App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 127




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Herbicides.

Khi Vân Túc Xuyên trêu đùa bốn người kia, Giang Chước đã nhanh chân chạy đến Thẩm gia.

Cậu cần nhanh chóng phá chiếc két trong tay rồi lộn trở về tìm Vân Túc Xuyên. Nhưng sau khi đến Thẩm gia, Giang Chước phát hiện cậu hình như vừa đánh vào bông —- lúc này hơn nửa đêm rồi mà Thẩm Hâm không có nhà.

Đêm nay Giang Chước có vẻ có duyên với nghề trộm, vào công ty Thẩm gia xong lại đến nhà người ta. Cậu nhìn khu vườn yên tĩnh, chỉ có hai ngọn đèn yếu ớt ở tầng 1, lặng lẽ tiếp cận khu biệt thự, dạo một vòng bên ngoài. Camera và chuông báo động xung quanh có thể giải quyết bằng một chút pháp thuật, Giang Chước nhìn cửa sổ tầng 1 có rào bảo vệ, tuy không khó để phá nhưng lại dễ gây tiếng động, vì thế lẻn vào theo cửa sổ tầng 2.

Sau khi tiếp đất, cậu nhận ra mình vào một gian phòng trẻ em.

Trong phòng có không ít đồ dùng cho trẻ em, xem kiểu dáng thì đã lâu rồi, nhưng đều chưa được dùng qua, những nhãn hiệu trên đó đều được bóc sạch. Tường bốn phía sơn màu hồng nhạt, trần nhà dán hình công chúa, trong góc có một cái nôi gắn chuông gió cho trẻ con.

Giang Chước sờ mũi một chú chó bông, sau đó cầm nó lên đánh giá. Thẩm Khiêm và Thẩm Tử Sâm đều đã lớn, hơn nữa đều chưa kết hôn, nếu là phòng cũ của bọn họ thì đồ lại mới nguyên, nhất là màu sắc phòng này để dùng cho bé gái.

Giang Chước bỗng nhớ tới lời Thẩm Khiêm, rằng sau khi đến Thẩm gia, Lâm Quỳnh từng mang thai một lần, nhưng do ngã cầu thang nên sinh non, từ đó không thể có con nữa.

Căn phòng trẻ em này có phải chuẩn bị cho đứa bé ấy, nhưng chưa kịp dùng nên vẫn để đến hiện tại?

Lúc mất đi đứa bé kia bà ấy có đau khổ không? Có nhớ đứa bé ấy không?

Khi nhớ về cô con gái nhỏ đã mất đi ấy, có từng nhớ về cậu con trai không được yêu thương của mình không?

Giang Chước ôm két sắt trong tay, yên lặng đứng trong phòng một lúc lâu. Đến khi gió lạnh bên ngoài thổi chuông gió kêu lên, cậu mới tỉnh táo lại, nhớ ra nguyên nhân mình đến đây.

Giang Chước đi đến cửa, bước hai bước lại quay về, để con chó bông về chỗ cũ, đóng cửa sổ lại rồi mới rời khỏi phòng.

Cậu không ngờ đến Thẩm gia lại gặp cảnh này, tinh thần hơi rối loạn. Ra ngoài hỏi mấy đồ dùng trong nhà mới biết cha con Thẩm Hâm và Thẩm Khiêm đã đi tiệc, ở nhà chỉ có Lâm Quỳnh và Thẩm Tử Sâm.

Cũng trùng hợp, đúng 2 người Giang Chước không muốn gặp.

Cậu nghĩ đến bên Vân Túc Xuyên, hơi do dự, cảm thấy mình đã đến đây thì không thể tốn công vô ích, quyết định đến phòng ngủ hoặc thư phòng của Thẩm Hâm để xem xét.

Giang Chước dạo quanh tầng 2 một vòng, không thấy thứ gì có giá trị tìm hiểu. Cậu có hơi kỳ quái là theo sắp xếp bình thường thì người nhỏ ở tầng trên người lớn ở tầng dưới, nhưng lại không thấy phòng của Thẩm Tử Sâm.

