Edit + beta: Herbicides.
“Sau đó lại nổ thêm hai người nữa, có không ít người bị thương thậm chí là chết, mọi người loạn hết lên, tình hình càng trở nên mất khống chế —–“
Một lát sau, biên kịch Vương nhẹ giọng nói: “Chính trong lúc hỗn loạn, chúng tôi phát hiện khoa trưởng Giang biến mất.”
Tuy ban đầu trong lòng có nhiều oán giận, hiện tại nghe ông ta nói lâu như vậy, tâm tình Giang Chước bình tĩnh được phần nào, hỏi: “Cho nên các người cảm thấy ông ấy đã bỏ trốn?”
Biên kịch Vương trả lời: “Lúc ấy..... có một phần mọi người, bao gồm cả tôi, đều rất kích động, mất đi lý trí và khả năng phán đoán cơ bản. Vì tình hình lúc đó cần một người lãnh đạo, cậu ấy không ở đó, trong tay cậu ấy còn có bản đồ, cho nên chúng tôi liền nghi ngờ cậu ấy thừa dịp hỗn loạn trốn đi trước.”
Giang Chước nhớ khi cậu còn nhỏ từng nhỏ người của tổ chuyên án đến nói chuyện với Giang lão và Tống Nhã Huyên, yêu cầu bọn họ không được bao che người nhà, nếu Giang Thần Phi về nhà phải báo cáo với tổ chuyên án. Thế nhưng dù người nhà họ Giang cũng mong muốn điều ấy thế nào, Giang Thần Phi thật sự chưa từng trở về, bọn họ đương nhiên cũng không thể cho tổ điều tra một lời giải thích.
Dù vậy, tổ điều tra vẫn không quá tin tưởng, lúc rời đi thấy Giang Chước ngồi chơi trong sân liền đi qua hỏi cha cậu có về không.
Ai làm cùng Giang Thần Phi cũng biết ông yêu thương người con trai này ra sao, nghe đâu Giang Chước có vài chỗ thiếu hụt trong trí tuệ, tổ điều tra cảm thấy nếu ông có về chắc chắn sẽ không nhịn được mà gặp con trai. Giang lão và Tỗng Nhã Huyên có thể nói dối, nhưng ít ra một đứa trẻ hẳn không giấu giếm được gì.
Giang Chước vẫn yên lặng không nói lời nào, nhưng Giang lão nổi giận lôi đình, ôm lấy cậu, đuổi nhóm điều tra viên đi. Chuyện này cuối cùng vẫn không điều tra rõ.
Trên mặt Giang Chước lộ rõ vẻ trào phúng: “Nhiều năm như vậy qua đi, ông ấy vẫn không về nhà, hiện các người cuối cùng cũng chịu tin ông ấy không còn sống, cho nên vờ vĩnh qua đây nói cho tôi biết mấy chuyện này có ích gì?”
Biên kịch Vương khẽ nói: “Thật xin lỗi, chuyện này tôi.....”
Giang Chước ngắt lời ông ta: “Tôi không chấp nhận.”
Trong phòng không ai nói chuyện, một lát sau, Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Chước.
Cậu nói: “Anh không cần an ủi, em không sau, chỉ nói thật thôi.”
Cậu uống một ngụm nước, nói với biên kịch Vương: “Ông tiếp tục đi.”
Vân Túc Xuyên nói: “Đầu tiên đừng nói tiếp, tôi nghẹn nửa ngày rồi, để tôi hỏi chuyện này đã. Biên kịch Vương, lúc ấy cảm xúc những du khách các người phát hiện thế nào? Có phải rất kích động không? Ông có điều tra danh tính của những người đã bị nổ tung chưa?”
Động tác uống nước của Giang Chước hơi khựng lại, bắt đầu suy nghĩ sâu hơn. Vừa rồi lực chú ý của cậu chủ yếu tập trung ở nhóm người tổ chuyên án, lời nói của Vân Túc Xuyên đã nhắc nhở cậu.
