Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 209: (Kết thúc toàn truyện)




Năm năm tuổi này là một năm hết sức tươi sáng trong ký ức của Bồng Bồng. Má mi lấy được 'nữ diễn viên chính xuất sắc', chị họ đã ở lại nhà, với cả, cô nhóc đã gặp được bà ngoại lần đầu tiên.

Ngày nọ, má lớn nhận được một cuộc điện thoại, má lớn chẳng nói mấy câu thì đã cúp máy. Tối hôm đó, má mi với má lớn hình như đã trò chuyện trong khoảng thời gian thật lâu, bữa sau thì đã có xe chở cô nhóc cùng má mi ra ngoài.

"Má mi, chúng ta đi đâu ạ?" Cô nhóc hỏi.

Má mi rũ mắt, cười một cái với cô nhóc: "Chúng ta đi thăm bà ngoại."

"Bà ngoại, là mẹ của má mi sao?" Bồng Bồng hỏi, vẻ tò mò.

"...... không phải, mẹ của má mi đã qua đời rồi."

Vậy là mẹ của má lớn?

"Thế sao má lớn không dẫn con tới?" Bồng Bồng rất lanh lợi, phát hiện ra điểm này.

"...... má lớn con phải làm việc nha." Má mi sờ sờ đầu cô nhóc, nói với vẻ dịu dàng ấm áp: "Chờ lát, phải chào hỏi trước, phải có lễ phép nhé."

Tới đến một căn biệt thự cổ kiểu Tây thật xinh đẹp, má mi đã dắt theo cô nhóc đi vào trong. Trong phòng khách ở tầng trệt, ánh mặt trời khắp cả phòng, Bồng Bồng đã nhìn thấy một quý bà lớn tuổi mặc sườn xám.

Trong nhận thức non nớt của cô nhóc, người nọ quả thật là quý bà rồi, nhưng có sự đẹp đẽ kiểu không nói rõ được, khi nhìn thấy cô nhóc thì đôi mắt khẽ nheo, rồi nở nụ cười.

"Bà ngoại." Má mi sờ sờ vai của cô nhóc, Bồng Bồng bèn mở miệng ra chào hỏi.

Quý bà nọ cười đến mức càng vui vẻ hơn, vẫy tay về hướng cô nhóc: "Bồng Bồng."

Chờ khi cô nhóc đi đến trước mặt thì quý bà nọ duỗi tay, xoa xoa mặt của cô nhóc. Tay của bà cụ ấm áp: "Đứa bé cưng này......"

Má mi đang nói chuyện với bà cụ: "Thân thể của ngài gần đây vẫn tốt chứ?"

"Vẫn tốt đây, ăn được ngủ được."

"Đôi mắt vẫn hơi không thấy rõ ạ?"

"Hầy, lớn tuổi rồi, hoa mắt đấy." Bà cụ đã đem mắt kính treo ở cổ đeo lên. Dưới ánh nắng, dây xích vàng kim của mắt kính đã nhá lên một tia vàng kim be bé, dừng lại ở trên sườn xám màu tím của bà cụ.

"Tiểu Viên, cô có việc thì cứ đi giải quyết đi, để Bồng Bồng ở lại nơi này của ta là được rồi."

Má mi đáp lại một tiếng, rồi cười nói với bà cụ: "Vậy buổi tối con lại đến đón bé."

"Ừ."

Chờ sau khi má mi đi rồi, Bồng Bồng quay đầu lại, nhìn bà cụ với sự hiếu kỳ: "Bà thật sự là mẹ của má lớn con sao?"

Bà cụ mím môi khẽ cười: "Sao nào, không giống lắm à?"

"Cũng không được giống lắm." Bồng Bồng hơi lắc đầu: "Ông anh hai cũng trông không giống với má lớn, chỉ có con trông giống với má lớn!"

Bà cụ hơi nhướng mày: "Vậy con cảm thấy anh trai con như thế nào?"