Cậu hít một hơi, lại rón rén xuống tầng 1, trong đại sảnh tối đên như mực, bàn trà đang nói chuyện với sofa, thấy Giang Chước liền kêu lên: “Trông như vậy mà còn đi làm trộm, vào showbiz chẳng phải kiếm được ối tiền sao?”

Giang Chước hiện đang không vui, không để tâm đến nó, sofa cũng nói: “Hừ, đúng là không có mắt.”

Sau đó cũng lười chú ý đến cậu, tiếp tục tám với chén trà: ”.... Lại nói tiếp về mấy bà mụ bán tôi, cậu nói xem thế nào thì..... “

Thật ra theo suy nghĩ của Giang Chước, nếu muốn tìm được gì ở đây thì chỉ có thể là trong phòng ngủ Thẩm Hâm, nhưng phòng vẫn bật đèn, cậu không dám vào.

Thế nhưng đang lúc do dự, Giang Chước bỗng cảm thấy có người bước đến phía sau.

Cậu vội xoay người, vừa lúc đối diện với người phụ nữ đang bê một cái khay phía sau.

Gương mặt trong trí nhớ chưa bao giờ sinh động như vậy, trái tim Giang Chước đập nhanh, cảm thấy máu chảy thẳng lên đỉnh đầu, thân thể run lên. Mặt của cậu lúc này hẳn đã đỏ lên, nhưng ngực lại như bị nhét một khối băng vào, lạnh đến đau đớn. Cậu không nói được chữ nào, cũng quên mất bản thân đang đột nhập vào đây đáng lẽ nên trốn đi, chỉ đứng đó, yên lặng nhìn đối phương.

Điều đáng mừng duy nhất là người phụ nữ kia cũng không bình tĩnh hơn Giang Chước bao nhiêu, bà kinh ngạc đến run tay, chiếc khay rơi xuống đất.

“Thần Phi.....?” Bà thì thào nói, sau lập tức nhận ra sự khác biệt trong tuổi tác và khí chất của Giang Chước, mờ mịt trong mắt hơi tản đi, lại càng giật mình: “Con, con..... “

Giang Chước phản ứng lại, nhỏ giọng quát: “Im lặng!”

Nhưng âm thanh đã đánh động đến Thẩm Tử Sâm không biết chui từ đâu ra, tiếng bước chân vang lên, cậu ta bước đến hướng đó, hỏi: “Dì Lâm, làm sao vậy?”

Giang Chước vươn tay vào túi, Lâm Quỳnh lại đẩy cậu vào phòng ngủ, lúc xoay người, Thẩm Tử Sâm đã mở đèn ở đại sảnh lên.

Giang Chước tựa vào cửa, nghe thấy Lâm Quỳnh trả lời: “Không có gì, vừa rồi tôi muốn uống nước, lỡ tay làm đổ cái ly.”

Giọng nói của bà rất thản nhiên, thái độ với Thẩm Tử Sâm không tới mức ghét bỏ nhưng cũng không thân thiết mấy. Xem ra hai người vẫn luôn giao tiếp với nhau như vậy, Thẩm Tử Sâm cũng đã quen, nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, nói: “Dì có thể gọi thím Chu đến lấy nước cho mà.”

Cậu ta vừa đi vừa nói, Giang Chước không thấy rõ Thẩm Tử Sâm, lại có thể nhìn thoáng qua khe cửa, cảm thấy cậu ta béo lên chút ít.

Lâm Quỳnh ấn chuông, gọi dì giúp việc đến dọn mảnh vỡ, lại nói với Thẩm Tử Sâm: “Tôi không sao. Cậu mệt mỏi cả một ngày rồi, về nghỉ đi.”

Lúc này hai mẹ con Giang Chước một trong một ngoài, tâm trạng đều khó nói, rất không bình tĩnh, nào có muốn nói linh tinh với Thẩm Tử Sâm. Nhưng bình thường Lâm Quỳnh cũng luôn có bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, Thẩm Tử Sâm đã quen, lúc này cũng không biết quan sát, không những không đi mà còn tiến lên hai bước.