Giang Chước nhớ rằng khi quay chương trình trong bệnh viện có một bệnh nhân bị nổ tung tên Quan Long. Trí nhớ cậu tốt, hiện vẫn có thể nhớ, trước khi nổ, Quan Long nghe Nhạc Đình Phi nói ông ta bệnh tình nghiêm trọng, phải trả số viện phí lớn. Lúc đó người này vừa sợ vừa giận, nghi ngờ bệnh viện lừa tiền, sau đó liền truyền đến lời nhắc nhở về vụ nổ.
Đây chỉ là một chi tiết nhỏ trong chương trình, nếu không xảy ra chuyện sau đó, ai cũng chỉ nghĩ phản ứng của Quan Long chỉ là thiết lập câu chuyện mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra, tất cả những người nổ tung có vẻ nguyên nhân liên quan đến cảm xúc.
Vân Túc Xuyên rất sắc bén, câu hỏi này của hắn đúng trọng điểm.
Biên kịch Vương vốn định nói đến chuyện này, nghe vậy nhìn Vân Túc Xuyên với ánh mắt bội phục, nói: “Bọn họ đúng là rất kích động. Nhưng lúc đó tình hình loạn lạc, ai cũng sứt đầu mẻ trán, thân mình còn chưa lo nổi, ai để ý đến điểm đó được. Dù sao thân mình trong hiểm cảnh, cảm thấy sợ hãi hay căng thẳng là chuyện bình thường.”
Mày Giang Chước nhíu lại: “Vậy nhóm các người phát hiện ra chuyện này thế nào?”
Mắt cậu lướt qua vết sẹo đáng nghi trên người biên kịch Vương, chợt nảy ra một ý: “Hay ông cũng..... “
Biên kịch Vương gật gật đầu: “Nói chuyện với người thông minh như hai người đúng là thoải mái. Đúng thế, tôi cũng trúng chiêu, hoặc có thể nói đây là quả báo của tôi.”
Biên kịch Vương thuật lại chuyện tiếp theo: “Khó khắn lắm mới thoát khỏi nơi đáng sợ kia, cấp trên hỏi thăm chúng tôi trong liền sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi an dưỡng.”
Đến tận lúc này, giọng điệu ông ta vô cùng phiền muộn, nhưng trên mặt vẫn có ý cười: “Tôi cảm thấy những người đó bản thân bực bội bất thường, hay nổi giận vô duyên vô cớ, nhưng trong lòng không quá để tâm, chỉ nghĩ do mất quá nhiều chiến hữu trong đợt nhiệm vụ lần này nên căng thẳng, sau một thời gian là bình thưởng trở lại.”
Biên kịch Vương cúi đầu, một lần nữa tháo kính xuống chà lau, dường như đây là động tác ông ta dùng để che giấu cảm xúc theo thói quen: “Tôi vẫn luôn chờ ngày Giang Thần Phi bị bắt về, chờ thẳng mặt chất vấn cậu ấy, vì sao lại bỏ chạy, lại bỏ rơi nhiều đồng đội như vậy. Thế nhưng ngày ấy mãi mãi không đến.”
“Lúc ấy tôi..... cứ như trúng tà, hoặc như một tên cố chấp biến thái trong phim truyền hình, một ngày không tìm thấy cậu ấy là một ngày tôi không thể bỏ qua chuyện này. Nhiều người chết như vậy mà cậu ấy có thể nhởn nhơ bên ngoài, tôi không nhịn được cơn tức đó, càng không nghe lọt lời khuyên bảo của người khác. Lúc ấy điều tra Tào đến nhà khuyên tôi, nói có thể có bí mật khác trong chuyện này, Giang Thần Phi có lẽ bị hiểu lầm, tôi không tin, cho rằng bọn họ là một giuộc, bao che lẫn nhau.”