Bồng Bồng nghiêng đầu, liền suy tư: "Con phát hiện anh ấy lớn hơn con rất nhiều, với cả, má lớn cũng lớn hơn so với má mi, con là cái đứa nhỏ nhất trong nhà í!"

Bà cụ nhìn mặt cô nhóc chăm chú, mỉm cười, nói: "Con quả thật là bé cưng nhỏ nhất, anh con từng tới thăm con à?"

"Từng thăm ạ, còn có anh họ lớn, anh họ nhỏ, với lại cậu Đình......" Bồng Bồng vạch ngón tay tính: "Rất nhiều người."

Bà cụ nhìn ngắm một hồi thật lâu, cũng không hỏi tới tiếp nữa, nói trêu chọc: "Thật ra con với má lớn con, hai người cũng không giống lắm." Bà cụ xoa nắn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Bồng Bồng: "Con muốn thú vị hơn nhiều!"

Một già một trẻ đã tới vườn hoa phía sau tản bộ, Bồng Bồng cũng không sợ người lạ: "Bà là bà ngoại con, vì sao bà cũng không đến thăm con?"

"Ta đương nhiên là có đi thăm con, chỉ là con còn quá nhỏ, không nhớ rõ đấy."

"Thật vậy chăng?" Bồng Bồng hoài nghi: "Trí nhớ con tốt lắm!"

Rồi bà cụ lại cười, nắm lấy tay nhỏ của cô nhóc, đi chầm chậm. Bồng Bồng ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh đầu có cây chanh cao cao, trái màu vàng cứ đang đong đưa, gió lạnh lay động thoáng qua, dường như có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng.

Bà cụ ngồi xuống ghế dựa, nói: "Nhũ danh của con chính là ta lấy cho con đấy."

"Thật vậy ạ?" Hai mắt Bồng Bồng sáng lên.

"Con biết tên hai mẹ của con chứ?"

"Con biết, là Vĩ Trang và Hướng Tiểu Viên."

"Vậy con biết nhũ danh của con có ý nghĩa gì chứ?"

"Con biết á, má lớn nói ý là cỏ cây xanh tươi, lớn lên thật tốt."

Bà cụ cười ha ha, nói: "Trong trang viên (*) đã mọc đầy hoa hoa cỏ cỏ, cỏ cây xanh tươi, phồn vinh thịnh vượng." (**)

(*) Xem lại chú thích cuối chương 101.

(**) ghi chú thêm: Bồng Bồng (芃) có nghĩa là um tùm tươi tốt. Cụm 'phồn vinh thịnh vượng' (欣欣向荣) ở trên là thành ngữ, nghĩa đen cũng là phát triển tươi tốt, thường được dùng để giải thích ý nghĩa cho từ Bồng (芃) khi tra ý nghĩa để đặt tên. (tổng hợp)

Bồng Bồng hơi há cái miệng nhỏ, bất chợt vỡ lẽ: "Quao, hóa là cái ý nghĩa này."

Trên đường trở về, Tiểu Viên hỏi Bồng Bồng hôm nay trải qua được như thế nào, Bồng Bồng bật ngáp dài: "Con đã ăn rất nhiều đồ ngon, còn gặp bạn của bà ngoại là bà cụ Lữ. Bà ấy còn dắt theo một bé cún nhỏ nữa......"

"Bà ngoại nói lần sau dẫn con đi chỗ khác chơi......"

Tiểu Viên lặng lẽ lắng nghe, ôm cô nhóc vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ cô nhóc vào giấc ngủ: "Thế về sau, cứ một tháng thì chúng ta qua chơi với bà ngoại một lần nhé?"

"......" Bồng Bồng chẳng nói gì, cô nhóc đã vùi ở trong lòng má mi mà ngủ thiếp đi rồi.

