Edit + beta: Herbicides.
Lâm Quỳnh xoay người về lại phòng, sắc mặt hơi thay đổi nói: “Hai người bọn họ có không ít vệ sĩ, bên ngoài nhiều người, con chờ một chút rồi đi...... Con giấu Thẩm Tử Sâm ở tầng 2 trước đã, còn lại để mẹ xử lý.”
Giang Chước thật ra khá bình tĩnh, nhìn bà rồi nói: “Mẹ tìm cơ hội nói cho Thẩm Khiêm rằng con ở đây, để anh ta giúp con rời đi. Nhưng phải nhanh lên. Chuyện Thẩm Tử Sâm con tự có cách, mẹ không cần để ý.”
Lâm Quỳnh không ngờ Giang Chước còn có liên hệ với Thẩm Khiêm, giật mình đồng ý, Giang Chước lấy ra một lá bùa, trên đó viết ‘Đạo minh minh siêu chí linh húy ngôn chí tâm bất khả vọng’, vẩy một cái, bùa biến thành một nắm tro. Cậu nhìn xung quanh, thấy một bình tưới hoa bên cửa sổ liền cầm nó đổ nước và tro vào miệng Thẩm Tử Sâm.
Thẩm Hâm trở về, Lâm Quỳnh từ trước đến nay đều không ra đón, bà sắp xếp lại đồ trong phòng ngủ, ngồi lại lên giường, cầm cuốn sách đang đọc dở lên.
Đó là cuốn [ Walden ] của Henry David Thoreau, trên đó viết ‘trong cuộc đời, thời gian quyết định người bạn sẽ gặp, trái tim lại quyết định người bạn muốn gặp, mà hành động của bạn quyết định người ở lại là ai’.
Trước khi Giang Chước đến, Lâm Quỳnh đọc đến đây liền ra ngoài lấy nước, lúc này một lần nữa cầm cuốn sách lên, trong lòng có đủ loại cảm giác nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
Vừa mở ra, Thẩm Hâm vào phòng ngủ, động tác của ông ta vốn rất nhẹ, thấy Lâm Quỳnh tựa đầu vào tường đọc sách, có hơi kinh ngạc, cười cười nói: “Muộn như vậy rồi sao còn chưa ngủ?”
Lâm Quỳnh không có tâm trạng, cũng không muốn nói thêm gì với ông ta sợ lộ sơ hở, đặt sách xuống: “Bây giờ ngủ.”
Thẩm Hâm lại hiểu lầm rằng bà chờ ông ta nên mới chưa ngủ, hơi áy náy nói: “Mấy ngày nay thật sự rất bận, nếu lần sau anh về muộn như vậy nữa thì em bảo thím Chu dọn thư phòng, anh đến đó ngủ để không gây ồn cho em.”
Ông ta vẫn săn sóc cẩn thận mười năm như một, từ trước đến nay có muộn đến đâu cũng sẽ cố về nhà vào buổi tối, cũng vô cùng quan tâm Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh lại có phần lạnh nhạt trả lời ‘biết rồi’, lại hỏi: “Thẩm Khiêm đâu? Về cùng với anh à?”
“Tối nay thằng bé uống thay anh không ít rượu, đang uống cháo gà ở ngoài kia.”
Thẩm Hâm hơi dừng động tác thay quần áo, liếc nhìn Lâm Quỳnh: “Sao đột nhiên muốn tìm nó? Từ trước tới nay em đều mặc kệ, nếu thằng nhóc này làm sai gì với em thì để anh đi mắng nó.”
Biểu cảm và giọng nói của Lâm Quỳnh không chút thay đổi: “Mấy hôm nay anh không về, hai anh em Thẩm Khiêm Thẩm Tử Sâm không biết cãi cọ gì nhau, Thẩm Khiêm khăng khăng dạy dỗ lại nó. Vừa rồi Thẩm Tử Sâm đến nhờ em giúp nó nói mấy câu với Thẩm Khiêm.”
Bà không nói kỹ, với trí thông minh và tai mắt của Thẩm Hâm, dù ông ta không biết hai anh em cụ thể có chuyện gì thì ít nhất chắc chắn biết chuyện cậu con út của mình đến công ty dọn WC.