Động thái này của cậu ta làm Giang Chước và Lâm Quỳnh giật mình, nhưng Thẩm Tử Sâm không đi vào phòng ngủ mà lại nói: “Dì Lâm, con không muốn ở tầng hầm.”

Lâm Quỳnh: “Không phải anh trai cậu nói lúc trước cậu làm sai, cho cậu ở đó để nghĩ lại sao? Cậu đi nhận lỗi với nó thì hơn.”

Nếu mọi chuyện dễ dàng như bà nói thì tốt rồi! Lỗi lầm của Thẩm Tử Sâm không thể chỉ cần một hai câu là được tha thứ, nếu không đừng nói là nhận lỗi, bảo cậu ta đập đầu quỳ xin tha thứ cậu ta cũng làm luôn.

Thẩm Khiêm nói được làm được, thật sự bắt Thẩm Tử Sâm đi quét nhà vệ sinh ở công ty, nói với bên ngoài cậu ta làm sai nên cần học cách độc lập. Thẩm gia là cần câu cơm của nhóm nhân viên ở công ty, đương nhiên không ai rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, lại càng không dám nói cho bên truyền thông.

Thẩm Tử Sâm không có nơi nào để kháng cáo, hôm đầu tiên thay quần áo lao động trốn sau cầu thang, từ chối tiếp xúc với bất cứ thùng rác nào trong WC. Thẩm Khiêm nghe báo cáo xong lập tức phái người qua, túm lấy Thẩm Tử Sâm ấn đầu vào bồn cầu.

Thẩm Tử Sâm chưa bao giờ bị đối xử bạo lực đến vậy, cậu ta cũng chưa từng thấy mặt quyết liệt tàn nhẫn như vậy của anh trai bao giờ, hoàn toàn bị dọa đến mất hết gan, chút hy vọng còn sót lại trong lòng cũng biến mất.

Không thể trông cậy gì thêm vào APP trực tiếp, dù sao chẳng ai thích xem một tên béo dọn WC. Lúc này Thẩm Tử Sâm thật sự cảm nhận được sự tuyệt vọng, hôm sau cậu ta phải làm việc thật, bị ghê tởm đến ăn không ngon, đến ngày thứ 3 bị đói đến không ngủ nổi. Cậu ta muốn ăn gì đó, Thẩm Khiêm lại yêu cầu phân phối đồ ăn theo tiền lương hàng ngày, hôm đó một dì giúp việc không để ý lén làm cho Thẩm Tử Sâm một cái bánh mousse trái cây(*), ngay hôm đó đã bị Thẩm Khiêm đuổi đi. Từ đó, không ai không dám làm trái yêu cầu của anh ta nữa.

*Mousse là dòng bánh ngọt được sử dụng làm món tráng miệng hoặc ăn vặt đến từ Pháp. Bánh gồm có 2 lớp, lớp kem ở trên là lớp kem mịn, khi ăn sẽ có vị ngọt, mát, được trộn cùng nhiều nguyên liệu như socola, chanh dây,… và phần bánh gato mỏng ở dưới.



Chủ yếu là do Thẩm Khiêm yêu thương Thẩm Tử Sâm bao nhiêu năm nay, tuy chuyện này làm Thẩm Khiêm cảm thấy kinh khủng vì sự ngu xuẩn của mình mỗi khi nhớ lại, nhưng với người khác, cho dù anh ta quá đáng thế nào thì người ta chỉ nghĩ Thẩm Khiêm thương cho roi cho vọt, đương nhiên không can thiệp nhiều.

Thẩm Tử Sâm vừa đói vừa buồn nôn, mỗi ngày về nhà còn phải ở dưới tầng hầm, cuộc đời quá là tuyệt vọng. Cậu ta muốn mách Thẩm Hâm, nhưng cậu ta chột dạ không biết mở miệng như nào, hơn nữa Thẩm Hâm vô cùng bận rộn, mấy ngày nay Thẩm Tử Sâm chưa gặp ông ta lần nào, cùng đường, chỉ có thể cầu xin Lâm Quỳnh.

