"Nhưng mà thật sự lớn quá rồi, em cũng không ở được căn hộ lớn như vậy, lại cho em giá nội bộ như vậy, em cũng....."

Cô còn chưa nói xong, thì đã bị Vĩ Trang bịt kín môi, rồi đè cô xuống dưới. Tiểu Viên "ưm ưm" mà không nói được thành lời, khó khăn lắm mới có được khoảng trống, thở dốc mà nói: "Vậy là không được, nói xong xuôi rằng em muốn tự mình mua......"

"Hướng tiểu miêu!" Vĩ Trang nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm cô, khẽ nheo mắt: "Tôi cũng đáp ứng điều kiện của em rồi, có phải em nên nhận lời tôi hay không?"

Thông thường, khi Vĩ Trang bắt đầu gọi cô là "Hướng tiểu miêu", liền đã có nghĩa là cô "nguy hiểm rồi"!

Tiểu Viên vẫn nén nhịn nhịp tim vang thình thịch loạn xạ, ra vẻ nghiêm túc: "Nhưng thật sự em không cần căn hộ lớn như vậy. Em lại không giống người nào đó, một người mà ở ba tầng, chỗ khác (không sử dụng) còn nhiều như vậy...... ưm, ư ư......."

Cô trốn được mấy cái, thì hết né tránh được, đôi tay liền đã bị kiềm giữ rồi. Người cô giãy giụa, rồi lại bị sự dịu dàng của người phụ nữ kia giam cầm lấy.

Động tác của người kia không cho phép ngăn trở, lại hết sức kiên nhẫn cùng dịu dàng.

Tiểu Viên bị người kia âu yếm mơn trớn lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng tinh tế, nhưng người kia chỉ là không cho cô.

"Ư, Trang......." Tiểu Viên bám vào cánh tay của người kia, ánh sáng con ngươi mang vẻ ướt át, khẩn cầu. Hơi thở của Vĩ Trang kề vào mang tai của cô: "Em biết em nên nói gì mà. "

Tiểu Viên đã giận mà nhìn người kia một cái, cắn vào môi, chính là không muốn nói.

Độ cong nơi môi của người phụ nữ kia nhấc lên, động tác càng thêm ung dung thủng thỉnh, trêu ghẹo đến mức Tiểu Viên suýt nữa thì muốn quỵ. Thậm chí cô còn chủ động đến cạ người kia, dùng âm thanh mềm nhũn để khêu gợi người kia. Bởi vì kiềm chế mà đôi mắt Vĩ Trang cũng càng thêm đen bóng, sâu sắc, cũng càng thêm nguy hiểm hơn.

Giống như là đá ngầm phía dưới mặt hồ, chỉ một tầng băng hơi mỏng kết lên. Chỉ cần nhẹ nhàng một chút thì liền tan rã ra, rồi hóa thành ngọn lửa, cháy sém trọn trái tim của Tiểu Viên.

"Hướng tiểu miêu, đồng ý với tôi," Môi của người kia lầm nhầm, mang theo sự mềm mại kiểu cánh hoa, toả ra ánh sáng rực rỡ, mê hoặc cô, với lại cánh tay của người kia rà tới lui ở rìa ngoài.

Rốt cuộc Tiểu Viên đã nhịn không được: "Ừm, nhận, đều đồng ý với chị, mau muốn em......."

Cô nhìn thấy ánh mắt của Vĩ Trang cũng đã biến đổi theo lời cô nói, đã khơi dậy ngọn lửa mê muội, mặt của người kia dần dần mơ hồ trong tầm nhìn của cô.....

Sau cơn mưa chợt thoáng chốc tạnh hẳn, Vĩ Trang cũng cảm thấy bản thân đã hơi mất khống chế. Cô ấy ôm lấy Tiểu Viên, Tiểu Viên đã hoàn toàn không còn sức lực, hô hấp cùng nhịp tim của hai người cùng tập trung, chậm xuống lại từng chút, dư âm còn đang quẩn quanh.