‘Điều tra Tào’ trong lời ông ta chính là tổ trưởng Tào Văn Khê đương nhiệm của tổ chuyên án, thuộc nhóm bảo vệ Giang Thần Phi, lúc sau vẫn luôn săn sóc Giang Chước.
Biên kịch Vương nói lại tình hình bất thường của mình lúc đó, ông ta như bị thứ gì kích thích đến nổi điên. Giằng co gần một tháng, Tào Văn Khê tìm đến.
Tuy ông là cấp trên nhưng vì xích mích lúc trước nên biên kịch Vương không vui vẻ gì khi biết Tào Văn Khê đến, nhưng không cho người ta vào thì bất lịch sự nên chỉ lạnh mặt mời người vào nhà.
Tào Văn Khê ngồi xuống liền nói: “Chú không cần bày vẻ mặt đó với anh, anh không phải đến khuyên nhủ chú, uống cái này trước đã.”
Ông đặt một lọ thuốc màu nâu lên bàn, biên kịch Vương nhìn thoáng qua, cảm thấy hơi giống siro ho, hỏi: “Cái gì đây? Anh tới đây làm gì?”
Tào Văn Khê không đáp, vững vàng ngồi đó, tỏ thái độ chú không uống là anh không trả lời.
Biên kịch Vương thật ra cũng không nghi ngờ Tào Văn Khê hại mình, lấy khả năng của ông, không cần làm trò lạc hậu đơn giản như hạ độc. Ông ta rất muốn biết tình hình trước mắt nên cầm bình thuốc ngửa mặt uống hết.
Tào Văn Khê thấy ông ta uống hết thuốc mới nói: “Hôm qua Lưu Kiên xảy ra chuyện.”
Lưu Kiên cũng là một thành viên trong nhóm cứu hộ, khó khăn lắm mới sống sót đi ra, không ngờ một tháng sau lại có chuyện, biên kịch Vương ngẩn người: “Sao lại thế?”
Tào Văn Khê trả lời: “Lúc ở nhà một mình thì nổ tung mà chết.”
Vì vấn đề liên quan đến lây nhiễm nên trước mắt cả đội cứu hộ lẫn du khách được cứu ra đều bị hạn chế phạm vi hoạt động, đã xảy ra chuyện này, lại càng phải phong tỏa tin tức.
Biên kịch Vương nghe Tào Văn Khê nói vậy lập tức chấn động. Nhưng kỳ quái chính là tuy độ kích thích của thông tin này rất lớn nhưng ông ta không hề cảm thấy trong lòng ngập tràn phẫn nộ như bình thường. Ông đoán rằng thứ Tào Văn Khê cho mình uống là một loại thuốc có tác dụng làm ổn định cảm xúc, chẳng qua lúc ấy ông ta không có thời gian chú ý chuyện này, vội vàng nói: “Sao lại nổ? Nổ thế nào? Chẳng lẽ nhóm người gặp nạn đó thật sự nhiễm phải virut nào đó, có thời kì ủ bệnh bên giờ mới đột nhiên phát tác sao?”
Nếu là virut thì đúng là đáng sợ, biên kịch Vương bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Virut này có phải rất dễ lây nhiễm hay không?”
Dù sao người nhiễm bệnh đã nổ tung, phạm vi khuếch tán không cần nói cùng biết. Cho nên, có phải ông ta, cũng......
Suy nghĩ này làm biên kịch Vương không rét mà run, nhưng lời nói tiếp theo của Tào Văn Khê còn kinh dị hơn những gì ông ta nghĩ. Tào Văn Khê nói virut này không những dễ lây nhiễm mà bọn họ nghi ngờ biên kịch Vương đã sớm lây bệnh.
“Từ khi nhiệm vụ lần trước kết thúc, mỗi người sống sót đều được kiểm tra thân thể thường xuyên, tình trạng thân thể của Lưu Kiên luôn rất bình thường, cảm xúc cũng ổn định hơn chú nhiều. Nhưng hôm qua, mẹ cậu ấy mất do bệnh, Lưu Kiên vô cùng đau đớn, quỳ gối trước giường gào khóc một lúc, cứ khóc lóc như vậy, bỗng nhiên cậu ấy nổ tung.”