Về tới biệt thự rồi, Tiểu Viên đã ôm cô nhóc vào phòng khách. Bồng Bồng năm tuổi muốn cao hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, khuôn mặt mềm mại của cô nhóc dán ở cổ Tiểu Viên. Trong lòng Tiểu Viên ấm áp, rồi đi lên lầu hướng đến phòng cô nhóc, lúc này, Vĩ Trang cũng ôm theo U U ra tới.

"Ngủ say rồi?"

"Ừm, nghe kể chuyện thì ngủ thiếp rồi."

Hai người, mỗi người ôm một đứa bé, rồi đặt hai đứa tới trên giường.

Vĩ Trang đã đi qua đến, hơi nhìn Bồng Bồng, khẽ giọng mà nói: "Hôm nay con khá tốt chứ?"

"Ừ, thân thể của bà cụ cũng không tệ lắm." Tiểu Viên thoáng dém chăn thay bé: "Bồng Bồng chơi với bà cụ được không tệ."

Vĩ Trang hơi mím môi, chẳng nói gì.

Đã qua nhiều năm như vậy, con cũng hơn năm tuổi rồi, vẻ đẹp khuôn mặt của người kia vẫn là dáng vẻ y như thuở mới gặp năm đó, không nhìn ra bất kì dấu vết tuổi tác tăng thêm nào. Tiểu Viên nhớ tới hôm nay, khi nhìn thấy Chu Ngạc Hoa, hơn 70 tuổi rồi, mà nhìn qua cũng vẫn thật trẻ trung thật xinh đẹp.

Vẻ đẹp trên khuôn mặt của Vĩ Trang chẳng đổi thay, tính cách của người ấy cũng mềm dịu không ít, nhưng cách cư xử đối với Chu Ngạc Hoa thì vẫn sẽ có một tí ti không hài hòa như xưa.

Tiểu Viên cảm thấy về quan hệ mẹ - con thì cũng không thể cưỡng ép, cũng phải thuận theo tự nhiên. Mấy năm nay, quan hệ của Vĩ Gia Bảo với cô cũng hòa dịu phần nào, cũng từng gặp mặt qua vài lần, có khi cũng sẽ gọi điện thoại một chút. Chuyện này đối với hai người bọn họ mà nói thì đã là tiến bộ rất tốt rồi, nhưng Vĩ Trang cùng Chu Ngạc Hoa thì vẫn cứ không tính phá băng (mối quan hệ).

Cô xoa xoa mặt người phụ nữ kia: "Được rồi được rồi, đừng nhăn nhó nữa nè. Hai bà cháu ở chung đáng yêu lắm."

Đôi môi mỏng của Vĩ Trang mấp máy, muốn nói lại thôi.

Tiểu Viên mỉm cười, thò lại gần đến hôn hôn gương mặt người kia, khẽ vân vê tay người kia xoa dịu: "Được rồi mà được rồi mà."

"Chúng ta đi thôi, để bọn nhỏ ngủ đi."

Vĩ Trang nhấc mí mắt lên rồi nhìn cô một cái, sâu sắc mà yên lặng, chứa đầy ẩn ý mà nói: "Chỉ như vậy?"

"À, được thôi." Tiểu Viên sáp gần lại, hôn hôn một bên gương mặt còn lại của người phụ nữ kia: "Trang Trang ngoan ngoãn."

Vĩ Trang: "......"

Cuối cùng Tiểu Viên thì bị người phụ nữ kia ôm lấy eo, rồi bế lên đi ra ngoài.

Tiểu Viên che miệng nén nhịn cười, rồi vùi mặt vào hõm cổ trắng ngần của người kia: "...... em còn tưởng rằng chị không ôm em lên nổi đấy......"

Giây tiếp theo, môi của Tiểu Viên đã bị người phụ nữ kia phủ kín, cô ôm lấy chiếc cổ của người kia trong im lặng, rồi khe khẽ mà đi ra khỏi phòng của mấy đứa nhỏ......

Một lát sau, Bồng Bồng mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, xoay về hướng cửa, lại thoáng nằm dài xuống, rồi rút chiếc chân nhỏ ra đặt ở trên chăn, tiếp tục ngủ ngáy o o.