Quá..... quá thỏa nguyện rồi.

-

Các cư dân mạng phát hiện Hướng Tiểu Viên hoàn toàn chẳng chịu ảnh hưởng bởi những lời xiên xỏ kia, Weibo của cô vẫn đang thoải mái thảnh thơi đăng lên những chuyện thường ngày của mình, cứ đánh nhãn đơn kỳ kỳ quái quái, hơn nữa hiện tượng này đã bắt đầu từ tháng 12 năm ngoái rồi, cũng không chỉ vậy, hẳn là từ càng sớm hơn về trước, trong đó có thời gian đứt đoạn hơn một năm, sau này đã tiếp nối một lần nữa.

"Thời tiết thật tốt nha! Bữa tối hôm nay, tàu hủ ky nhồi thịt, củ niễng xào thịt heo, ăn ngon thật! #ZZ"

"Mua được một bó cúc La Mã, thật đẹp mắt! #ZZ"

"Ảnh tự chụp ở bể bơi! Moah moah! #ZZ"

.....

Các cư dân mạng cũng nhặt ra được điểm bất thường: "Chẳng lẽ là yêu đương rồi? "

"Tôi vẫn luôn cảm thấy cái ZZ này là ám hiệu nào đó ấy nhỉ!"

"Vi diệu, rất vi diệu! "

Có 'người làm vườn' đã đánh bạo hỏi một câu ở phía dưới Weibo: "Chị Viên ơi, phải chăng chị yêu đương rồi! "

Vị này cũng chẳng ngờ rằng qua một tiếng sau đó, Tiểu Viên sẽ cười ha ha ở trong bình luận mà trả lời mình: "Đúng vậy, yêu đương rồi ~"

Lần này khu bình luận mới thật sự là điên rồi!

Không lâu sau, "Hướng Tiểu Viên yêu đương rồi" liền đã leo lên bảng xếp hạng tìm kiếm.

Dương Kiều nhìn thấy tìm kiếm nóng sốt này thì đã lập tức phun cà phê, Nguyễn Thanh thì ôm đầu, kêu rên: "Quản không được, không kiểm soát nổi không kiểm soát nổi! "

"Không sao, lại không phải nữ thần tượng, chị, chị à, hít hơi vào, hít hơi vào, thở hơi thở hơi ra nào... giãn ra." Dương Kiều tiện tay cầm tài liệu quạt gió cho cô ấy, đảo tít mắt: "Là vị lần trước, khi chị uống say rồi nói với em kia sao? Chị biết đấy, chính là..... "

"Cái gì! Chị đã nói với cô là sếp Vĩ rồi sao?" Nguyễn Thanh bị dọa tới mức đôi mắt đều trợn tròn hết, bất cẩn liền đã buột miệng thốt ra.

"Bạch!" Tập tài liệu trong tay Dương Kiều rớt xuống đất ngay lập tức, Dương Kiều không ngờ liền đã gài ra được như vậy, càng không nghĩ tới còn là một cái tên long trời lở đất thế kia. Dương Kiều nghẹn họng trố mắt: "Ai?"

Nguyễn Thanh: "....... Xong rồi xong rồi xong rồi! "

Dương Kiều đã bịt kín miệng.

-

Trong kỳ Quốc khánh, Trâu Nhất Nhụy và cậu út nhà họ Ngô đã đi vào cung điện hôn nhân, hình thức long trọng mà linh đình. Lục Tĩnh Niên cùng Hướng Tiểu Viên đều nhận lời mời làm phù dâu của cô nàng.

Ở phòng trang điểm, sau khi trang điểm của Trâu Nhất Nhụy hoàn thành thì để chuyên viên trang điểm đi ra ngoài. Cô nàng nắm lấy cánh tay Tiểu Viên, nhỏ giọng hỏi cô: "Sao cô tới một mình vậy, không phải tôi kêu cô dẫn bạn sao?"