Tào Văn Khê bình tĩnh nói: “Điều đáng mừng duy nhất là ở đó không nhiều người lắm, không có ai thương vong, nhưng cũng đều phải cách ly. Chung ta đã điều tra lại những người sống sót, xác định rằng người có khả năng nhiễm bệnh nhất chính là chú.”
Nói đến đây, biên kịch Vương bảo Giang Chước và Vân Túc Xuyên: “Tình trạng bản thân thế nào tự tôi rõ, cũng biết điều tra Tào không phải đang dọa dẫm. Cho nên từ hôm đó, tôi bắt đầu những ngày tháng bị cách ly trong bệnh viện.”
“Ngày nào cũng phải uống thuốc để khống chế cảm xúc, để tránh bản thân quá nổi giận hay đau buồn, tôi cũng không được tiếp xúc với những bộ phim, chương trình hay thậm chí là trò chơi có tình tiết quá mức kích thích, mỗi ngày chỉ có thể nghe một nhóm hòa thượng niệm kinh. Không đến hai tuần, tôi liền không chịu nổi ngày tháng như vậy nữa.”
Vân Túc Xuyên tưởng tượng những gì biên kịch Vương trải qua, cảm thấy nếu là hắn, đừng nói là 2 tuần, cho dù là 2 ngày hắn cũng hận không thể để người ta giết luôn cho thoải mái. Đương nhiên, nếu người niệm kinh kia là Giang Chước thì mọi chuyện lại khác.
Biên kịch Vương nói: “So với sống những ngày như vậy, có khi chết đi còn sướng hơn. Tôi cũng không muốn chịu đựng nữa, thế nên tự nguyện trở thành vật thí nghiệm, để nhân viên nghiên cứu lấy virut từ trên người mình để tìm cách chữa trị.”
Vân Túc Xuyên nói: “Nếu ông còn ngồi được ở đây thì xem ra bọn họ tìm được rồi.”
Biên kịch Vương cong khóe miệng làm nụ cười của ông ta trong cực kỳ chua sót: “Cũng coi như..... mèo mù vớ phải chuột chết. Cách trị liệu này có hơn được không chữa hay không thì cũng khó mà khẳng định.”
Giang Chước hỏi: “Ý lời này là sao?”
Biên kịch Vương nhìn cậu, hỏi vặn lại: “Giang thiếu cảm thấy nụ cười của tôi thế nào?”
Đây là câu hỏi mà mấy tên lưu manh trong tiểu thuyết gặp gái xinh cũng không thèm hỏi, Vân Túc Xuyên bĩu môi, đang định nói, Giang Chước thẳng thán đáp lời: “Rất đáng ghét, nhìn là muốn đánh.”
Biên kịch Vương không phản bác, thành khẩn nói: “Tôi có thẹn với cha cậu, trước mắt những lời này đều xuất phát từ lòng muốn chuộc tội. Vẻ mặt cười này, có vẻ rất thiếu tôn trọng, nhưng tôi không còn cách nào khác, vì nụ cười này đã phong ấn trong thân thể tôi.”
Từ khi nhóm Giang Chước đến, biên kịch Vương đã luôn cười như vậy. Nếu ban đầu bọn họ tưởng đây chỉ là biểu cảm theo thói quen nhưng khi ông ta vẫn nở nụ cười đó khi kể lại chuyện đã trải qua liền có vẻ khá quỷ dị. Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng đoán có bí ấn gì phía sau, tuy không ai ngờ nụ cười này còn có thể là phong ấn, nhưng nghĩ lại những chuyện biên kịch Vương kể lại thì cũng không đáng kinh ngạc đến thế.
Giang Chước nói: “Dùng nụ cười để phong ấn cảm xúc tức giận và bi thương của ông sao?”