Má lớn lại nhõng nhẽo ở trước mặt má mi rồi, cứ muốn lừa được hôn hôn, thiệt ấu trĩ mà......

Mỗi ngày Bồng Bồng trải qua đều thật vui vẻ, má lớn đã ở nhà làm bạn với cô nhóc tới khi ba tuổi, rồi cô nhóc mới có gia sư của mình, chọn chương trình học tập mà cô nhóc yêu thích.

Tới năm tuổi rồi, mỗi tuần cô nhóc phải học văn hóa (*), toán, ngôn ngữ, cùng với âm nhạc.

(*) Theo baidu thì học văn hóa gồm chín môn: tiếng Trung, toán, tiếng Anh, vật lý, hóa học, sinh học, địa lý, lịch sử và chính trị. Các môn học có thay đổi tùy theo khu vực và mục đích thi. Ở đây mình đoán có thể ý tác giả là bé Gia Ninh học văn hóa là bao gồm 3 môn: Toán, ngôn ngữ và âm nhạc trước, chứ 5 tuổi mà bắt học hết 9 môn thì khủng bố quá.

Yêu cầu của Vĩ Trang và Tiểu Viên đối với cô nhóc không nhiều lắm, mỗi tuần cô nhóc phải tự mình lên kế hoạch, hoàn thành xong kế hoạch học tập là được rồi.

Chờ đến lúc chị họ vào nhà cô nhóc ở rồi, tuy rằng ngoài miệng thì cô nhóc ghét bỏ, nhưng trong lòng thì rất vui vẻ khi có thêm một người làm bạn với cô nhóc.

Công việc của cả hai người thì đều rất bận, nghe nói lúc cô nhóc chưa ra đời thì hai người, một người thì thường hay đi công tác, một người thì hễ đóng phim một cái thì phải rời đi ba bốn tháng. Có điều, từ khi Bồng Bồng bắt đầu có trí nhớ, thì họ sẽ không ra ngoài làm việc cùng lúc, mà luôn có một người ở lại trong nhà bên cạnh hai đứa trẻ, điều này đã trở thành quy định bất thành văn trong nhà của họ.

Chờ sau khi lớn lên, cô nhóc mới biết được hai người mẹ của mình lợi hại cỡ nào. Má lớn là trùm bự trong giới thương nghiệp khu Thượng Hải, má mi là diễn viên huyền thoại giới giải trí. Năm năm tuổi ấy của cô nhóc, má mi lấy được giải nữ diễn viên chính xuất sắc đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Trước đấy, má mi đã lấy giải thưởng dành cho vai phụ trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình khắp một lượt cả rồi, đến lúc này đây, địa vị cùng giá trị thương mại của má mi đã nhảy vọt đến đỉnh chóp trong giới, không ai có thể sánh bằng được với má mi.

Tiểu Viên vẫn không có từ bỏ chuyện đóng phim, chỉ là càng lựa kịch bản hơn, tiết kiệm được càng nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh người thân. Sau 40 tuổi thì cơ bản là thuộc vào giai đoạn nửa ẩn dật, hai ba năm mới có một tác phẩm. Dù vậy, cô diễn cái gì thì đều vẫn rất có sự chú ý và tính cạnh tranh, phim thương mại thì ăn khách lẫn được khen ngợi, phim văn nghệ thì cứ giành giải. Sau đó, cô còn đã đi diễn kịch nói, 50 tuổi còn đi tham gia làm giám khảo chương trình truyền hình thực tế loại về nghệ thuật biểu diễn.

Má mi thật sự rất yêu biểu diễn, mà má lớn thì chính là fan trung thành của má mi. Má lớn cất giữ lại hết tất cả tác phẩm má mi từng đóng.

Sau tuổi 60, thì má mi với má lớn hai người bọn họ đã dọn tới biệt thự vùng ngoại ô, sửa sang thành kiểu dáng mà hai người thích. Cả hai an hưởng tuổi già, không muốn bị những người khác quấy rầy, mà đám con cháu vai dưới như Bồng Bồng đây muốn đến gặp họ thì còn phải "đặt hẹn sẵn" trước......