"Hầy, người ấy không có thời gian, bận công tác mà!" Tiểu Viên hơi nhún vai vẻ vô tội.

"Sao mà tôi nghe thấy giống như anh ta thật lấy lệ với cô á, cô coi chừng bị lừa ấy!" Trâu Nhất Nhụy sờ sờ búi tóc của mình, rồi nhắn nhủ cô một câu.

Tiểu Viên cười cười, còn chưa đợi cô trả lời, thì Lục Tĩnh Niên cũng đã gia nhập vào: "Đúng vậy, tuyệt đối phải rút ra bài học của tôi." Năm ngoái hợp đồng của Lục Tĩnh Niên kết thúc, lúc cô ấy đang mờ mịt thì Đồng Hoa thế mà đã ra mặt ký với cô ấy, điều kiện cho cô ấy rất phong phú. Cuối cùng, Lục Tĩnh Niên đã bình tĩnh lại, cũng càng có kỳ vọng cùng quyết tâm chắc chắn hơn đối với sự nghiệp của chính mình, cả người cô ấy đều đã sáng sủa lên.

Tiểu Viên cười, khẽ cong mắt, ôm hai người bọn họ:"Các cô yên tâm đi!"

"Cô dắt anh ta cho tụi này xem, tụi này mới yên tâm!" Trâu Nhất Nhụy mở di động ra, chọn lựa góc độ phù hợp với cả ba người các cô.

"Đúng đúng đúng, cô thì luôn lần lữa, tôi cũng nghi liệu có một người như vậy hay không rồi!" Lục Tĩnh Niên cũng nói đùa.

"Còn không phải à!" Trâu Nhất Nhụy tìm xong góc độ rồi: "Cười nào!" 'Tách tách' chụp liên tiếp đến mấy tấm.

"Được, tôi nhất định giới thiệu người ấy cho các cô!" Tiểu Viên gật đầu.

"Nuốt lời thì cô không được lấy được 'nữ diễn viên xuất sắc'!" Trâu Nhất Nhụy bất chấp, nói.

"Ô! Bậy bậy bậy!" Lục Tĩnh Niên nói, giọng hoảng: "Này cũng quá......"

"Được đấy, nhưng các cô phải hứa với tôi nha, nhất định chớ có bị hù chạy ấy!"

"Hừ!" Trâu Nhất Nhụy đứng lên: "Tôi bảo đảm là tôi sẽ không!" Lúc này, có người gõ cửa, tới thông báo với các cô là đã tới giờ rồi.

Lục Tĩnh Niên mím môi cười: "Được được!" Cô ấy khom người thoáng chỉnh váy cho cô nàng Trâu Nhất Nhụy, nghiêm mặt, nói: "Chúc mừng nhé, Nhuỵ em! "

"Chúc mừng nha! Chị Nhuỵ!" Tiểu Viên cũng cười với cô nàng.

Trâu Nhất Nhụy không biết cớ sao viền mắt có hơi nóng lên: "Chậc, rốt cuộc hôm nay tôi là nữ chính rồi, không dễ dàng mà! Hôm nay chụy đây đẹp nhất! Đẹp lấn át hai người các cô, tôi đã mua bài (PR) sẵn rồi! "

"Đúng vậy, hôm nay tụi tôi làm vai phụ cho cô!"

"Xin mời trân trọng cơ hội này!"

"Cũng đúng, nếu như lại một lần nữa, thì phải kết hôn lần hai rồi! "

"Bậy bậy bậy! "

Trâu Nhất Nhụy đưa hai khuỷu tay cho các cô, ba người đã đi thành một hàng, nét cười tươi rói.

"Tôi thật sự không ngờ rằng phù dâu của tôi là các cô! "

"Tôi cũng không nghĩ tới!"

"Ai mà có thể nghĩ đến đâu! "

"Ha ha ha ha ha...."