Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 205: Đôi ba chuyện của các cô (một)




Điền Điền đi thang máy người giúp việc lên tới được tầng 33. Sau khi đón Tết thì cơ bản là Tiểu Viên đã định cư ở Quân Duyệt uyển, điều này có nghĩa là cô bé thường xuyên phải lên đến này. Thời gian cô bé nán lại không dài, cơ bản đều là chờ chị Tiểu Viên.

Điền Điền còn nhớ, lần đầu tiên khi tới nơi này thì siêu cấp căng thẳng, may mà chẳng đụng mặt Vĩ Trang. Trên thực tế, đóng phim xong thì cả tháng này Tiểu Viên đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, nên cô bé cũng chẳng tới bao lần.

Hôm nay Tiểu Viên có cuộc phỏng vấn, cô bé mang theo một bộ đồ lại đây trước, qua một lát sau, chuyên viên trang điểm cũng đã được quản gia dẫn vào đến.

Vị này là chuyên viên trang điểm vô cùng nổi danh trong giới, là người Tiểu Viên hợp tác dài hạn. Đẩy rương trang điểm, thở hắt ra một hơi dài: "Đến cả trợ lý tôi cũng không dám dắt theo, hôm nay cô phải làm trợ thủ cho tôi đấy."

Điền Điền cười: "Không thành vấn đề."

Chuyên viên trang điểm bước chân đi vào trong, quan sát xung quanh: "Chị Viên của chúng ta đâu?"

"Còn chưa xuống tới."

Chuyên viên trang điểm thoáng nhìn quét một vòng, tìm được một chỗ ánh sáng tốt, giở rương trang điểm ra, bỗng nhiên nhỏ giọng: "Cho nên...... cô có gặp qua, khụ, vị kia chưa?"

Điền Điền hơi lắc đầu: "Em chưa gặp qua sếp Vĩ."

"Tôi...... rất muốn gặp người thật thử." Chuyên viên trang điểm thoáng ngó trái phải, lại nói bằng giọng thì thầm.

Điền Điền khẽ che miệng, thoáng cười gượng chút.

Lúc này, giọng nói của Tiểu Viên đã vang lên, chào hỏi với họ.

Hai người không hẹn mà cùng mà quay đầu lại, phát hiện Tiểu Viên cười khanh khách mà đứng ở trước mặt bọn họ, chỉ có một mình cô.

Điền Điền hơi mím môi, bằng tầm ngoài khóe mắt, đã tóm được rõ ràng nét thất vọng chợt lóe qua kia trong mắt chuyên viên trang điểm. Cô bé thầm nghĩ, mình tới nhiều lần như vậy cũng chưa chạm mặt, số của người này nào có khả năng đỏ như vậy.

Chuyên viên trang điểm đã nhẹ nhàng khẽ ho một tiếng, rồi hàn huyên vài câu cùng Tiểu Viên giống mọi khi, sau đấy liền bắt đầu tô vẽ cho cô. Điền Điền cũng sáp qua đến hỗ trợ, truyền bút, cọ một chút, lấy hộp phấn mắt gì đó tí xíu. Ba người nói nói cười cười cũng rất náo nhiệt.

Bỗng dưng, Tiểu Viên nghiêng mặt một đợt, nhìn hướng ra ngoài như cảm giác được, hàng mi dày mảnh cong vút giương lên, ý cười tràn ra: "Sao đấy?"

Chuyên viên trang điểm và Điền Điền cũng nhìn đến theo tầm mắt của cô, người phụ nữ kia rũ mắt, yên lặng đứng ở nơi đó, da dẻ thì trắng toát không chút tì vết. Dáng người cực kỳ cao gầy, có cảm giác lạnh lẽo vắng lặng kiểu tách biệt với thế giới.

Hai người bọn họ nén lại hô hấp, lặng lẽ quan sát.

Khi người phụ nữ kia tiếp xúc với ánh mắt của Tiểu Viên, thì lập tức một chút ý cười nhuộm lên khóe mắt của cô ấy, cảm giác lành lạnh kia cũng đã trở nên mông lung. Cô ấy nói: "Tôi có việc, phải đi công ty, tối nay có thể phải về muộn chút."

"À, được rồi," Tiểu Viên cười: "Chị không cần xuống tới nói với em mà, chị nhắn tin nói cho em biết là được rồi."