Lúc Bồng Bồng năm tuổi thì phát hiện gia đình cô nhóc có một tí không giống với nhà người ta. Cô nhóc có hai người mẹ, quan hệ của anh trai với má lớn không tốt lắm, quan hệ của má lớn với bà ngoại cũng rất lạnh nhạt, bọn họ gần như đều không tới lui thăm hỏi.

Mà má lớn với cả nhà cậu Đình thì lại rất thân thiết, với nhà bác Thạch đầu cũng vậy. Hai người đều coi U U như con ruột của mình, cho nên từ nhỏ thì cô nhóc với U U đã cùng nhau lớn lên.

Hai đứa cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau thảo luận chuyện hai đứa không hiểu.

Cô nhóc vẫn luôn chờ đợi mình 'lớn lên một chút', chờ má mi giải thích 'vì sao nhà họ là có hai người mẹ' với cô nhóc, nhưng khi đó, Bồng Bồng đã cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, chờ mãi chờ mãi, cũng chờ không thấy "lớn một chút" như họ nói.

"Có thể hai người họ muốn đợi khi em 18 tuổi mới nói chăng, hiện tại em mới 7 tuổi, vẫn là con nít." U U nói.

"Hứ, U U cũng mới 9 tuổi được chưa, đừng có dùng loại giọng điệu người lớn này nói chuyện với em."

"Thế thì cũng lớn hơn em hai tuổi, được chứ? Kêu chị họ."

"Được thôi, chị họ, vậy chị nói xem, vì sao chúng ta có hai người mẹ?" Khuôn mặt nhỏ của Bồng Bồng xịu xuống, hỏi cô bé.

Da dẻ của U U rất trắng, hàng mi dài chớp chớp trong nháy mắt: "Chị biết, hai người họ là quan hệ người yêu."

"Người yêu?"

"Bố mẹ trong nhà người khác là người yêu, cô ba và cô cô cũng là quan hệ như vậy."

Bồng Bồng ngẩng đầu lên, cố gắng tiêu hóa thông tin, nói: "Hình như khi trước, lúc má mi đoạt giải cũng từng nói —— người yêu tôi gì đó."

"Ừ."

"Thế quan hệ người yêu có phải kiểu quan hệ sẽ hôn môi như diễn ra trên mạng hay không?" Bỗng nhiên Bồng Bồng nghĩ đến gì đó, lại hưng phấn mà hỏi cô bé lần nữa.

U U chợt khựng lại: "Sao em nhìn thấy mấy cái đó vậy?"

"Thì em cầm di động của má mi, sơ ý nhìn thấy được. Bây giờ (khóa) mật mã cùng vân tay của má mi đều thay đổi cả rồi, hừ."

U U muốn giải đáp câu hỏi nêu ra vừa rồi của cô nhóc một cách nghiêm túc, nhưng cũng không dám xác định lắm: "Hình như là vậy nhỉ?"

"Nhưng chúng ta cũng chưa có nhìn thấy cả hai người hôn môi á, hai người đều là hôn mặt hôn trán thôi."

U U chậm rãi gật đầu, cũng đang nhớ lại: "Hình như là vậy."

"Thế cả hai không phải quan hệ người yêu sao? Thế nào lại không hôn môi á?" Đôi chân mảnh khảnh Bồng Bồng bước đi, loanh quanh vòng vòng tựa giống như người lớn suy nghĩ vấn đề.

"Có thể...... họ chẳng để chúng ta biết đi?" U U cân nhắc, nói.

Lúc này, Bồng Bồng đã dừng bước lại, hai đứa nhỏ thoáng nhìn nhau một cái. U U khẽ nheo mắt, ánh mắt Bồng Bồng tỏa sáng, hai bé đều đã có biện pháp.