Biên kịch Vương gật đầu: “Sau khi nghiên cứu tôi và vài người nhiễm bệnh khác, nhân viên nghiên cứu phát hiện ra chỉ những cảm xúc tiêu cực kịch liệt như buồn đau, tức giận hay thù hận mới dễ bị nổ tung, hưng phấn thì dù mừng như điên cũng chẳng có vấn đề gì. Cho nên muốn trị liệu thì trọng điểm chính là khống chế những cảm xúc tiêu cực.”
Vân Túc Xuyên ngắt lời: “Khống chế cảm xúc tiêu cực thì cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc đúng không? Muốn thật sự chữa khỏi bệnh quái lạ thế này không phải nên để một người cho dù khổ sở và tức giận thế nào cũng không nổ tung thì mới bình thường chứ?”
Biên kịch Vương nói: “Đã thử qua rồi, nhưng không làm được. Vì tôi tự nguyện thành vật thí nghiệm, đoạn thời gian đó họ cho tôi dùng đủ loại thuốc cùng bùa chú, sau đó kích thích cảm xúc của tôi xem cách này có hữu hiệu hay không, thế nhưng đều thất bại, có vài lần tôi cảm thấy bản thân căng phồng lên đến nơi, lại được điều tiết đúng lúc nên miễn cưỡng khôi phục như bình thường.”
Cho dù vì chuyện của cha mình nên Giang Chước không có thiện cảm gì với đám người này, nghe đến đây cậu cũng không khỏi cảm thấy biên kịch Vương này đúng là thê thảm.
Vân Túc Xuyên vuốt cằm: “Cho nên nhóm người kia làm thế nào mà mới tìm ra được tuyệt chiêu phong ấn này để cứu mạng nhỏ của ông vậy?”
Biên kịch Vương trả lời: “Đó cũng là chuyện ngoài ý muốn. Theo thời gian, cảm xúc của tôi càng ngày càng bất ổn, tình trạng thân thể cũng càng ngày càng kém, cuối cùng mất khống chế trong một lần thí nghiệm, lúc ấy sắp nổ, trong tình thế cấp bách tổ trưởng Hà..... “
Giang Chước và Vân Túc Xuyên đồng thanh: “Tổ trưởng Hà?!”
Hai người liếc nhau, Giang Chước hỏi lại: “Tổ trưởng Hà là Hà Cơ?”
Suýt nữa cậu quên mất, sau cái chết của Giang Thần Phi, tổ trưởng tổ chuyên án lúc bấy giờ nhận lỗi từ chức, Hà Cơ là người lên thay, đến lúc ông ta rời đi mới chủ động từ chức.
Biên kịch Vương không hiểu sao họ lại kinh ngạc như vậy: “Đúng, chính là anh ấy, tổ chuyên án chỉ có đúng một tổ trưởng Hà thôi mà?”
Ông ta đã biến thành bộ dáng quỷ quái thế này, còn thiết kế ra chương trình thực tế kia, hóa ra vẫn chưa biết Hà Cơ là người đứng sau tất cả?
Ban đầu Giang Chước cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, nội dung những thứ biên kịch Vương thiết kế ra đúng là không có chi tiết nào liên quan đến Hà Cơ.
Theo lời biên kịch Vương, ông ta không phải người tạo ra lời nguyền, nó hạn chế ông ta nói ra những gì ông ta biết về chân tướng, biên kịch Vương thông qua hình thức chương trình thực tế này để tiết lộ sự tình trong quá khứ cho Giang Chước và Vân Túc Xuyên, về phần có thể phát hiện được gì là chuyện của họ.
Vân Túc Xuyên mặt không đổi sắc: “Không có gì, đột nhiên nghe tên người quen nên chúng tôi bất ngờ.”
Không biết biên kịch Vương có tin hay không, tiếp tục nói: “Thấy tình huống nguy cấp, anh ấy rút kiếm ra, vạch ba đường ở dưới mắt, ngực và bụng tôi, đánh bùa vào đó, tạm thời dẫn những cảm xúc kích thích ra ngoài, đồng thời thét lên ra lệnh tôi cười.”