Quả nhiên bà chỉ cần nói vậy, Thẩm Hâm đã trả lời: “Là chuyện này sao. Bình thường thằng cả cũng không phải là người bốc đồng, lại rất thương tiểu Sâm, không biết cãi cọ gì nhau. Để mai anh hỏi nó một chút, em không cần để ý, không cần xen vào chuyện của anh em chúng nó làm gì.”
Lâm Quỳnh tỏ ra không có gì quan trọng: “Anh đi hỏi thì tốt rồi.”
Thẩm Hâm cười cười, thay xong quần áo nói: “Anh đi tắm cái đã. Nếu em đói thì đi uống ngụm cháo, thím Chu nấu khá ổn.”
Lâm Quỳnh thờ ơ gật đầu, lại cầm sách lên, chờ Thẩm Hâm vào phòng tắm, tiếng nước vang lên, bà mới khoác một cái áo khoác rồi đến phòng ăn.
Thẩm Khiêm đang ngồi đó uống cháo, sắc mặt hơi tiều tụy, thân thể dường như cũng hơi gầy đi, anh ta thấy Lâm Quỳnh đi ra, buông thìa chào một tiếng: “Dì Lâm.”
Lâm Quỳnh gật gật đầu, nói: “Cậu ăn tiếp đi.”
Đầu Thẩm Khiêm lóe lên một suy nghĩ nào đó nhưng không bắt được, lại nhìn bà, thấy Lâm Quỳnh nhìn chằm chằm vào chiếc thìa trên tay anh ta, vừa thuận miệng nói: “Thím Chu, múc cho tôi một bát cháo.” Vừa hỏi Thẩm Khiêm: “Tối nay có khách đến sao?”
Thẩm Khiêm trả lời: “Vâng, là mấy người cùng làm việc thôi.”
Lâm Quỳnh lại hỏi: “Rời đi rồi sao? Là bạn bè, cậu nên tiễn người ta cẩn thận.”
Thẩm Khiêm giật mình trong lòng, nói: “Ba đã sắp xếp người đưa về rồi, không đến lượt con làm.”
Lâm Quỳnh: “Nếu thật sự chân thành thì tự mình tiễn hẳn là tốt hơn.” Nói xong bà bưng cháo lên, Lâm Quỳnh cầm thìa khuấy hai vòng: “Tôi không hiểu mấy cái đó, chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu không cần để ý. Ăn xong lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Khiêm nhìn bà với ánh mắt sâu xa: “Vâng thưa dì, con biết rồi.”
Vẻ mặt Lâm Quỳnh hờ hững, tựa như chỉ là nhất thời thiện tâm nói vậy thôi, chẳng liên quan gì đến mọi chuyện, về phần Thẩm Khiêm thế nào bà không quan tâm. Bà nhíu mày uống hai ngụm cháo rồi nói ‘Thím Chu, đổ đi’ rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Thẩm Khiêm biết Giang Chước ở ngay tầng 2, càng không có tâm trạng ăn uống, miễn cưỡng ăn thêm hai ba thìa, cũng nói mình mệt, đặt bát xuống, lên thẳng tầng 2. Còn khiến cho thím Chu phải múc một chén cháo nhỏ nếm lại, nghi rằng hôm nay mình nấu ăn có vấn đề, nếu không sao hai người ăn mà mặt mày mệt mỏi thế.
Phòng ngủ Thẩm Khiêm trên tầng 2, anh ta mở cửa ra liền thấy rèm bị kéo ra một nửa, Giang Chước khoanh tay ngồi bên cửa sổ, sườn mặt được ánh trăng phủ lên, không biết đang suy nghĩ gì. Trong khung cảnh tối tăm, ánh trăng chiếu lên dáng hình cao ráo, trong lòng Thẩm Khiêm không hiểu sao hơi run lên.
Giang Chước nghe thấy tiếng, quay đầu thấy anh ta, nhảy xuống.