Buổi tối hôm ấy, dù cho thế nào thì Bồng Bồng cũng không chịu ngủ một mình, lăn lộn giở trò đủ kiểu trên sàn nhà, chính là muốn được đến ngủ ở phòng Vĩ Trang và Tiểu Viên.

U U nhìn thấy Bồng Bồng ghé vào vai cô ba, rồi trộm giả làm một cái mặt quỷ ra vẻ đắc ý với cô bé.

U U đứng tại chỗ, nhàn nhạt cười một cái.

Bồng Bồng ngủ ở giữa hai người, lúc mới đầu thì cô nhóc là làm bộ ngủ say, chỉ đang chờ xem hành động của hai người thôi, nhưng hai người chỉ thì thầm trò chuyện hết vài câu rồi liền nằm xuống. Trong bất giác, cơn buồn ngủ bao trùm tới, cô nhóc cũng suýt thiếp ngủ rồi, thì đột nhiên đã nghe được giọng U U mang theo tiếng nghẹn ngào.

"Cô cô, cô ba......"

Bồng Bồng lập tức liền đã tỉnh, cô nhóc len lén nhấc mí mắt, giương lên một chút khe hở, thấy chị họ của cô nhóc đang xoa đôi mắt, đáng thương tội nghiệp mà nói: "Hu hu, con đã gặp ác mộng."

Má lớn duỗi tay qua đến, ôm chị họ lại đây, má mi thì dịu dàng an ủi chị ấy, sau đó chị ấy liền hợp lẽ mà leo lên tới, ngủ ở bên cạnh cô nhóc.

Trong lòng Bồng Bồng hô: "Oa! Chị ấy thật xảo quyệt mà!"

Chờ khi người lớn cũng đều ngủ cả rồi, thì cô nhóc trộm vỗ chị họ một cái: "Chị hay dữ."

U U nhắm mắt lại, khóe môi âm thầm nhếch lên.

Hai đứa ngủ ở giữa —— làm bộ ngủ say, chỉ trông chờ hai người kia làm một tí chuyện "người lớn" mới làm, nhưng chờ tới chờ lui, chỉ chờ được tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của những người lớn.

"Hai đứa này đêm nay làm sao vậy? Có phải gần đây chúng ta ở cùng tụi nhỏ quá ít rồi hay không?" U U cảm giác được cô ba nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô bé.

"Dạo này là tôi đã hơi bận, là tôi làm được không tốt." Bồng Bồng biết má lớn đang nhìn mình.

"Ôi. Nếu không thì em đẩy đi bộ phim kia nhé? Tìm một thời gian ra ngoài du lịch cùng tụi nhỏ?"

"...... kịch bản em thích thì đừng đẩy, rút ra mấy ngày trước khi vào đoàn là được."

"Ừm, vậy đêm mai chúng ta dẫn tụi nhỏ ra ngoài ăn uống đi."

"Được."

Dần dần thì giọng nói của hai người lớn đã chìm xuống. Bồng Bồng cùng Ô Ô, hai đứa cứ nghe rồi nghe, cũng không biết bị làm sao mà khóe môi hai đứa cứ không ngừng vểnh lên, dốc sức nén nhịn nét cười, cuối cùng thì liền ngủ mất mà không hay biết.

Chờ đến hôm sau tỉnh dậy, trên giường chỉ có hai đứa. Hai đứa trẻ ngồi dậy, thoáng nhìn nhau một cái, mặt lộ vẻ ảo não.

"A a a, sao lại ngủ mất rồi?!"

"Cũng chưa thấy được gì hết!!!"

Tối hôm sau, hai đứa ước tính làm lại, trao đổi phương thức, lại bò lên trên giường hai người mẹ, cùng ngủ chung với họ.

Lần này hai đứa chờ mãi chờ mãi, hai người mẹ yên yên tĩnh tĩnh, cũng không nói gì cả, chỉ là từng người cho mỗi đứa tụi nó một nụ hôn trán, thậm chí đã ngủ thiếp đi trước so với cả hai đứa.