Dù sao theo cậu ta, Lâm Quỳnh đến đây nhờ tái hôn, hẳn không có thiện cảm gì với vợ đầu Chu Mĩ Nga, cho dù bà ta biết chân tướng thì sẽ không tức giận như Thẩm Khiêm —– nếu Chu Mĩ Nga không chết, sao Lâm Quỳnh có thể nhảy vào đây chứ!

Nếu tính như vậy, Thẩm Tử Sâm cảm thấy hành động của mình rõ ràng vô tình giúp Lâm Quỳnh. Nếu không một người phụ nữ từng ly hôn như bà ta sao có thể cưới được một nhà tốt như vậy!

Ôm chút hy vọng cuối cùng, Thẩm Tử Sâm tội nghiệp nhìn Lâm Quỳnh, cầu xin: “Dì Lâm, có thể lần này con thật sự làm anh trai thất vọng rồi, nói gì anh ấy cũng không tha thứ cho con, còn bắt con đến công ty quét WC, con thật sự không chịu nổi. Dì xin ba hoặc anh cho con một chút được không?”

Vẻ mặt Thẩm Tử Sâm buồn bã mỏi mệt, mái tóc bình thường luôn vuốt keo để không có sợi nào sai chỗ cũng trở nên lộn xộn, nhìn qua đúng là có mấy phần thê thảm, nhưng Lâm Quỳnh không động lòng chút nào: “Tôi không quyết định được chuyện riêng của hai anh em cậu. Được rồi, mai còn phải đi làm, cậu đi ngủ đi.”

Thẩm Tử Sâm: ”...... “

Quá là dầu muối không ăn(*)!

*Dầu muối không ăn: chỉ người bướng bỉnh, khó thuyết phục.

Cậu ta biết tính tình Lâm Quỳnh vẫn luôn như vậy, trong nhà này, kể cả Thẩm Hâm, không ai có thể làm trái ý hay bắt bà làm gì đó.

Bình thường mẹ kế được cưới về dù có giả vờ cũng phải khách sáo với con riêng một chút, Lâm Quỳnh lại mặc kệ, từ trước đến nay luôn lạnh lùng thờ ơ với cậu ta và Thẩm Khiêm. Thẩm Tử Sâm biết chuyện từ nhỏ, đủ loại thủ đoạn của cậu ta đều không có tác dụng nên không thèm tốn sức đi lấy lòng người phụ nữ này. Dù sao Lâm Quỳnh không quan tâm thì vẫn còn cha anh yêu thương, đã đủ lắm rồi.

Tuy là vậy nhưng lúc này cậu ta coi Lâm Quỳnh là cọng rơm cứu mạng cuối cùng nên vẫn không khỏi thất vọng, bộ dáng lạnh lùng vô tâm này của người phụ nữ này làm cậu ta nhớ đến Giang Chước cũng khó gần lạnh lẽo, lập tức không duy trì nổi tác phong bên ngoài, phẫn nộ hừ lạnh rồi phẩy tay bỏ đi.

Lâm Quỳnh vẫn đứng cạnh cửa, chờ cậu ta rời đi mới thở phào, mắt thấy bóng cậu ta đã khuất về hướng tầng hầm mới vội trở về phòng ngủ.

Giang Chước khoanh tay tựa vào tường, ngửa đầu nhìn đèn treo trần, chiếc két sắt được bao bởi quần áo được để dưới chân cậu.

Lâm Quỳnh bước vào liền hỏi: “Con..... sao lại đến đây?”

Đã không còn sự hoảng hốt lúc vừa rồi, cũng không hỏi lại, nghe giọng điệu tự nhiên như vậy, hẳn bà đã thấy Giang Chước trên TV.

Giang Chước bướng bỉnh nói: “Dù sao không phải đến gặp ngài.”