Người phụ nữ kia cũng thoáng cười: "Tôi đã gửi WeChat, em chưa trả lời."

Tiểu Viên 'ôi' một tiếng: "Mãi lo trò chuyện ấy," Giọng nói của cô càng êm ái hơn chút: "Xin lỗi mà!"

"Ừ, nhớ là được." Vĩ Trang nhìn cô: "Thế tôi đi đây."

"Ừ, bái bai." Tiểu Viên vẫy vẫy tay về hướng người kia.

Vĩ Trang mỉm cười, tầm mắt lúc này mới thoáng quét về phía hai người nghe đến mải mê cạnh bên cô, khẽ gật đầu với họ. Cái gật đầu này không là gì, nhưng trên mặt của chuyên viên trang điểm và Điền Điền đều đã hiện lên vài phần ý ngượng, thế mà lại để Vĩ Trang chào hỏi trước với họ ư?

Chuyên viên trang điểm cứ thế ngại ngùng mà gọi: "Sếp Vĩ."

Điền Điền đứng thẳng dậy, vẻ hoảng hoảng loạn loạn: "Khụ, sếp Vĩ."

"Ôi, hai người không cần căng thẳng đâu." Tiểu Viên nhẹ nhàng bật cười lên trước, biểu cảm của họ liền càng vi diệu, càng xấu hổ hơn.

"Giữa trưa nhớ ăn cơm đấy." Ánh mắt Vĩ Trang đã dừng ở trên mặt Tiểu Viên, rồi tiếp đó nhảy tới nơi Điền Điền. Cô bé đã nhấc lên một hơi rõ rệt, lập tức liền đã get (nhận, thấu) được uy lực từ ánh mắt của sếp tổng lớn.

Qua mấy ngày nữa, Tiểu Viên có cái quảng cáo, đại diện phát ngôn thương hiệu xa xỉ hàng đầu cỡ blue-chip (*). Sau khi đóng máy rồi thì việc ăn uống của cô không có tiết chế lắm, mấy ngày nay thì vẫn luôn đang ăn kiêng, có khi còn dứt khoát không ăn. Cô toàn lựa không ăn bữa trưa, cho nên mới đầu Vĩ Trang còn chưa phát hiện, sau đấy thì biết được, thời giờ nghỉ trưa cũng xem coi cô ăn gì.

(*) blue-chip chỉ mức độ cao nhất, như trong cổ phiếu (chỉ số uy tín nhất), màu thẻ nhựa có giá trị nhất (trong đánh bạc). Trong lĩnh vực thời trang thì thường chỉ sáu thương hiệu lớn Chanel, Louis Vuitton, Gucci, Prada, CK và Dior. (tổng hợp theo google và zhihu)

"Biết rồi ~ buổi tối gặp."

"Buổi tối gặp."

Nói xong, Vĩ Trang mới xoay người rời đi.

Chuyên viên trang điểm tiếp tục trang điểm cho Tiểu Viên, ngoài mặt là một bộ dạng 'điềm tĩnh' rất có tố chất chuyên nghiệp, thực tế thì trong lòng dậy sóng ba đào:

"Hóa ra chủ tịch Đồng Hoa trong tuyền thuyết trông như vậy! Quá trẻ trung rồi!"

"Hóa ra Vĩ Trang bình dị gần gũi như vậy!"

"Thấy giữa hai người này, ở chung cái là cũng giản dị chẳng khác biệt gì với 'đôi vợ chồng già'!"

......

-

Trong trí nhớ của Tiểu Viên, Vĩ Trang chưa từng đón sinh nhật cho bản thân, khi cô hỏi tới thì Vĩ Trang chỉ nói mình không có thói quen ăn sinh nhật. Sau đó, không chịu được làm nũng cộng với chơi xấu của Tiểu Viên, cuối cùng nói với cô là sinh nhật vào cuối tháng 12.

"Ngày nào chứ!" Tiểu Viên cọ người kia thêm bước nữa.

"Ngày nào cũng chẳng quan trọng."

Tiểu Viên chớp mắt: "Thế cho em xem thử chứng minh thư của chị."

Đôi mắt Vĩ Trang thoáng lướt qua cô với vẻ nhàn nhạt, nét cười đã hiện lên: "Tôi không cho đấy?"