Buổi sáng hôm sau, hai đứa trẻ nghi hoặc mà "nhìn nhận lại" hành động của đêm trước.

"Thất bại rồi, vẫn chẳng thấy được hai người hôn môi."

"Chẳng lẽ họ không phải quan hệ người yêu ư?"

Buổi tối ngày thứ ba, hai đứa tụi nhỏ tay trong tay, bò lên trên giường trước chờ hai người kia. Nhưng lâu thiệt lâu, cũng chẳng ai tới đến ven giường. Bồng Bồng đã 'suỵt' một tiếng với U U, U U thoáng ra hiệu về hướng phòng cất quần áo, hai đứa nín thở lặng tiếng mà sờ soạng vào đến trong.

Sau đó, hai đứa trẻ đã đồng thời thấy được một màn thế này:

Vĩ Trang cúi người, rồi đè Tiểu Viên ở trên cửa tủ quần áo, Tiểu Viên duỗi tay che lại môi người kia, một bàn tay khác bị người ấy nắm lấy. Cả hai đối diện với đôi mắt cười của nhau, kề sát đến rất rất gần.

Nhưng với "hôn môi" mà hai đứa nhỏ mong muốn nhìn thấy thì còn có một chút khoảng cách.

Thêm nữa, điều càng gay go chính là, tụi nó đã bị phát hiện rồi.

Họ nghe được tiếng vang, rồi nhìn lại đây, đã liền thấy được mấy con bé đồng loạt trợn to đôi mắt, nhìn dán vào hai người với vẻ tò mò.

12 giờ đêm khuya của buổi tới ngày thứ ba, Bồng Bồng cùng U U nhận được lệnh ngồi lên sofa, hai người mẹ đứng ở trước mặt cả hai, nhìn vào hai đứa.

Lúc Vĩ Trang không cười thì trông có vẻ uy nghiêm vô cùng, hơn nữa vóc dáng Vĩ Trang rất cao, từ trên cao nhìn xuống mà nheo mắt ngó hai đứa, hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng run run.

Tiểu Viên tiến lên trước một bước bằng một cách khó phát hiện, nói dịu giọng: "Bồng Bồng, U U, rốt cuộc là có chuyện gì, hai đứa đang nghĩ gì vậy?"

Hai đứa trẻ thoáng trao đổi ánh mắt, có chút chần chờ.

"Nói nhanh lên." Vĩ Trang nói, vẻ nhàn nhạt.

Hai đứa trẻ lại thoáng run lên một chút. Đối với hai đứa, Vĩ Trang đều luôn luôn rất dịu dàng, có kiên nhẫn. Hiện tại thì trông Vĩ Trang không có vẻ tức giận, nhưng Vĩ Trang không cười nữa, chả hiểu sao hai đứa trẻ liền cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"U U, con nói đi." Tiểu Viên thoáng liếc Vĩ Trang một cái vẻ bất đắc dĩ, hỏi với vẻ càng thêm dịu dàng ấm áp.

"Cô cô và cô ba, hai người là người yêu phải không? Giống như ông bố bà mẹ trong nhà người khác đúng không?" U U nói.

Vĩ Trang cùng Tiểu Viên đã trao đổi một ánh nhìn, sắc mặt đã hòa dịu về lại, cả hai đều thoáng gật đầu.

"Ừ, không hề sai."

"Vậy sao hai người không hôn môi?" Bồng Bồng bật thốt câu hỏi.

Vĩ Trang cùng Tiểu Viên chợt ngẩn ra.

"Khụ......" Tiểu Viên cũng đã có chút ngượng ngùng: "Đây là chuyện người lớn, các con chỉ cần biết rằng chúng ta cũng rất yêu các con, cũng rất yêu đối phương là được rồi."

Hai đứa trẻ nhìn Tiểu Viên, rồi đồng thời chuyển tầm mắt hướng về phía Vĩ Trang.