Thẩm Khiêm đóng cửa vào phòng, nụ cười dường như đang che giấu gì đó: “Giang thiếu muốn đến làm khách thì cứ quang minh chính đại nói là bạn bè của tôi là được. Lần này Thẩm gia tiếp đãi không chu toàn.”
Lần đầu gặp mặt, hai người không thù không bạn, vừa đề phòng vừa thử lẫn nhau, lúc này ít nhất có cùng lập trường, tuy không đến nỗi bạn bè nhưng lời Thẩm Khiêm cũng là để cho không khí thoải mái hơn.
Giang Chước cũng mỉm cười: “Anh hiện có thể chủ trì chuyện Thẩm gia không?”
Vị thiếu gia này đúng là biết chọn chuyện làm người ta đau tim, biểu cảm Thẩm Khiêm hơi cứng lại, cũng không tiện nói lại, chỉ có thể cười khổ: “Lời này của Giang thiếu cũng đúng..... Nền móng của tôi không chắc chắn, không thể giằng co trực tiếp với ba tôi, có thể điều tra chút ít, tuy không bị ông ấy phát hiện nhưng tiếc là không thu hoạch được gì nhiều.”
Anh ta bước đến gần Giang Chước, nhỏ giọng: “Nhưng tôi có một câu hỏi.”
Giang Chước: “Hửm?”
Thẩm Khiêm lại nói: “Theo tình trạng thân thể tôi khi hôn mê tỉnh lại mà nói, mẹ tôi tuy bị Thẩm Tử Sâm hại nhiễm độc khí than nhưng chưa hẳn không còn hy vọng cứu về. Sau và trong khi đưa đến bệnh viện, có nhiều khoảng thời gian để làm gì đó.”
Giang Chước không nhận xét gì, Thẩm Khiêm nói: “Tuy không thể tìm được những bác sĩ và y tá năm đó, nhưng bản thân tôi có thể tự chứng mình rằng, mẹ tôi vừa lên xe cứu thương, ba tôi đã nghe tin mà tới rồi.”
Giang Chước hỏi: “Tôi cũng muốn biết, hiện anh đang cố chứng minh mẹ anh bị Thâm Hâm hại, hay đang chứng minh ông ta vô tội?”
Thẩm Khiêm bị câu hỏi của Giang Chước làm nghẹn lời, khựng lại một chút rồi trả lời: “Dù sao đó cũng là cha ruột của tôi, tôi đương nhiên mong ông ấy là người tốt. Nhưng dù thế nào, nếu đó thật sự là kẻ đã hại chết mẹ tôi, tôi sẽ không chùn bước.”
Giang Chước: “Thật ra nếu muốn tìm được một bằng chứng chắc chắn về vụ năm đó quả thật khó khăn. Nếu anh thật sự muốn biết, tôi đề nghị anh chờ Thẩm Hâm tự mình nói ra.”
Thẩm Khiêm: “Tôi thử hỏi ông ấy vài câu rồi, nhưng không có chút điểm kỳ lạ nào. Nếu hỏi nhiều tôi sợ bị ba tôi nghi ngờ.”
Giang Chước nghe anh ta nói, bỗng nhiên nhớ tới những hành động cẩn trọng và xa cách của Lâm Quỳnh, cậu hỏi: “Thẩm Hâm rất đa nghi sao?”
Thẩm Khiêm trả lời: “Cũng có thể nói vậy, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy cho tôi cảm giác toàn trí toàn năng, có lén làm chuyện gì thì cũng sẽ bị ông ấy phát hiện, chẳng qua ông ấy có tâm trạng vạch trần hay không. Cho nên tuy ba tôi không quá nghiêm khắc nhưng tôi vẫn luôn hơi sợ hãi.”
Nghe anh ta nói vậy, Giang Chước cười lạnh một tiếng. Thẩm Khiêm còn tưởng mình nói sai chỗ nào, im lặng nhìn Giang Chước.
Cậu không giải thích hành vi lúc vừa rồi của mình, chỉ nói: “Nói vậy hẳn chuyện anh đang đối phó với Thẩm Tử Sâm đã bị ông ta biết.”