"Cho em xem chút mà!" Tiểu Viên đã ôm lấy cổ của người kia.

"Cái trên chứng minh thư cũng không đúng." Người phụ nữ kia vỗ vỗ lưng cô.

"A? Sao lại như thế!" Tiểu Viên vốn dĩ đã chu môi lên, nhưng nhìn mặt của người kia, rồi bỗng nhiên liền đổi chủ đề: "Thế...... Nếu không thì cứ chốt ở ngày 25 đi, hôm đó cùng đón với lễ Giáng Sinh nhé?"

Vĩ Trang rũ mắt, nhìn nét mặt tươi cười của cô, phát hiện mình không cự tuyệt nổi, chỉ có thể gật đầu: "Ừ, được."

"Còn có một việc, hai người bạn kia của em......" Tiểu Viên chơi đùa với nút áo trên người người kia.

"Ừm, họ muốn gặp tôi?"

Tiểu Viên bật cười khúc khích: "Bây giờ chị là bà chủ của họ, bọn họ vẫn rất sợ chị đấy."

Vĩ Trang chậm rãi vuốt ve những sợi tóc của cô, thoáng mím khóe môi khe khẽ.

Tiểu Viên hơi hơi ngước mặt lên nhìn người kia.

Bốn mắt nhìn nhau, tâm đầu ý hợp.

"Bây giờ em đã không sợ tôi nhỉ?" Giọng nói của người phụ nữ kia hơi trầm, đôi mắt của cô ấy cũng đã cúi xuống chút, chứa đựng một nét cười trêu ghẹo ti tí.

Tiểu Viên chỉ cảm thấy nhiệt độ trên gương mặt mình đã dâng lên vài phần: "Nhưng từ trước đến giờ em đều không sợ chị!"

"Thật ư?" Ngón tay của phụ nữ kia vân vê lỗ tai của cô: "Thật sự không sợ tôi sao?"

"Sợ thì không sợ, chỉ là lúc ấy chị không thích nói chuyện lắm, luôn là do em tìm đề tài," Tiểu Viên cười nghịch ngợm: "Hiện tại ngẫm lại, em cũng không biết kiên nhẫn của em từ đâu ra, hừ."

Ở dưới quầng sáng đèn vàng ấm, da dẻ của người phụ nữ kia giống đồ ngọc vàng kim nhạt tinh tế, mặt mày sâu sắc mềm mại đẹp đẽ. Tiểu Viên giơ tay xoa xoa: "Em hẳn là bị sắc đẹp mê hoặc......"

Hàng mi của Vĩ Trang khẽ chớp, lặng im tập trung nhìn vào cô.

Tiểu Viên chu môi lên: "Ơ, em chẳng lay động được chị sao? Cũng không chủ động tới hôn......" Cô còn chưa nói xong, thì môi đã bị người phụ nữ kia ngậm lấy rồi.

Tiểu Viên đã vòng tay ôm lấy cổ của người kia, hôn môi cùng người kia, trước ngực hơi hơi phập phồng. Nhịp tim của các cô hòa thành một, trong bầu không khí đều là tiếng nỉ non ướt át.

Vốn cho rằng chỉ là gần gũi nho nhỏ, tiếp đó thật nhanh thì rất trận địa liền đã chuyển dời đến trên giường. Ngón tay của người phụ nữ kia ấn vào môi của cô, chuyển động mà xoa. Tiểu Viên khẽ hé cánh môi, mê muội mà vươn chiếc lưỡi phấn hồng, thoáng ngậm vào, rồi men theo chiếc cổ thon dài, trắng như tuyết của người phụ nữ kia, đã hôn lên đến......

-

Hôm 24 này, Lục Tĩnh Niên cùng Trâu Nhất Nhụy rốt cuộc đã tới Quân Duyệt uyển, lại đến nhà mới của Tiểu Viên.

Sau khi đến rồi, Tiểu Viên đã dẫn theo các cô ấy dạo một vòng trong nhà: "Khung sườn trong căn này cơ bản thì chẳng sửa gì, chỉ là thay đổi nội thất."