Vĩ Trang gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Hai đứa trẻ thoáng nhìn nhau một cái, dường như còn có nghi ngờ đối với đáp án này.

Bỗng nhiên, Bồng Bồng nói: "Nhưng mà hình như má lớn cũng chưa từng nói yêu má mi!"

Ô Ô cũng nói: "Cô ba cũng đã nói ở trên lễ trao giải rồi, nhưng cô cô còn chưa nói."

Trong phòng lập tức chợt yên lặng.

Vĩ Trang đã ngây ngẩn.

Cô ấy chẳng nhìn bọn nhỏ, ngược lại đã nhìn về phía Tiểu Viên. Tiểu Viên cũng nhìn cô ấy, hai người lặng lẽ ngóng nhìn đối phương.

Hai đứa trẻ nhìn nhìn bên trái, lại xem xem bên phải, lại ngó ngó lẫn nhau, hơi có sự không rõ nguyên do.

Tiểu Viên thoáng vén chỉnh mái tóc đen nhánh với gương mặt ửng đỏ, có hơi không được tự nhiên. Nét cười nở tràn nơi cánh môi Vĩ Trang, cô ấy đi thẳng qua phía Tiểu Viên.

Tay phải nâng giữ lấy mặt Tiểu Viên, Tiểu Viên thoáng chớp mắt. Nhìn vào đôi mắt ấy, tình ý bên trong đó chậm rãi cháy đượm ra đến, giọng nói của người phụ nữ kia khe khẽ, lại rất rõ ràng: "Ta đương nhiên yêu má mi con."

Sau đó, ngay trước mặt tụi nhỏ, cô ấy đã nhẹ nhàng in lên môi Tiểu Viên.

Trong lòng Tiểu Viên chợt run lên, biểu cảm kinh ngạc chợt lóe thoáng qua, rồi liền ôm lấy người kia theo bản năng, nhẹ nhàng hôn môi với người kia.

Rốt cuộc thì hai người vẫn đã kiềm nén lại, chỉ giữ lấy trong thời gian vài giây, tiếp theo thì Vĩ Trang ôm eo Tiểu Viên, vẻ mặt 'gió thoảng mây trôi' đối với hai bé đang nhìn ngây ngốc trên sofa: "Nhìn thấy rồi chưa?"

Bồng Bồng cùng U U trợn to hai mắt, đồng loạt gật đầu.

"Được rồi, mau nhanh về phòng!"

Cả hai đã đứng lên, bỗng nhiên một trận tiếng cười mà chạy đi vang lên ầm ĩ.

"Hai người thật sự hôn rồi!"

"Ngượng mặt quá!"

"Môi quả nhiên hôn rồi!"

"Ôi ôi ôi!"

Bồng Bồng cùng U U mang theo niềm vui khi mong muốn trở thành sự thật, cùng với sự cảm động mà giờ phút này hai đứa còn chưa nhận ra được, đã chạy về phía phòng mình với vẻ hài lòng thoả dạ.

Trong phòng, Tiểu Viên hơi che mặt: "Ôi, hình như không tốt lắm đâu."

Vĩ Trang thoáng nhún vai: "Khá tốt mà."

Tiểu Viên đã nở nụ cười, đôi mắt óng ánh đã dợn lên gợn sóng: "Có thể nói lại lần nữa không?"

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Vĩ Trang dịu dàng nồng ấm: "Tôi yêu em, Hướng tiểu miêu."

Khó có thể tưởng tượng, cả hai thế mà có thể gặp gỡ, yêu nhau, một lòng hướng về nhau, xây dựng gia đình, có con. Trong đời người, những chuyện quá khứ không vui kia đều là những điều nhỏ bé, chỉ có tình yêu giờ phút này mới là sự vĩnh hằng.

- -----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã đón đọc đến đây, cảm ơn các độc giả đáng yêu đã đồng hành suốt cùng tôi đi đến hiện tại, yêu mọi người.

[Hoàn thành]