App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 12






"A, không có gì, vừa rồi tôi không thấy cậu nên hơi bất ngờ." Thiệu Yến Yến thật sự bị dọa, nói xong khua tay lung tung với Giang Chước, vội vàng rời đi.

Giang Chước nhún vai, nghe thấy tiếng Thiệu Yến Yến đóng cửa, cũng trở về phòng.

Cậu mở APP trên điện thoại, vẫn đang phát trực tiếp, vừa rồi video Thiệu Kì đổ nước sôi và gặp Thiệu Yến Yến đều được khán giả nhìn thấy.

Tuy đã gần sáng, khán giả vẫn có khoảng hơn 200 người.

Hiện tại đã hết stream, trên màn hình tối đen, nhưng nhiệt huyết của khán giả lại không hề giảm, đều thảo luận về nghi phạm của vụ án, nếu không cũng là cổ vũ khích lệ vị chủ bá mới nổi lên này.

Cậu cũng chỉ đọc qua mấy bình luận, đến khi một tài khoản tên Vợ mới cưới của chủ bá đăng một bình luận, mới hấp dẫn sự chú ý của Giang Chước:
[ Trong đêm nay nhìn thấy video kia, hay suy đoán về hung thủ của mọi người tôi đều không sợ, thế mà đến cuối bị cô gái đột nhiên xuất hiện cho làm hoảng sợ.

Cô này trông kì quái lắm.

Vừa rồi trên hành lang, một bóng người đi như vậy dưới đèn, ngọn đèn dần dần chiếu lên mặt cô ta...!Mẹ ơi, dọa chết bảo bảo mất! ]
Giang Chước ném điện thoại xuống chăn, bật dậy.

Không đúng!
Hành lang bên ngoài cậu đã đi qua đi lại nhiều lần, bây giờ nghĩ lại có thể nhớ ra cấu tạo cơ bản, sát tường bên phải là WC nam.

cách đó một chút là WC nữ, trên trần chỉ có một hàng đèn được gắn nữa vị trí hai nhà vệ sinh.

Cái này thuyết minh điều gì? Thuyết minh rằng nếu Thiệu Yến Yến đi ra từ WC nữ thì ngay khi đi ra đã lộ ra cả người dưới ánh đèn, không có khả năng sẽ ngọn đèn dần dần chiếu lên mặt cô ta như bình luận kia miêu tả.


Những lời này cũng chỉ ra cảm giác kì lạ của Giang Chước lúc vừa rồi, Thiệu Yến Yến đi ra từ WC nam — cô ta đi vào đó làm gì?
Giang Chước đứng dậy đi vào WC nam, mở tất cả phòng nhỏ ở bên trong ra kiểm tra một lần, bên trong đều được quét dọn sạch sẽ, không có người sống, cũng chẳng có người chết.

Cậu xoay người một cái, bồng nhiên nói với không khí: "Ở đây có ai có thể nói chuyện không"
Thất sự có.

Cái gương bên ngoài toilet chậm rãi mở miệng: "Chàng trai, ngươi có chuyện gì sao?"
Giang Chước nói: "A, tốt quá.

Phiền gương đại ca cho ta hỏi một chút, vừa rồi ngươi có thấy nữ sinh nào vào đây không? Thấp hơn ta một cái đầu, tóc xoăn, mặc áo caro và quần bò."
"Ngươi hỏi chuyện này sao!" Gương lập tức kích động "Có có có."
Giang Chước: "Cô ta tới đây làm gì?"
Gương lại chỉ chiếu đến bên ngoài, không rõ cụ thể Thiệu Yến Yến vào đây làm gì, chỉ biết cô không có ở lại quá lâu, sau khi ra khỏi còn soi gương một lúc.

Nó thẹn thùng nói: "Tôi lớn như thế này rồi, trừ dì quét dọn vệ sinh ra, chưa gặp qua cô gái nào khác đâu.

Hóa ra là con gái thật, thiếu nữ thật xinh đẹp, nhìn cũng vui mắt ha!"
Làm gương cũng không dễ dàng, Giang Chước cảm ơn nó, còn hứa lần sau đi tới đây sẽ mang theo điện thoại, cho nó nhìn ảnh của vài nữ minh tinh, cũng nhờ gương lưu ý hướng đi của Thiệu Yến Yến, song phương đạt được hiệp nghị hữu hảo, cậu mới trở về phòng.

Bởi vì thao tác của Vân Túc Xuyên, đêm nay có không biết bao nhiêu nhà báo thức suốt đêm cào bàn phím, chỉ chờ sáng hôm sau đăng các bài như [ Đích thân bước một chân vào cánh cửa tuyệt hậu, tình cảm trúc mã trúc mã không thay đổi, đây đúng là tình huynh đệ sâu sắc ], [ Thải tử Hongkong tham gia trận chiến, Giang gia phong ba tái khởi ], [ Khó lòng phân biệt, phong thủy của Cảnh Việt sơn trang rốt cuộc tốt hay xấu? ], chỉ mong đăng bài trước.

