Edit + beta: Herbicides.
Để tìm người, cảnh sát và người thân của nạn nhân mất tích đã treo thưởng trên báo và weibo để tìm manh mối, lúc này truyền thông mới biết đến vụ án này rồi viết báo.
Chu Hạ thấy Giang Chước nhìn màn hình điện thoại của mình, sợ cậu đang xem lịch sử đen đáng xấu hổ nào đó, lập tức thò đầu qua xem, cũng thấy mẩu tin này.
“Cậu xem mấy tin vô giá trị như vậy làm gì.” Chu Hạ thuận miệng nói: “Mấy bài có tiêu đề như vậy đều do bên truyền thông đặt để thu hút, không có chút thật sự nào. Chưa nói đến chuyện gia đình nhà này có khi chỉ đi du lịch thôi, nãy anh còn thấy có một nick tích xanh đăng bài Giang Chước và Vân Túc Xuyên come out, dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực nữa kìa, ai tin nổi cái này chứ, đúng là ngốc nghếch ha ha ha ha.”
Giang Chước liếc nhìn anh, đang nghĩ xem nên mắng lại bằng lời nào, phía sau lưng hai người có giọng nói vang lên: “Đôi khi chuyện càng khó tin thì lại càng dễ thành sự thật, chuyện come out kia thế nào thì còn cần xác nhận, nhưng vụ án một nhà 4 người mất tích bên kia thì đúng là không đơn giản như anh nghĩ đâu lão Chu.”
Giang Chước và Chu Hạ đồng thời quay người, chỉ thấy đồng nghiệp Từ Phương Đạt mang một túi tài liệu vào, nói mấy câu với Chu Hạ, lại chào Giang Chước.
Chu Hạ nói: “Sao, cậu cũng nghe đến vụ án mất tích kia à? Vẻ mặt còn thần thần bí bí như vậy, nói mau! Có chuyện gì?”
Từ Phương Đạt đưa túi tài liệu cho Chu Hạ: “Anh biết ngay đây, có nhiệm vụ.”
Giang Chước và Chu Hạ nhìn tài liệu, phát hiện vụ án bọn họ vừa bàn đến đã được chuyển giao đến tổ chuyên án. Chuyện này thật ra không phải do trong vụ án có manh mối gì bí ẩn mà do nhóm công án thành phố đến điều tra vụ án này đều ngã bệnh.
“Đầu tiên có 3 người đi điều tra, sau khi đi ra khỏi căn nhà kia thì bị nôn mửa, choáng váng và sốt cao, ban đầu bọn tưởng do ăn đồ ăn ven đường rồi bị ngộ độc, thế nhưng khi đổi hai người khác đi điều tra còn bệnh nặng hơn.”
Từ Phương Đạt nói: “Hai lần liền đều bị thế, cục công an thành phố bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút không ổn, sếp Tào bảo tôi đến thăm hỏi đồng nghiệp, tôi đến, nhìn thấy năm người này bị âm khí nhập vào người.”
Nếu chỉ là một vụ án mất tích bình thường, cho dù có ly kì khó phá giải thế nào cũng không liên quan đến bọn họ, nhưng nhóm công an đến điều tra bị bệnh do âm khí nhập vào người, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Người con trai trong gia đình kia tên Nhâm Tân Dịch, cha cậu là Nhâm Khánh Vĩ là chủ một cửa hàng quần áo cao cấp trên Taobao, người mẹ Vương Tố Giai là nhân viên văn phòng, người em gái Nhâm Quyên chỉ mới 5 tuổi, học mẫu giáo ở một trường tư thục, nghe có vẻ là một gia đình khá giả bình thường, lại không biết sau lưng có chuyện thế nào.
[ Lần live stream thứ 6 thông báo chủ đề: Dòng cảm xúc cuồn cuộn. ]
[ Từ khóa: Nhân quả. ]
[ Bối cảnh: Oan hồn nơi địa ngục nở nụ cười, hy sinh máu thịt để có thể luân hồi sống lại. Đang lúc mê muội lại đắm chìm vào, ai mới là người thắng cuối cùng? ]
Từ khi vụ chương trình thực tế lúc trước kết thúc, Giang Chước bận giải quyết chuyện riêng nên không xuất hiện ở phòng live stream. Những fan đến từ thế giới khác còn có thể thấy cậu trong live stream của Thẩm Tử Sâm, nhưng phòng live stream của cậu ta cũng không giữ được lâu, chút lợi ích nho nhỏ đó cũng không có.
Đến khi live stream lần 6 bắt đầu, nhóm fan chờ đã lâu hưng phấn mạnh mẽ ào vào.
[ Bóc tem! ]
[ A a a a Muỗng Nhỏ thân iu, lại được gặp anh rùi! ]
[ Trai đẹp trai đẹp trai đẹp hi hi hi ~ ]
[ Úi, hôm nay không có Vân ca ca, Muỗng Nhỏ của chúng ta đi làm việc nè. ]
“Cảnh sát! Đồng chí cảnh sát đến rồi.”
Giang Chước dẫn theo mấy thực tập sinh đến địa chỉ được chỉ định, có một người đàn ông đứng tuổi và hai vợ chồng già đứng ở dưới nhà hai vợ chồng họ Nhâm, nghe nói là cha mẹ và em trai của người vợ Vương Tố Giai.
Cảnh sát trông coi hiện trường không cho họ lên tầng, cha mẹ nhà họ Vương đã luôn rất lo lắng, thấy nhóm Giang Chước đi tới từ xe cảnh sát lập tức kích động đến đón, em trai của Vương Tố Giai chậm chạp theo sau.