Cậu đứng thẳng người: “Hôm nay tôi đột nhập vào nhà dân, bị ngài bắt gặp là do tôi xui, ngài muốn báo cảnh sát không? Báo thì nhanh lên, không thì tôi đi đây.”

Lâm Quỳnh nhìn cậu dưới ánh đèn mờ nhạt, tựa như không nghe thấy lời Giang Chước, hơi hoảng hốt hỏi: “Mấy năm nay con có khỏe không?”

Giang Chước lạnh lùng trả lời: “Nếu ngài muốn biết thì không cần chờ đến lúc này mới hỏi tôi.”

Cậu nói xong liền cúi người nhặt két sắt lên, trong lòng hơi ảo não.

Chuyến này chạy đi chẳng được gì, tuy xem thái độ của Lâm Quỳnh và khả năng của Giang Chước, cậu hoàn toàn có thể tiếp tục xem xét căn phòng, nhưng Giang Chước không thể bình tĩnh thoải mái ở đây nữa.

Lúc này, Lâm Quỳnh chú ý đến két sắt trong tay cậu, tuy ánh sáng trong đó không quá sáng nhưng lại tản ra linh khí như của báu vật. Lâm Quỳnh không biết pháp thuật nhưng bà là vợ Giang Thần Phi, kiến thức rộng rãi, lập tức láng máng nhận ra thứ trong tay Giang Chước.

Vừa rồi Lâm Quỳnh hơi loạn nên không thể suy nghĩ, đến lúc này, lập tức liên tưởng đến chuyện gì đó, ngạc nhiên nói: “Con, con đến điều tra..... Con biết gì rồi?!”

Giang Chước cũng hiểu biểu hiện của mình không ổn, lạnh lùng cảnh cáo: “Biết nhiều thì đoản mệnh, tốt nhất là ngài đừng hỏi nhiều.”

Lâm Quỳnh nhìn người con trai này, trong lòng cảm thấy thật chua xót. Đứa nhé nho nhỏ ấy đã trở thành một chàng trai còn cao hơn cả bà, trên gương mặt có thần thái của cha, tính cách lại quật cường như vậy.

Vừa rồi bà hỏi Giang Chước sống có tốt không, quả là một câu vô nghĩa —– một đứa trẻ không có mẹ lớn lên thế nào, bà phải là người hiểu nhất. Lâm Quỳnh chỉ hy vọng Giang Chước không biết gì cả, đừng dính vào chuyện này, hiện tại xem ra là không thể. Bà rất muốn nói, nguy hiểm lắm, con nhanh rời đi, nhưng nhất thời không dám cử động, sợ nước mắt sẽ rơi xuống.

Bà từng hồ đồ theo đuổi thứ gọi là hạnh phúc, lại từng khổ sở mà từ bỏ cuộc đời như giấc mộng, cuối cùng đi tới bước đường này, điều duy nhất có thể làm là đưa những người quan trọng tránh xa bản thân. Bà không thể khóc, cũng không muốn khóc, tất cả đều do bà tự làm tự chịu. Khóc chỉ có thể là biểu hiện của yếu đuối và mất tự tôn, không có tác dụng gì.

Giang Chước cũng không biết bản thân mong Lâm Quỳnh nói hay có phản ứng gì, nhưng thấy bà không nói chuyện, cậu vừa lo vừa mất kiên nhẫn, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Lâm Quỳnh hồi thần, nói: “Con đừng đi, mẹ có đồ muốn đưa cho con.”

Từ đầu đến cuối bà không gọi một tiếng ‘tiểu Chước’ hay ‘con trai’ nào, cũng không tỏ ra hối hận rồi giải thích, trong lòng Giang Chước hơi tức giận, nói: “Không cần.”

Lâm Quỳnh giữ lấy cậu, rồi lại nhanh chóng buông ra, nhanh chóng thì thầm: “Những thứ con muốn xem trong két đó mẹ có đủ. Sau khi rời khỏi đây nhớ trả lại nó về chỗ cũ, con muốn làm gì mẹ không ngăn được nhưng dù thế nào cũng không thể rút dây động rừng khiến bản thân bị bại lộ, biết chưa?”