Tường phòng khách đều là tường trắng to, chỉ dùng một chút màu sáng tô điểm. Cây xanh, thanh trụ treo màn màu xanh lá mạ, bức màn vải sợi bông màu trắng, gối ôm chủ đề Disney sặc sỡ đáng yêu xếp trên sofa màu trắng sữa, còn chất quà Giáng Sinh được bao gói tinh tế đẹp đẽ do hai người Lục Trâu mang tới.

Ở một góc sofa, có một cây thông Noel giả rất cao khoảng một mét mấy, nhiệm vụ của hai cô ấy hôm nay chính là phụ trang trí cây này cùng với Tiểu Viên.

"Chủ yếu là cô chẳng ở chỗ này nhỉ?" Lục Tĩnh Niên cười nói.

"Tôi cảm thấy là đúng vậy, căn nhà này cũng chẳng có một tí hơi người ở nào." Trâu Nhất Nhụy khẽ bĩu môi, thoáng liếc Tiểu Viên một cái.

Tiểu Viên mím môi cười cười, khẽ gật đầu.

Lục Tĩnh Niên cùng Trâu Nhất Nhụy thoáng trao đổi một ánh mắt ý vị sâu xa với nhau.

Các cô phân loại, xếp đặt đồ trang trí cây thông Noel đâu ra đó. Cây thông Noel năm nay mà Tiểu Viên dự định là hệ màu xanh lam và màu trắng, cho nên rất nhiều trái cầu đều là màu xanh biển, trái hình giọt nước (*), trái bông tuyết, trái hoa văn lượn sóng (**) màu xanh biển, cùng với trái bông nhung màu trắng (***), trái bông tuyết màu trắng, chuỗi đèn ngọc trai (****), nơ bướm màu xanh lam với lại màu trắng, miếng bông tuyết, ngôi sao pha lê trên đỉnh, đèn lá thông (*****), vv...

(*) trái hình giọt nước:



(**) trái hoa văn lượn sóng:

(***) & (****) trái bông nhung màu trắng, chuỗi đèn ngọc trai:

(*****) đèn lá thông:

"Vậy rồi, đêm nay hai người có thu xếp gì chứ?" Tiểu Viên hỏi các cô ấy.

"Chưa sắp xếp thì hai người chúng tôi có thể ở lại sao?" Trâu Nhất Nhụy liếc xéo cô một cái.

Lục Tĩnh Niên cười: "Tiểu Nhuỵ, cô đừng gây rối, cô không cần về nhà với ông xã cô à?"

Tiểu Viên cười khanh khách mà nhìn chằm chằm vào cô nàng: "Cô muốn ở lại cũng có thể nha, chờ chút thì chị ấy về liền rồi, sẵn dịp gặp một lần ha."

Chị ấy?

Trâu Nhất Nhụy bỗng dưng thoáng ngẩn ra, động tác đang muốn treo đèn lên trên cây của Lục Tĩnh Niên cũng chợt khựng lại. Hai người tự giác thoáng trao đổi ánh mắt, nụ cười đều đã có tí gượng gạo.

"...... không phải cô nói sếp Vĩ đã đi công tác, còn chưa về sao?" Trâu Nhất Nhụy hỏi với giọng điệu thấp thỏm.

"Chị ấy trở về sớm á, muốn đón lễ Giáng Sinh với tôi." Tiểu Viên cười tủm tỉm, nói.

Lục Tĩnh Niên hơi mím môi, lại thoáng trao đổi ánh mắt với Trâu Nhất Nhụy lần nữa.

"Khụ, đột nhiên tôi cảm thấy cũng không thể để lão Ngô đáng thương ở nhà một mình nhỉ," Trâu Nhất Nhụy nói, dáng vẻ làm như thật: "Cô biết đấy, đàn ông vẫn hãy trông coi kỹ một chút. Chị Lục độc thân, có thể ở lại."

Lục Tĩnh Niên nhìn cô nàng đắm đuối: "...... cũng lại không cần thọc vào tim tôi như vậy!"

"Sao vậy?" Tiểu Viên với một vẻ mặt 'ngây thơ vô tội': "Là các cô vẫn luôn nói muốn gặp nửa kia của tôi mà, bây giờ là ai sợ rồi ha?"

Mặt Lục Tĩnh Niên và Trâu Nhất Nhụy cùng lộ vẻ khó xử, mà lại á khẩu không nói được: "......"