Thẩm Khiêm nói: “Hẳn là vậy. Có lẽ mấy ngày nay bận việc nên chưa hỏi đến.”
Giang Chước chậm rãi nói: “Không biết kiểu người.... nặng tâm cơ như cha anh có đoán được nguyên nhân hai người bất hòa không?”
Cậu nói tới đây, Thẩm Khiêm lập tức hiểu ý.
Trước đây tuy anh ta cảm thấy cha mình là người giỏi nhất thế giới, nhưng khi lớn lên rồi có suy nghĩ riêng, dù vẫn kính sợ như trước nhưng đã giảm đi nhiều. Khi Thẩm Khiêm ra tay với Thẩm Tử Sâm đã nghĩ xong cớ để đối phó Thẩm Hâm, nhưng ý Giang Chước không phải như vậy. Ý cậu là, làm Thẩm Hâm nghi ngờ mục đích anh ta đối phó Thẩm Tử Sâm, nếu ông ta thật sự hại chết Chu Mĩ Nga, đương nhiên sẽ chột dạ mà lộ ra sơ hở.
Mà ở giữa có một tên Thẩm Tử Sâm nên Thẩm Khiêm sẽ khó lộ hơn, từ đó trì hoãn mâu thuẫn giữa anh ta và Thẩm Hâm.
Thẩm Khiêm lập tức nhận ra cái hay của phương pháp này, nhưng anh ta hiểu Giang Chước không quá thích mình, lần này nhiệt tình giúp đỡ như vậy chắc chắn không phải bỗng nhiên thiện tâm.
Thẩm Khiêm nửa đùa nửa thật hỏi: “Tính cả chuyện này, tôi lại nợ ơn Giang thiếu thêm một lần, giúp cậu rời khỏi đây không đủ để trả hết. Nếu Giang thiếu có yêu cầu gì có thể nói thẳng, nếu không tôi rất hổ thẹn.”
Giang Chước liếc nhìn Thẩm Khiêm: “Không cần nhiều lời. Dù sao anh không tra được chuyện tôi muốn tra, giám đốc Thẩm cứ giải quyết chuyện Thẩm gia là được rồi, nói mấy câu với anh dễ hơn điều tra cha anh.”
Thẩm Khiêm hiểu ra, hóa ra nói đi nói lại, Giang Chước làm vậy để điều tra Thẩm Hâm, như vậy có thể giải thích được nhiều thứ.
Thẩm Khiêm không chắc cậu điều tra Thẩm Hâm theo việc công hay việc tư, nhưng anh ta hiểu chuyện mà không hỏi lại, lại càng không nghi ngờ cậu lừa mình —– cái này không cần thiết, nếu Giang Chước muốn anh ta im lặng thì có vô số cách khác.
Hai người nói xong chuyện cần nói rồi, Thẩm Khiêm biết Giang Chước không thích dài dòng, bèn nói: “Được rồi. Giang thiếu, bây giờ tôi xuống nói chuyện với ba tôi để đánh lạc hướng. Cửa sổ bên này có vệ sĩ theo chúng tôi về, không quá an toàn, cậu đến phòng cho khách đối diện phòng em bé chờ khoảng 5 phút rồi xuống từ bên đó là được.”
Giang Chước nghĩ đến gì đó, hỏi: “Phòng em bé đó chuẩn bị cho ai vậy?”
“Là ba tôi chuẩn bị cho con của dì Lâm. Sau xảy ra tai nạn nên mất mất.”
Thẩm Khiêm nói xong lại sợ Giang Chước kiểu lầm, bổ sung: “Lúc ấy dì Lâm đi ra mua đồ không cẩn thận trượt ngã cầu thang nên mới mất em bé. Lúc đó không ai trong gia đình ở cạnh.”
Ý là chuyện mất đứa bé hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Giang Chước thờ ơ cúi đầu, Thẩm Khiêm rời đi.
Khi anh ta xuống tầng, vừa lúc gặp Thẩm Hâm tắm xong bước ra, Thẩm Khiêm lấy chút chuyện bàn với ông ta. Sau khi bàn chuyện xong, anh ta không nghe thấy âm thanh nào khác thường, thoáng yên tâm, chắc rằng Giang Chước đã thuận lợi rời đi, đang định ngừng nói chuyện, Thẩm Tử Sâm bỗng nhiên chạy từ đâu đến.