Lúc như vậy, người bình thường hẳn không thể cười nổi, nhưng giọng điệu Hà Cơ vô cùng nghiêm túc, ham muốn sống sót của biên kịch Vương khiến ông ta không nghĩ được gì nhiều, lập tức hơi tươi tươi.
Khi người ta cong khóe môi sẽ có phản xạ là sinh ra chút vui vẻ trong lòng, lập tức hòa tan tức giận cùng đau khổ, Hà Cơ nắm chắc thời gian, lập tức thừa dịp này phong ấn biểu cảm trên mặt biên kịch Vương lại, cùng lúc khai thông và áp chế làm đè vụ nổ lại.
Giang Chước và Vân Túc Xuyên im lặng hồi lâu. Chiêu này của Hà Cơ, đáng sợ nhất không phải tốc độ ứng biến hay khả năng nắm chặt thời cơ chính xác của ông ta mà là âm mưu giấu sau chuyện tưởng như ‘cứu viện ngoài ý muốn’ này.
Biên kịch Vương vẫn còn tưởng Hà Cơ cứu ông ta trong lúc nguy cấp, nhưng với người đã biết chuyện như Giang Chước và Vân Túc Xuyên, chiêu này của Hà Cơ giống y hệt chiêu ông ta đối phó với Giang Thần Phi.
Hà Cơ phát hiện ra bí mật trong núi liền lập kế cho Giang Thần Phi đưa người vào cứu viện, không tốn chút sức nào, còn làm cả nhóm cứu viện trở thành quân cảm tử cho ông ta. Tiếp theo Hà Cơ lại hứng thú với virut vô tình bị phát hiện này, vì thế lại tiếp tục không tốn chút công sức nào, biên kịch Vương cũng những người sống sót khác tự dâng mình đến làm vật thí nghiệm cho ông ta.
Giang Chước hoàn toàn có căn cứ để nghi ngờ rằng, những đóa hoa sống lại lẫn virut trong ống nghiệm đều là kiệt tác từ những việc làm như vậy.
Làm nhiều chuyện như vậy nhưng Hà Cơ không phải trả giá, mọi người còn vừa kính nể ông ta nhanh trí, vừa biết ơn cứu mạng của ông ta, thậm chí còn tâm phục khẩu phục đưa ông ta lên vị trí tổ trưởng tổ chuyên án, tùy ông ta sai khiến. Đến cả Giang Chước lúc bé cũng coi Hà Cơ như cha ruột.
Mà ông ta không có nỗi khổ nào khác, cũng không phải lầm đường lạc lỗi giữa chừng, từ đầu đến đuôi Hà Cơ không có chút ý tốt nào, lừa dối tất cả mọi người xung quanh.
Vân Túc Xuyên suy nghĩ một chút, hỏi: “Biên kịch Vương, trước mắt còn bao nhiêu người như ông?”
Biên kịch Vương trả lời: “Chỉ còn tôi sống sót.”
Phương pháp chữa trị này cần căn đúng các loại thời điểm, cũng cần độ may mắn, khi sử dụng lên vài người khác đều không có hiệu quả tốt như với biên kịch Vương, bởi vậy đều không kiên trì được lâu mà qua đời.
Tuy biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy nhưng biên kịch Vương có được chỗ tốt là ông ta sẽ không xuất hiện cảm xúc quá kịch liệt nữa, cũng dần nhận ra có lẽ bản thân đã hiểu lầm Giang Thần Phi trong quá khứ, bắt đầu quyết tâm điều tra chân tướng.