Tiểu Viên cười đến rực rỡ vô cùng: "Lời các cô tự mình nói, thì bản thân phải tự chịu nha."

Trâu Nhất Nhụy bỗng nhiên nổi giận: "Vậy cô, con nhỏ lươn lẹo này, vì sao không nói cô đang yêu đương với sếp tổng lớn của chúng tôi hả?"

Lục Tĩnh Niên vẫn cứ chẳng nói gì, cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Viên, ánh mắt cũng là ý tứ tương đồng.

Tiểu Viên khẽ chớp mắt, "À" một tiếng.

Trâu Nhất Nhụy lạnh lùng khịt mũi, nói: "Cô có biết hai chúng tôi nhìn thấy tin tức thì bị dọa sợ tới mức thảm cỡ nào! Hai chúng tôi tối hôm đó đều mất ngủ cả!"

Ánh mắt Tiểu Viên đã dời về phía Lục Tĩnh Niên, cô gái kia gật gật đầu, chậm rãi nói: "Tiểu Viên, ít ra cô phải nhắc khéo một cái cho chúng tôi chứ."

"Tôi thấy cô hoàn toàn không coi tụi này là bạn bè!" Trâu Nhất Nhụy ngẩng đầu: "Tôi thật thương tâm! Chị Lục cũng rất thương tâm, chúng tôi phải đi thôi!"

Cô nàng nói đi là thật sự liền quay đầu đi, Lục Tĩnh Niên thoáng chớp mắt cực nhanh, lập tức đuổi kịp.

Lúc này Tiểu Viên mới có hơi nôn nóng, tiến lên bắt kịp: "Ôi ôi, đừng như vậy mà. Ôi, tôi cũng không phải cố ý giấu các cô đâu, chỉ là......"

"Tôi cũng không biết mở miệng như thế nào ấy! Ôi......" Cô tiến lên trước giữ chặt Lục Tĩnh Niên, một tay khác thì lại kéo đến Trâu Nhất Nhụy.

Lục Tĩnh Niên liếc liếc Trâu Nhất Nhụy qua tầm khóe mắt, nhìn thấy cô nàng đã dừng bước chân, nhưng vẫn không quay mặt qua tới, cô ấy bèn cũng án binh bất động.

"Được rồi, tôi sai rồi, tôi xin nhận lỗi với các cô vậy." Tiểu Viên nói, giọng mềm mỏng, tỏ vẻ yếu thế.

Bả vai Trâu Nhất Nhụy khẽ run rẩy, dáng vẻ giống như muốn khóc. Tiểu Viên càng xin lỗi hơn, tay mới vừa khoác lên vai cô nàng, thì cô nàng đã nhịn không được nữa, khom lưng cười to thành tiếng: "Ha ha ha".

Vẻ mặt Tiểu Viên lập tức biến thành giật mình sững sờ, tầm mắt chợt nghiêng qua, Lục Tĩnh Niên cũng đang nén cười.

"Hay ha, các cô......"

Trâu Nhất Nhụy quay mặt đi, nhướng mày vẻ dào dạt đắc ý: "Ôi chà! Không nghĩ tới diễn xuất của Trâu Nhất Nhụy tôi cũng có ngày lừa gạt được cô!!! Ha ha ha ha báo được thù lớn! Chậc chậc chậc! Hèn chi cô còn chưa lấy được 'nữ diễn viên xuất sắc'!"

Tiểu Viên: "......"

Lục Tĩnh Niên hơi đè thái dương: "Tiểu Nhuỵ à! Cô cũng lại không cần đâm thọc như vậy!"

Tiểu Viên tức không chịu được, bèn giơ tay đến véo mặt cô nàng. Trâu Nhất Nhụy tóm lấy tay cô thoáng ngăn lại, ngược lại còn hơi sờ tới mặt cô: "Ui, láng mịn thiệt!"

"Trâu Nhất Nhụy! Cô học miệng lưỡi lưu manh từ đâu đấy!" Tiểu Viên đột nhiên quấn lấy cổ cô nàng, túm cô nàng về phía sau: "Tôi cho cô biết, đây là cái tôi học được trong bộ phim mới! Nói cô sai rồi, mau!"

"Dù cô học được thứ gì, thì tôi cũng có thể!" Cổ của Trâu Nhất Nhụy bị cô tóm lấy nên hành động chịu hạn chế, bèn với ra sau véo eo của cô: "Đừng tưởng rằng cô là vợ bà chủ thì tôi liền sợ cô!!!"