Cậu ta bị Giang Chước hạ chú xong rồi kéo ra khỏi phòng ngủ, ném bừa ở một góc nào đó, có thể nói không hề để tâm. Giang Chước đánh không quá mạnh, Thẩm Tử Sâm tỉnh dậy trong thời gian ngắn, phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà lạnh băng, trong miệng còn có vị tro bụi kỳ quái. Cậu ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, vừa giãy dụa đứng lên từ mặt đất liền nghe thấy tiếng trò chuyện của Thẩm Hâm.
Trong cái nhà này, Lâm Quỳnh không coi cậu ta ra gì, Thẩm Khiêm hận không thể giết cậu ta, Thẩm Tử Sâm quả thực ngóng trông người cha luôn yêu thương làm chỗ dựa cho mình. Nhưng Thẩm Hâm thật sự bận rộn, mấy ngày liền chưa về nhà, khi ông ta không ở đây, cậu ta không dám tùy tiện gọi điện mách lẻo, sợ chọc giận Thẩm Khiêm, tìm Lâm Quỳnh, Lâm Quỳnh lại không qua tâm, bởi vậy chỉ có thể đau khổ chịu đựng.
Bây giờ nghe thấy giọng nói Thẩm Hâm, Thẩm Tử Sâm mừng như điên, vội vàng vọt vào phòng khách.
Cậu ta thấy Thẩm Khiêm ngồi đó, đầu tiên hơi rụt lại, sau đó thấy Thẩm Hâm ngồi đối diện lập tức gọi ‘ba’ rồi chạy đến bên cạnh ông ta.
“Tử Sâm à.” Nhìn thấy vẻ ngoài của cậu ta, Thẩm Hâm cũng phải kinh ngạc: “Sao con lại thành thế nào?”
Vốn Thẩm Tử Sâm muốn nhào vào lòng ông ta để làm nũng, nhưng nghe ông ta nói vậy, mặt cậu ta hơi đỏ lên, lúc này mới nhớ ra bản thân hiện tại thế nào, nếu thật sự lao đến chỉ sợ đè chết Thẩm Hâm.
Thẩm Tử Sâm nói: “Con, con mắc một loại bệnh lạ nào đó, bó tay rồi..... Ba, sao nhiều ngày như vậy ba không về nhà? Con nhớ ba muốn chết!”
Những lời này của cậu ta cực kỳ chân thành, nghĩ đến tháng ngày khổ sở dọn nhà vệ sinh của mình, nước mắt cũng phải rơi xuống.
Cảm xúc Thẩm Tử Sâm quá kích động, thật ra cậu ta cũng không muốn vừa đến đã sướt mướt thế này, dù sao Thẩm Khiêm vẫn còn ngồi đó. Cậu ta vội lau nước mắt, thấy Thẩm Hâm hơi kinh ngạc nhìn mình, chột dạ đến mức không dám quay đầu, vội dùng tay áo lau mặt, ngập ngừng nói: “Ba, con...... “
“Ba biết, ba biết, anh trai bắt nạt con có đúng không?” Thẩm Hâm vỗ lưng Thẩm Tử Sâm, ôn hòa: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Hai đứa cãi gì nhau?”
Hai câu sau là ông ta hỏi Thẩm Khiêm, Thẩm Khiêm đã nghĩ xong mấy lý do để giấu giếm, định nói gần đây Thẩm Tử Sâm không nghe lời, đắc tội Giang gia và Vân gia, anh ta cần giáo dục lại. Nhưng sau khi bàn chuyện cùng Giang Chước, Thẩm Khiêm cố ý lộ vẻ mặt oán hận, muốn nói lại thôi nhìn Thẩm Hâm mấy cái rồi mới cúi đầu nói: “Không..... không cãi gì cả.”
Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Hâm không chút thay đổi, ánh mắt lại có thêm chút tìm tòi, nhìn Thẩm Khiêm: “Con lớn hơn, sao còn giận dỗi em trai? Còn bắt nó dọn WC với ngủ tầng hầm..... Quá là hoang đường! Ba thấy con có hơi không có chừng mực rồi. Tử Sâm, mai con quay lại phòng đi. Thằng cả, con cũng không được náo loạn nữa!”
Lời của Thẩm Hâm với Thẩm Tử Sâm tựa như tiếng trời, mấy ngày nay cậu ta không mưu toan nổi điều gì, chỉ mong bản thân có thể thoát kiếp dọn WC, hiện tại cuối cùng có thể thoát ra nhờ một câu của Thẩm Hâm, vui đến mức suýt nhảy lên.
Về phần Thẩm Khiêm..... Thẩm Tử Sâm không phải không sợ anh ta nói chuyện năm đó ra trong lúc tức giận, nhưng nghĩ lại, anh ta không có chứng cứ, Thẩm Hâm cũng không có tình cảm gì sâu đậm với Chu Mĩ Nga, chỉ cần mình liều mạng chối thì chẳng lẽ Thẩm Hâm còn có thể đi trả thù cho vợ cũ? Thẩm Khiêm hẳn sẽ không làm chuyện gì.
Quả nhiên, nghe Thẩm Hâm nói, Thẩm Khiêm không giải thích, chỉ gượng gạo nói: “Không được!”
Thẩm Hâm trầm mặt: “Vì sao?”
Trên mặt Thẩm Hiêm lộ ra vẻ mặt cực kỳ tức giận, muốn nói lại thôi, im lặng một lúc, cứng rắn nói: “Dù sao nếu ba bắt con làm vậy thì con không phản kháng được. Cũng không biết ai mới là con ruột của ba.”
Bình thường anh ta cung kính tôn trọng Thẩm Hâm vô cùng, khó khăn lắm mới có một hồi chống đối như vậy. Thẩm Tử Sâm sợ đến biến sắc, Thẩm Khiêm nói xong đứng dậy phẩy tay bỏ đi.
Thẩm Tử Sâm nhìn theo anh ta, vui sướng qua đi, không khỏi bắt đầu lo Thẩm Hâm thay đổi quyết định, khi trong lòng vô cùng lo sợ bất an thì nghe Thẩm Hâm nói: “Tử Sâm.”
Thẩm Tử Sâm lấy lại bình tĩnh, vội nói: “Ba, bên anh trai, con..... “
Cậu ta chưa nói xong, Thẩm Hâm đã khoát tay, ôn hòa nói: “Không cần để ý đến nó. Con theo ba đến thư phòng, ba có chuyện nói với con.”
Trước mắt ông ta là người cho Thẩm Tử Sâm cảm giác an toàn nhất cái nhà này, cậu ta không nghĩ nhiều liền đi theo.
Hai người ngồi đối diện nhau, sau sự chống đối của Thẩm Khiêm, Thẩm Hâm vẫn giữ bộ dáng ôn hòa như trước, còn hỏi Thẩm Tử Sâm: “Ăn cơm chưa? Nếu đói bụng, trong bếp có cháo gà, con có thể uống một chút.”
Thẩm Tử Sâm vốn thích ăn uống, lúc béo lên lượng ăn lại càng nhiều, Thẩm Khiêm lại không cho người làm làm gì cho cậu ta ăn, đã đói đến mức bụng kêu vang. Hơn nữa thể trạng hiện tại của cậu ta là uống nước cũng tăng cân, thật sự không dám tùy ý ăn bậy, chỉ có thể nhịn đau nói: “Ổn ạ, cũng không quá đói.”
Thẩm Hâm cười nói: “Vậy thì tốt. Rốt cuộc sao con lại cãi nhau với anh trai?”
Thẩm Tử Sâm đã nghĩ xong lý do, lập tức nói: “Ba, bọn con không cãi nhau. Lúc trước do con không hiểu chuyện, lúc tham gia chương trình tỏ ra kiêu ngạo còn nói dối làm đắc tội Giang gia và Vân gia. Chúng ta có làm ăn với Vân gia nên anh trai tức giận, có lẽ muốn đạy dỗ con một trận..... “
Cậu ta lén nhìn Thẩm Hâm, thấy ông ta không có vẻ tức giận liền nói: “Nhưng giờ con biết sai rồi. Ba, lúc trước là do con không hiểu chuyện, giờ con không dám nữa.”