Nếu nói cụ thể quá trình điều tra thì lại thành dông dài, biên kịch Vương không thuật lại, chỉ nói: “Đã xảy ra nhiều chuyện, cũng hy sinh không ít mạng người, sau tôi mới phát hiện, có một lời nguyền tồn tại, chỉ cần làm trái với lệnh cấm, nói chuyện không nên nói liền phát động, khiến nhiều chuyện khó mà điều tra, cũng không cách nào nói ra sự thật. Cho nên tôi đã thiết kế ra chương trình thực tế này.”
Có thể dụ người khác đến điều tra ra bí mật này, cũng dùng độ nổi tiếng của chương trình để làm giảm uy lực của lời nguyền cũng như độ khó của câu đố.
Tuy nói thiết lập và nhân vật đều từ tay biên kịch Vương mà ra nhưng tình tiết trong đó từng xảy ra thật nên khi Giang Chước tiến vào, bản thân ông ta cũng không thể khống chế được cậu sẽ gặp manh mối gì, cũng như phát hiện ra bí mật nào từ nó.
Giang Chước nâng mắt, lạnh lùng nói: “Nhưng những ngôi sao chết trong chương trình này không khác nào là hy sinh vô nghĩa.”
Biên kịch Vương nói: “Giang thiếu, từ khi cậu còn nhỏ tôi đã bắt đầu điều tra chuyện này, gần 20 năm liền, cậu có biết đã hy sinh bao nhiêu người sao? Bản thân tôi đây, hiện các cậu tìm được đến nơi này nghĩa là tôi chỉ còn không quá 3 ngày để sống.”
Để bày ra một trận địa quy mô như vậy, biên kịch Vương gần như vắt kiệt hết tất cả chút pháp lực còn lại của mình, lúc này ông ta đã ở trạng thái dầu hết đèn tắt. Ông ta đứng dậy từ sofa, vuốt ve thanh kiếm ngắn Vân Túc Xuyên vừa xem xét lúc nãy, lẳng lặng nói:
“Không chỉ cha cậu bị hy sinh, chuyện này liên lụy vô cùng lớn, chắc chắn còn có một âm mưu đáng sợ nào đó phía sau, nếu không thể giải quyết sẽ có càng nhiều người bị hại, người làm đại sự không ngại tiểu tiết! Giang thiếu, phó chủ tịch Vân, hai vị đều là thiếu niên anh tài, tôi mong hai người có thể kết thúc chuyện này.”
Giang Chước lạnh lùng nói: “Rất cảm động, rất dốc lòng. Nói cách khác, nếu chuyện này không có virut, không có lời nguyền, cũng không có những âm mưu quỷ kế này, mà cha tôi chỉ bị mất tích rồi bị hiểu lầm thành lâm trận bỏ chạy thì chuyện sẽ không đáng để điều tra?”
Biên kịch Vương sửng sốt, suy nghĩ rồi mới nói: “Ý tôi không phải vậy, nhưng có chuyện lớn có chuyện nhỏ, liên lụy nhiều người thì đương nhiên..... “
Giang Chước cười lạnh: “Tôi đây nói cho ông biết, tôi không quan tâm nhiều người hay ít người, chuyện của cha tôi với tôi mới là chuyện lớn, những người khác thế nào không liên quan đến tôi! Đừng có giở giọng nhân nghĩa đạo đức, tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt trước mặt tôi. Ông tự cho mình gánh vác sự vụ to lớn nên có thể tùy ý hy sinh tính mạng người khác sao? Còn tự cho mình tư cách coi mạng một người không ra gì, nên dâng cho thứ gọi là chính nghĩa đúng không? Lố bịch!”
Biên kịch Vương không ngờ tính cách con trai Giang Thần Phi lại như vậy, bị Giang Chước nói đến sửng sốt. Ông ta không dám tin mà nói: “Cậu.... Cậu mặc kệ chuyện này?”
Giang Chước cười lạnh, không trả lời, Vân Túc Xuyên đã đứng lên từ sofa, vỗ vai Giang Chước, cúi đầu bảo cậu: “Chúng ta về thôi?”
Giang Chước không nói gì, đứng dậy, nghênh ngang rời đi.