Lục Tĩnh Niên nhìn họ mà không nhịn được cười, duỗi tay đến tách hai người ra: "Các cô đừng ấu trĩ như vậy được không, người cũng 30 tuổi cả rồi!!!"

Hai người kia tóm níu lẫn nhau, thành ra cùng xoay vòng vòng, không ai nhường ai, kêu hét liên tục. Lục Tĩnh Niên vừa kéo bọn họ vừa cười đến gập người. Cảnh tượng ngang ngửa một trận hỗn loạn, trong nhà đều là tiếng cười đùa oánh lộn của các cô gái.

Vẫn là Lục Tĩnh Niên phát hiện Vĩ Trang đã đi vào đến trước. Cô ấy thoáng giật thót, vội vàng đứng yên, rồi nâng cao âm lượng: "Sếp Vĩ!"

Tiếng của hai người kia đột nhiên im bặt.

Vĩ Trang đứng ở nơi đó, giương mắt một chút, đã nhìn về phía Tiểu Viên, một đôi khuyên tai ngọc lục bảo dạng mảnh, dài, hơi hơi đong đưa, ánh mắt của Vĩ Trang tĩnh lặng mà mang theo tia sáng.

Động tác của Trâu Nhất Nhụy chợt cứng đờ.

Tiểu Viên "ô" một tiếng, nhấc chân chạy tới hướng người kia. Trong tầm mắt của Trâu Nhất Nhụy cùng Lục Tĩnh Niên, Vĩ Trang ôm lấy cô thật tự nhiên, bàn tay trắng, mảnh mai nhẹ nhàng thoáng vén gọn lại những sợi tóc hơi lộn xộn của cô.

"Chị trở về rồi à!"

"Ừ."

"Hai người họ ăn hiếp em!" Tiểu Viên hếch môi lên, méc với người kia.

Nụ cười của Trâu Nhất Nhụy cùng Lục Tĩnh Niên đồng loạt chợt cứng lại, nhất là sau khi Vĩ Trang nhìn về phía họ rồi, thì càng suýt chút nữa thì nhũn chân ngã quỵ.

......

Qua một lát sau, cây thông Noel được trang trí hoàn tất, đã chất đầy quà.

Bữa tối cũng đã chuẩn bị xong.

Trên mặt bàn, một con gà nướng chanh, khoai tây nghiền bơ sữa, sườn cháy tỏi, salad tôm nõn, xúp củ cải đỏ, cùng với bánh quy gừng hình người và trái cây tươi, rượu vang đỏ cùng với rượu vang trắng.

Bầu không khi trên bàn cơm không tính là náo nhiệt.

Trâu Nhất Nhụy và Lục Tĩnh Niên đều hết sức không thoải mái, cho dù có Tiểu Viên đang kéo không khí lên, thì hai người họ vẫn thật căng thẳng.

'Phim ảnh Đồng Hoa' chẳng qua là một cái công ty thuộc tập đoàn văn hóa Đồng Hoa, cho dù là lãnh đạo cấp cao của công ty thì cũng chả có cơ hội nào được ăn cơm với sếp tổng lớn. Mà lúc này, hai người họ lại tụ họp gia đình riêng tư trong nhà sếp tổng! Có chuẩn bị tâm lý thế nào đi nữa thì hai người đều vẫn là thật câu nệ.

Hai người âm thầm quan sát, quả thật là sếp tổng lớn rất bình dị gần gũi, nhưng bên trong, năng lượng tỏa ra của người kia bày ra đấy, thật sự dọa người vô cùng. Có điều, ánh mắt sếp tổng lớn nhìn Tiểu Viên thì rất động lòng người, một nỗi lưu luyến vẻ dịu dàng ấm áp không che giấu được.

Trâu Nhất Nhụy và Lục Tĩnh Niên nhìn thấy hết thảy, trong lòng đều có chút phức tạp không nói rõ được.

"Chị xem, hai cô ấy đều bị chị dọa phải rồi, chị đừng nghiêm túc như vậy mà!" Tiểu Viên thoáng gãi mu bàn tay của người kia: "Nói chuyện chút đi!"