Thẩm Hâm nói: “Chỉ vì chút chuyện này mà nó bắt con ngủ tầng hầm và quét WC?”
Thẩm Tử Sâm nghĩ Thẩm Hâm cho rằng hành vi của Thẩm Khiêm quá đáng nên đang trách móc, trong lòng mừng thầm, trên mặt lại lộ vẻ hổ thẹn: “Không trách anh trai, là do con không tốt mới chọc giận anh ấy như vậy.”
Cáo trạng xong liền giả bộ bản thân chính trực vô tội là thủ đoạn mà Thẩm Tử Sâm đã dùng đến quen tay. Cậu ta chắc rằng chuỗi ngày đau khổ của mình đã kết thúc, nhưng đúng lúc này lại nghe Thẩm Hâm chậm rãi hỏi han: “Thật sao? Không phải vì chuyện của dì Chu của con sao?”
Trong phòng lập tức im lặng, Thẩm Tử Sâm cảm thấy chắc gần đây quá căng thẳng nên nghe nhầm, theo bản năng hỏi lại: “Cái, cái gì?”
Thẩm Hâm chậm rãi mỉm cười rồi lại thở dài, dường như hơi thương cảm nói: “Tử Sâm, anh trai con là con trai ruột thịt của ba, mà ba cũng nhìn con lớn lên. Nó yêu thương con như vậy, sao có thể trị con vì một chút chuyện cỏn con như vậy? Với A Khiêm, chuyện duy nhất có thể làm nó tức giận đến vậy chỉ có Mĩ Nga thôi.”
Mặt Thẩm Tử Sâm trắng bệch, trở nên vô cùng hoảng sợ.
—– Thẩm Hâm nghĩ thế nào mà lại biết được chuyện này, dựa vào hiểu biết của ông ta với Thẩm Khiêm cùng trực giác nhạy bén của mình hay chuyện Thẩm Khiêm nói ra bị ông ta tra được? Ông ta biết bao nhiêu rồi, biết từ lúc nào?
Thật là đáng sợ! Ly hôn nhiều năm như vậy rồi, ông ta sẽ không báo thù cho Chu Mĩ Nga chứ!
Thẩm Tử Sâm chỉ cảm thấy ớn lạnh đến tận xương, cậu ta từng nghĩ đối mặt với Thẩm Khiêm tức giận là chuyện đáng sợ nhất, không ngờ hôm nay mới thật sự cảm nhận được thế nào gọi là nổi da gà.
Lúc đối mặt với Thẩm Khiêm cậu ta còn có thể chống chế cầu xin, nhưng lúc này một chứ cậu ta cũng không nói được. Không dám thừa nhận cũng không dám phủ nhận, sợ chọc giận Thẩm Hâm.
Trên thực tế, Thẩm Hâm thậm chí không có vẻ tức giận, mặt ông ta đầy ý cười, trông vừa trấn định vừa vô tình, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Tử Sâm, dường như đang nhìn một con kiến đang giãy dụa trong mạng nhện.
“Tử Sâm, con nói thật cho ba biết, cái chết có Mĩ Nga có liên quan đến con không?”
Giọng điệu Thẩm Hâm rất ôn hòa nhưng lại như xét đánh vào lòng Thẩm Tử Sâm, cậu ta thốt lên: “Không! Con không biết, con không biết gì hết, bà ấy, bà ấy chắc chắn bị người khác hại chết...... Đúng rồi, vừa nãy ——“
Cậu ta đột nhiên nhớ ra mình quá kích động khi thấy Thẩm Hâm nên đã quên không nói chuyện Giang Chước và Lâm Quỳnh gặp nhau, vội định kéo chuyện Chu Mĩ Nga dính lên người Lâm Quỳnh, không nói được tiếng nào.
Là chú bịt miệng của Giang Chước.