Thậm chí, có mấy người thông minh còn chuẩn bị kể hoạch B.

Nếu Vân Túc Xuyên ngủ cả đêm ở đây, không có chuyện gì, đương nhiên đăng bản thảo đó, nhưng nếu hôm sau thực sự hại đến mạng người, thì phải viết bài khác.


— tuy khả năng này không cao lắm, nhưng cẩn tắc vô áy náy, như thế mới thắng được đối thủ cạnh tranh.

Vì thế còn có loại đầu đề thứ hai [ Xin đừng xem nhẹ, bí mật phong thủy ], [ Lấy thân chứng minh nhưng lại chết thảm trong chung cư, tình anh em này cảm động làm sao! ], [ Đất tuyệt hậu là có thật, Vân Túc Xuyên xâm nhập tìm hiểu chết thảm] ] cũng được nghĩ sẵn, lỡ có gì xảy ra thì có thể sửa lại để thông báo ra ngoài.

Các phòng viên đều chạy đến bên ngoài Cảnh Việt sơn trang, chờ Vân Túc Xuyên rời giường, để đúng lúc kiếm được thông tin.

Thế nhưng đau khổ cay đắng đến thế, bọn họ không hề nghĩ tới, hai tay chuẩn bị mà một cái cũng không dùng được.

Tin giật gân mới nhất không phải là tin về Vân Túc Xuyên, mà từ một weibo của một người nào đó, nói rằng trong Cảnh Việt sơn trang trải qua chuyện liên quan đến mạng người, gần đó là hiện trường một sinh viên tử vong.

Không lâu sau, cảnh sát chứng thực tin tức này.

Giang Chước khóa điện thoại, tùy ý để tin tức ồn ào, vẫn đi tham gia trận đấu thứ hai như bình thường.

So với trận mở đầu khảo nghiệm tri thức, những trận sau thì sẽ đa dạng hình thức hơn.

Sau khi nhóm thí sinh tập trung ở đại sảnh, Giang Chước liếc mắt thấy trên cửa có treo một biểu ngữ như cuộn giấy, trên tấm vải lụa màu vàng có hai hàng chữ–
"Hữu lễ nghi chi đại, cố xưng hạ; hữu phục chương chi mĩ, vị chi hoa"
Nhìn nhóm thí sinh nghị luận, MC cười nói: "Đại khái có người đã đoán được rồi, trận đấu hôm nay có chủ đề là lễ nghi mặc cổ phục."
Mỗi nhóm thí sinh đều được nhận một phong thư được niêm phong, bên trong là đề mục ngẫu nhiên.

Mỗi đề mục đều có một hoặc hai câu gợi ý, yêu cầu thí sinh căn cứ vào các loại văn thơ điển cố để đoán ra thân phận nhân vật, từ đó chọn quần áo phục sức để hóa trang thành nhân vật kia.


Phân ra ba người một nhóm, ba người có màu sắc phong thư giống nhau, khi thay đồ sẽ mở ra.

MC đang giới thiệu quy tắc, Giang Duy nắm phong thư trong tay, làm bộ cúi đầu đoan trang, che giấu nụ cười trào phúng trên môi.

Nửa đêm qua, một người chú làm việc ở đồn cảnh sát gọi cho cậu ta, tiết lộ hiện trường tử vong của Thiệu Kì, lúc đó Giang Duy còn tưởng mình đang nằm mơ, xác nhận đi xác nhận lại mới để cho một chủ tài khoản cũng khá nổi danh truyền tin tức này ra ngoài.

Trong tình huống này, nói nhiều về nơi Thiệu Kì chết có hơi thiếu đạo đức, nhưng thật sự có chuyện như này.

Cái gọi là ba người nói có hổ, thiên hạ sẽ tin có hổ thật, trăm người ngàn ý, tốt xấu lẫn lộn, đầu tiên là minh tinh trả phòng, rồi đến cây cỏ khô héo, bây giờ còn liên lụy đến mạng người, cho dù Cảnh Việt sơn trang không có vấn đề thật, dư luận đã đến như vậy rồi, Giang Chước có thanh minh thế nào cũng không được.

Nghĩ đến đây, cậu ta không ức chế nổi sự hưng phấn trong lòng.

Giang Duy cũng không muốn hại Giang Chước, nhưng chỉ khi đối phương rơi khỏi vị trí hiện tại, mình mới có không gian để tỏa sáng.

Nay Giang Chước gặp xui xẻo, chắc chắn sẽ không dậy nổi, nên cơ hội cậu ta có thể phát triển đã xuất hiện rồi, nhất định phải nắm chắc.