Trâu Nhất Nhụy cùng Lục Tĩnh Niên: "......"

Hiểu rồi! Hóa ra là cảm giác phức tạp kiểu ăn cơm chó công khai, mà lại không tiện ghẹo chọc đương sự...... Đánh chết hai người họ cũng không dám trêu chọc trước mặt sếp tổng lớn!

Không ngờ, sếp tổng lớn thế mà thoáng nhìn Tiểu Viên với vẻ bất đắc dĩ, tiếp đó xoay qua hai người họ. Cả hai đều không khỏi ngồi thẳng lưng dậy hết.

"Tiểu Lục, cô tới Đồng Hoa vẫn thích ứng chứ?" Tiếng nói nhàn nhạt, cũng không có bất kì cảm giác kẻ cả gì.

Lục Tĩnh Niên hít vào một hơi: "Tôi rất thích Đồng Hoa, cảm, cảm ơn sếp Vĩ."

"Bộ phim mới ra kia của cô có dư luận không tệ, sếp Liêu cũng đã khen cô trước mặt tôi."

Tay Lục Tĩnh Niên đặt ở trên đầu gối đều run rẩy hết: "Cảm, cảm ơn sếp Vĩ." Cô ấy ngước mắt, đã lặng lẽ nhìn Vĩ Trang một cái, rồi tiện thể nhìn về phía Tiểu Viên. Người sau lắc đầu cười với cô ấy, ý bảo cô ấy rằng không căng thẳng đến như vậy.

Khi Vĩ Trang đang nói chuyện với Lục Tĩnh Niên, thì dao nĩa của Trâu Nhất Nhụy đều buông xuống hết, chờ lúc Vĩ Trang nhìn về phía cô nàng, thì mặt của cô nàng đều là vẻ bứt rứt, đỏ cả rồi.

"Tiểu Trâu."

"Vâng!" Cổ họng của Trâu Nhất Nhụy đều đã trở nên khô khốc. Cho dù là nhiều năm trước, khi cô nàng là bạn gái chính thức của Vĩ Gia Bảo, thì đều chưa từng tới đến trước mặt Vĩ Trang. Hiện tại thế mà có thể mặt đối mặt mà tán gẫu rồi? Quả thực không thể tưởng tượng!

"Cậu út nhà họ Ngô đối xử với cô tốt chứ?"

Lòng Trâu Nhất Nhụy chợt ấm lên: "Khá tốt ạ."

"Ừ." Vĩ Trang không có hỏi tới nữa.

"Hai người ăn nhiều một chút." Vĩ Trang cười thoang thoáng: "Không cần để ý tới tôi, bản thân tôi thì tối chỉ ăn được ít."

Trâu - Lục bị sự xinh đẹp của chút nét cười chớp mắt thoáng qua làm cho kinh ngạc, hồi thật lâu sau mới hoàn hồn lại, tiếp theo thì dần dần, cảm giác căng thẳng giải tỏa được không ít. Giọng điệu lời này vô cùng giống như của người chị lớn trong nhà bạn bè, tuy có khác biệt, mà cũng có thể cảm giác ra được sự khoan dung và dễ gần.

"Vâng, vâng."

"Vâng vâng vâng!"

Hai người đồng loạt lên tiếng đáp lời.

Tiểu Viên nâng má, ngắm nhìn sườn mặt không bốc ra được tí khuyết điểm nào của Vĩ Trang, rồi không thể không cười ngọt ngào.

Sau khi dùng bữa xong, Vĩ Trang nói: "Mọi người cứ chơi vui vẻ." Dưới ánh mắt của hai người khác, Vĩ Trang thoáng khẽ vuốt tóc Tiểu Viên, lúc này mới xoay người đi mất.

Hai người Trâu - Lục ngừng mọi âm thanh, chờ sau khi bóng dáng Vĩ Trang dần biến mất, nơi cửa đã lặng yên, bấy giờ mới không hẹn mà đã cùng nhìn về phía Tiểu Viên.

Tiểu Viên chớp chớp mắt với hai người họ, cười: "Xem đi? Chị ấy lại không......"

"Á a a a a!!!!" Cô còn chưa nói xong, thì hai người bọn họ đã kêu hét lên, rồi người bên trái, người đằng sau ngồi xuống bên cạnh Tiểu Viên, ra sức lắc cô: "Vãi!!! Hai người quá 'ấy' rồi đi!"