Giang Chước vừa nghe ‘mẹ có đủ’ liền hơi kinh ngạc, động tác hơi khựng lại, cậu thấy Lâm Quỳnh xoay người, khó nhọc mà đẩy giường, quỳ xuống nhấc một miếng gạch giữa sàn nhà lên, đào thứ bên trong ra.

Giang Chước nhìn cảnh này, trong lòng có ngàn vạn câu hỏi. Bà còn có một chiêu này, chẳng lẽ Lâm Quỳnh không một lòng với Thẩm gia? Bà muốn làm gì?

Nhưng không lý do nào giải thích được chuyện bà bỏ rơi cậu lúc trước, nhiều năm liền không quan tâm, Giang Chước không hiểu cũng không thể tha thứ.

Cậu đứng như trời trồng ở một bên, thấy Lâm Quynh nhanh chóng tìm kiếm, tinh mắt phát hiện dưới sàn nhà có một cuốn sách, một tấm ảnh trượt ra, bị Lâm Quỳnh không nhìn mà nhét về chỗ cũ, lại đặt cả cuốn sách dưới một đống tài liệu.

Đó là ảnh chụp tốt nghiệp cấp 2 của cậu.

Bên ngoài gió nổi lên, lá cây chạm nhau rì rào, bóng cây trong phòng cũng không ngừng lung lay, giống như thời gian đang mòn đi dần dần.

Giang Chước nghĩ cậu sẽ không có chút để ý nào, quá khứ là quá khứ, hiện tại là một cuộc sống mới. Cậu từng mất đi tất cả những thứ quan trọng nhất, đau khổ như vậy mà vẫn sống đến giờ, nhưng tại sao đúng lúc cậu nghĩ mình đã kiên cường cứng cáp lại gặp phải cảnh này?

Tuy cuốn sách đã ở dưới tập tài liệu, Giang Chước như bị ám mà nhìn chỗ đó chằm chằm, đến khi Lâm Quỳnh lấy ra một xấp tài liệu, cất những thứ khác vào chỗ cũ, quay người nói: “Đây đều do mẹ chép ra, hẳn không khác bản gốc nhiều. Có vài tài liệu trong két kia được ba con viết bằng mực công đức nên khi gặp âm khí mới phản ứng, thật ra nội dung không khác gì. Con nhanh cầm lấy, nhớ giấu đi.”

Giang Chước nói: “Vì sao mẹ lại đến Thẩm gia?! Đừng có trả lời là mẹ đến nằm vùng.”

“Không.” Lâm Quỳnh nói: “Không có nỗi khổ nào cả, lúc mẹ rời đi do cảm thấy không thể ở bên ba con được nữa, lúc kết hôn với Thẩm Hâm cũng thực sự thấy hợp. Sau đó mẹ phát hiện vài bí mật nên tra, năng lực của mẹ chỉ đến đó, trùng hợp con đã đến thì cầm đi.”

Bà nói rất nhẹ nhàng thản nhiên, khiến Giang Chước không thể nói gì thêm.

Lâm Quỳnh nhét tài liệu vào tay Giang Chước: “Đi nhanh đi, đây không phải chỗ con nên đến.”

Bà nhét như vậy nhưng Giang Chước lại không tiếp nhận, tài liệu rơi xuống, Lâm Quỳnh vội cúi xuống nhặt, lại bị Giang Chước đẩy ra, tự mình ngồi xổm xuống. Lúc cậu cúi xuống nhặt, một giọt nước mắt rơi xuống góc xấp tài liệu.

Giang Chước gõ chúng xuống đất, dựa vào động tác này mà quệt ngón tay qua, lau đi giọt nước ấy, lạnh lùng nói: “Con đi đây.”

Lâm Quỳnh dường như muốn dặn dò gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, gật gật đầu, nhìn theo cậu mở cửa.