Nghĩ đến đây, Giang Duy share lại weibo kia, tỏ thái độ: "Về việc Cảnh Việt sơn trang xảy ra nhiều vấn đề, tôi vô cùng áy náy, chuyện này Giang gia sẽ nhanh chóng điều tra, cho người nhà của Thiệu Kì và công chúng một lời giải thích rõ ràng."
Không lâu sau, Bách Hướng Vĩ cũng share lại weibo Giang Duy.

Vốn Thiệu Kì không chết trong Cảnh Việt sơn trang, mà là ở gần đó thôi, hơn nữa cảnh sát cũng không công bố nghi phạm hay quá trình điều tra.

Mọi người nhìn tin tức này, trong lòng cũng có suy đoán, liên hệ chuyện này cùng phong thủy Cảnh Việt sơn trang, cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Ngược lại Giang Duy vẫn làm trò cũ là tỏ thái độ, chứng thực suy đoán, Bách Hướng Vĩ cũng đâm thêm một đao, nghe giống như Thiệu Kì thật sự bị Cảnh Việt sơn trang khắc chết đến nơi.

Giang Duy cất điện thoại, đã có nhân viên công tác giục bọn họ vào phòng thay trang phục ở bên ngoài, chuẩn bị thay đồ.

Tổ tiết mục chuẩn bị tổng cộng sáu bộ trang phục, ba nam ba nữ, cũng có trang sức của các triều đại cho thí sinh thoải mái chọn lựa.


Theo nhóm lần lượt đi vào, những thành viên khác chờ ở ngoài, thay phiên sử dụng phòng này.

Giang Duy cùng Giang Chước đều ở khu chờ thay đồ, nhân viên công tác và thí sinh xung quanh thỉnh thoảng trộm đánh giá hai anh em.

Giang Duy đi đến trước Giang Chước, ngồi bên cạnh, thấp giọng gọi: "Anh."
Giang Chước không phản ứng gì.

Giang Duy thấp giọng nói: "Em khuyên anh nên công khai giải thích đi.

Cảnh Việt sơn trang một là bỏ hoang hai là sửa chữa lại, coi như cho công chúng một công đạo, bằng không chuyện này mãi không xong được đâu."
Giang Chước liếc cậu ta một cái, hỏi: "Sau đó anh nên xin lỗi với ban giám đốc rồi từ chức, đưa Giang gia giao cho người tài năng trẻ tuổi đầy trách nghiệm là cậu kế thừa, mọi người đều vui vẻ, có đúng không?"
Giang Duy cười, cố ý nói chậm lại: "Anh trai à, em biết trong lòng anh bất bình lắm nhỉ, nhưng đừng có trách em, cạnh tranh lúc nào cũng tàn khốc như thế, chúng ta đều dựa vào bản lĩnh bản thân, đúng không?"
Cậu ta nheo mắt, tựa như muốn xem rõ ràng biểu tình của Giang Chước hơn: "Em thừa nhận rằng anh có năng lực, nhưng anh sai ở chỗ luôn xử sự theo cảm tính.

Chuyện anh mắc bệnh nặng sau khi ông nội mất kia cũng chả phải em hại, bỏ lỡ một ít cơ hội, ắt phải lãnh hậu quả, anh chỉ có thể tự gánh vác một mình thôi."
Trận này Giang Duy chiếm thế thượng phong, sau khi Giang Chước gặp chuyện không may, cậu ta vẫn bị mấy cái danh hào tuổi trẻ tài cao, ngôi sao mới nổi của giới phong thủy" nịnh nọt đến lâng lâng, có chút nhìn không đến trời cao đất dày.

Giang Chước nhìn lướt qua người em trai đang vênh váo này, đột nhiên nói: "Giang Duy."
Thanh âm của cậu sắc lạnh, đánh gãy cảm xúc hưng phấn của Giang Duy, Giang Duy ngẩn người: "Anh định làm gì?"
Giang Chước thản nhiên vươn tay, móc điện thoại Giang Duy từ trong túi áo cậu ta ra — chút nữa vào phòng thay đồ mở phong thư chủ đề sẽ phải nộp điện thoại, bây giờ nó vẫn trong tay thí sinh, màn hình điện thoại Giang Duy vẫn còn hiện bài đăng vừa rồi.

Giang Chước bá đạo từ nhỏ, động tác lấy đồ của cậu luôn có vẻ đương nhiên, đồng tử Giang Duy co lại, không biết đối phương muốn làm gì, định ngăn lại, chỉ thấy Giang Chước nhanh tay ấn vài cái, giơ điện thoại đến trước mặt Giang Duy thêm lần nữa, nhướn mày.

Giang Duy nhìn theo bản năng, thấy trang đề cử đầu tiên của weibo, có một tài khoản tên Tựa cửa nhìn gió mỉm cười đăng một đoạn video vào hai phút trước.

Không có giải thích gì, kết hợp với dòng chữ trích từ camera giám sát tại Cảnh Việt sơn trang khơi dậy lòng hiếu kì của vô số người..