"Ui! Sếp tổng lớn cưng cô thiệt nha! Tiểu Viên!"

"Sếp tổng lớn trông trẻ quá rồi đi!!! Trời ạ, da dẻ của sếp ấy hình như còn trắng hơn cô, tóc cũng dày thật á!"

"Khi cười lên!" Lục Tĩnh Niên hơi hơi ôm lấy ngực: "Thật, thật đẹp á!"

"Đúng đúng đúng, đặc biệt là ánh mắt khi sếp ấy sờ đầu Tiểu Viên kia!"

"Sếp í thật cao nha!"

"Chân thiệt dài! Dài khiếp!"

"Còn có, vừa rồi sếp í gọi tôi là Tiểu Lục!"

"Cũng kêu tôi Tiểu Trâu nữa!"

"Chúng ta nào có tài đức gì!"

"A a a a!"

Vốn dĩ hai người đều là nói chuyện với Tiểu Viên, tiếp đó thì dần dần đã biến thành nói chuyện với đối phương. Tiểu Viên nhìn thử bên trái, rồi ngó nghiêng bên phải, cứ nghe rồi nghe, thì đã không khỏi ghen tuông!

"Ey! Hai người các cô đừng có dòm ngó chị ấy, chị ấy đã là người của tôi rồi!"

"Ôi vãi! Tôi đã nghe được gì đây!"

"À há!!!"

"...... lẽ nào?"

"Thật ra tôi có chuyện muốn hỏi! Hai người...... cái đó, cái đó đó, hai người 'ấy' thế nào á?"

"Hai người thôi đê! Tôi mới không nói đâu, tôi dám nói các cô cũng không dám nghe!"

"Kỳ thực thì......"

"...... cô dám nói thì tụi này liền dám nghe!"

"Tôi không nói!"

"......"

Ba người cãi lộn, chơi đùa ầm ĩ hết thời gian rất lâu rồi hai người Trâu - Lục mới tạm biệt, để cho tài xế đưa họ đi.

Tiểu Viên về tầng 34, cảm giác được có hơi mệt, nhưng vẫn rất vui vẻ. Cô đi tắm rửa một cái, rồi lại vào đến phòng làm việc tìm Vĩ Trang.

Ánh sáng màu vàng ấm áp phân tán rải rác ở trên ghế nằm, người kia ở ngay bên trong ánh sáng. Tiểu Viên ngồi nơi đầu gối người kia, ôm lấy người ấy. Vĩ Trang đã buông sách xuống, ôm giữ lưng cô.

"Quà Giáng Sinh nhiều thật ấy, cái hai người họ đưa, còn có mấy cái hôm trước anh hai, chị dâu gửi qua đây nữa, rồi của chị Thanh, chị Thần Ảnh tặng, ngày mai chúng ta lại mở ra vậy."

"Ừ."

Tiểu Viên đã bật cái ngáp nho nhỏ, tiếp đấy nhớ tới: "Vừa qua 0 giờ, đã là sinh nhật của chị rồi."

Vĩ Trang lúc này mới nhớ đến, sinh nhật của cô ấy đã được Tiểu Viên quyết định vào ngày 25 rồi. Cô ấy khẽ cười nhàn nhạt, không để ý lắm: "Ừ."

"Em chuẩn bị quà tặng sinh nhật cho chị rồi, ở ngay dưới cây thông Noel." Tiểu Viên cong mắt mà cười: "Không phải đồ có giá trị, là một chút tâm ý của em."

Cô đã suy nghĩ thời gian rất lâu, phát hiện cô hoàn toàn không cách nào dùng tiền đi mua được đồ thích hợp với Vĩ Trang.

Người phụ nữ kia có chút bất ngờ: "Quà?"

"Ừm đúng rồi!" Tiểu Viên kề sát vào người kia, rồi móc lấy một lọn tóc của người ấy: "Ngày mai chị nhìn thấy rồi thì không được phép nói không thích!"

Vĩ Trang cười mà nhìn cô: "Được."

"Còn có một việc," Tiểu Viên nhìn kỹ mặt người kia, thình lình véo lấy cằm của người phụ nữ kia, hung dữ: "Về sau không cho phép cười với người khác đấy! Hừ hừ!"