Thế nhưng cửa vừa mở, lập tức có người ngã vào, ‘ai da’ một tiếng, là Thẩm Tử Sâm.

Lâm Quỳnh và Giang Chước đều giật mình, nhưng Lâm Quỳnh không phải kiểu phụ nữ gặp chuyện là hét lên, Giang Chước thấy người khác cũng lập tức tỉnh táo lại.

Khi Thẩm Tử Sâm chỉ vào cậu muốn nói gì đó, Giang Chước nâng tay bịt miệng cậu ta, dùng tay còn lại túm cổ kéo vào phòng.

Lâm Quỳnh cũng đóng cửa lại.

Giang Chước buông lỏng tay bịt miệng Thẩm Tử Sâm nhưng tay quàng trên cổ vẫn giữ chặt, lạnh giọng quát: “Anh lén đứng ngoài làm gì, nói mau!”

Bờ vai của cậu chỉ bằng một nửa Thẩm Tử Sâm, một cánh tay gần như giữ không hết nhưng lực trên đó lại lớn đến không ngờ.

Thẩm Tử Sâm bị Giang Chước ghìm đến khó thở, lại nhìn Lâm Quỳnh lạnh lùng đứng bên cạnh, lập tức nổi giận, khàn giọng mắng: “Tôi lén lút? Đây là nhà của tôi! Cậu lẻn vào nhà tôi còn chưa báo cảnh sát đâu! Được lắm, các người đúng là tình mẹ con sâu nặng, cái gì tốt đều cho con ruột, cái gì xấu xa đều do tôi! Cậu họ Thẩm hay tôi họ Thẩm?”

Trong đầu Thẩm Tử Sâm không chứa nổi âm mưu nào quá phức tạp, cậu ta lờ mờ nghe được Lâm Quỳnh đưa Giang Chước gì đó, đương nhiên nghĩ đến tài sản bảo vật nào đấy, rất uất ức.

Mấy ngày này cậu ta bị mắng là tu hú chiếm tổ chim khách, hưởng thụ tình mẹ của người khác, thực chất Lâm Quỳnh có yêu thương cậu ta chút nào đâu? Bà ta và Giang Chước dù hai mấy năm không gặp mà còn nhanh chóng cấu kết, cái gì tốt đều cho Giang Chước mà nói một câu xin xỏ cho cậu ta lại không chịu.

Thẩm Tử Sâm nhớ lại Chu Mĩ Nga năm đó cũng đưa Thẩm Khâm một lượng lớn tài sản, cậu ta chỉ muốn có ít lợi lộc thôi, tính toán sai một chút mà lại bị Thẩm Khiêm trừng trị đến bộ dạng này.

Dù sao tất cả điều tốt đều cho kẻ khác, cậu ta thì toàn phải chịu xui xẻo.

Thẩm Tử Sâm liều mạng giãy dụa: “Giang Chước! Mày giỏi thì giết luôn tao đi, nếu không tao sẽ nói cho ba cho anh tao biết mày đến nhà tao trộm đồ, dì Lâm đưa hết đồ của nhà họ Thẩm cho mày! Đám các người, sao dám! Sao dám —–“

Giang Chước nghe mà đau đầu, đánh một cú cho ngất luôn.

Lâm Quỳnh nghe được có tiếng xe, cảm thấy không ổn, mở cửa ra ngoài, gọi: “Thím Chu?”

Thím giúp việc vừa dọn mảnh vỡ vội chạy tới, Lâm Quỳnh hỏi: “Bên ngoài có tiếng gì thế?”

Thím Chu trả lời: “Là ông chủ và đại thiếu gia trở về ạ.”

Lâm Quỳnh hơi khựng lại, sau đó nói: “Được rồi, thím đi đi.”

Từ trước đến nay bà luôn lạnh nhạt như vậy, thím Chu cũng không thấy có gì lạ, ra ngoài nấu canh thuốc cho cha con Thẩm Hâm Thẩm Khiêm vừa đi tiệc về.