Mấy người họ nghe vụ án này phải chuyển đến cho ban ngành chuyên môn, cứ nghĩ người được cử đến là một cảnh sát lớn tuổi đầy kinh nghiệm, không ngờ Giang Chước còn trẻ như vậy, sau lưng còn có một nhóm thực tập sinh trên mặt viết hai chữ ngây ngô.
Mẹ Vương Tố Giai đi qua, thấy bọn họ còn nửa tin nửa ngờ, nhưng dù sao vẫn lo lắng hơn: “Đồng chí cảnh sát, mấy ngày rồi chúng tôi không liên lạc được với con gái, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Mong ngài nhanh chóng điều tra hành tung của bọn họ, tôi sợ càng lâu càng nguy hiểm.”
Giang Chước hỏi: “Bình thường mọi người không hay gặp nhau sao?”
“Nhà chúng tôi ở tỉnh G, đi đi về về phải ít nhất một ngày đi xe, ba mẹ đến ở với tôi, chị thì ở bên này bên bình thường không có nhiều cơ hội gặp mặt.”
Em trai Vương Tố Giai đi tới, đỡ mẹ Vương dậy, gật đầu chào Giang Chước: “Lúc này mới nhận được tin nên tới, không biết nhiều chuyện, mong ngài chú ý cẩn thận.”
“Đây là chuyện đương nhiên, yên tâm.” Giang Chước đáp lời, nhìn chiếc xe màu xám trắng phía sau người nhà họ Vương. Cửa xe mở ra, sau đó một chàng trai trẻ bước ra, khuôn mặt đẹp trai ngáp nhẹ, trông rất quen mắt.
Giang Chước nhướn mày, biểu cảm nửa cười nửa không, có hơi kì quái, Vân Túc Xuyên vừa xuống xe thấy ánh mắt của cậu hơi chột dạ sờ mũi: “Hi!.”
[ Nhắc đến Phiêu Phiêu là Phiêu Phiêu bay đến luôn, ha ha ha. ]
[ Chỉ biết anh ấy chắc chắn không để vợ một mình nên dính đến! ]
[ Lầu trên à, tui thấy Phiêu Phiêu trông giống vợ nhỏ hơn he he he. ]
[ Nói thật lâu rồi không gặp, tui rất nhớ nhung tuyến tình cảm của họ, xem ra phát triển không tồi. ]
Cha Vương không thấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’, còn cảm động bổ sung: “Con gái tôi làm việc ở công ty của chủ tịch Vân, chúng tôi muốn hỏi thăm xem có ai biết con bé đi đâu không, không ngờ chủ tịch Vân vừa nghe chuyện liền đích thân đưa chúng tôi đến đây.”
Mẹ Vương ở bên cạnh nói với Vân Túc Xuyên: “Thật sự rất cảm ơn ngài, chờ Tố Giai trở về, tôi nhất định sẽ bảo con bé làm việc chăm chỉ.”
Không biết bà lão nghĩ vậy hay chỉ đang lừa mình dối người, đến giờ vẫn còn tin chắc Vương Tố Giai nhất định có thể còn sống trở về, Giang Chước suy nghĩ một chút, lịch sự nói với cha mẹ Vương: “Không biết tình hình trên tầng ra sao, có thể có chút nguy hiểm, hai người ngồi trong xe chờ một lát. Nếu hai người lo lắng, tôi có thể đưa tiểu Vương tiên sinh lên cùng.”
Hai cụ già cũng đã lớn tuổi, hành động khó khăn, nhưng nếu chỉ có một người là em trai Vương Tố Giai thì Giang Chước vẫn có thể bảo vệ.
Không ai có ý kiến gì với sắp xếp của cậu, cậu ra hiệu cho một cảnh sát thực tập đưa bùa hộ mệnh cho người nhà họ Vương, phòng trường hợp họ bị dính vào chuyện không máy.
Thực tập sinh không biết gì, thấy Vân Túc Xuyên đứng đó cũng đưa hắn một cái bùa hộ mệnh, Vân Túc Xuyên mỉm cười nhận lấy, nghịch nghịch trong tay, liếc nhìn Giang Chước rồi nói cảm ơn.
Lúc lên tầng, Giang Chước nhỏ giọng hỏi hắn: “Nhà các anh mở công ty nhàn rỗi như vậy sao? Đến cả vụ án nhân viên mất tích cũng đích thân đến điều tra.”
Vân Túc Xuyên cười nhẹ: “Nếu thân phận ông chủ của người mất tích không ổn thì thân phận người nhà của nhân viên công tác có thích hợp ở đây không?”
Giang Chước: “Cả hai thân phận đều không được, nhưng hiện cảnh sát Giang thấy anh thuận mắt nên mắt nhắm mắt mở cho một lần.”
Nói xong, hai người đều nở nụ cười. Vì đang trong tình hình nghiêm túc nên không ai cười ra tiếng, nhưng sự ăn ý lén lút này làm người ta thấy ngọt ngào trong lòng.
Giang Chước nói tiếp: “Cho nên anh thành thật một chút, lát nữa dốc sức chút.”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Được, không thành vấn đề, với em anh lúc nào chẳng dốc nhiều sức.”
Giang Chước nghe không hiểu thâm ý sau câu này, đến tận lúc lên tầng 2 mới nhận ra, đá Vân Túc Xuyên một cú.
Hai người vừa đi vừa đùa giỡn, đến khi tới trước của nhà họ Nhâm liền nhanh chóng vào trạng thái làm việc.
Đúng như suy đoán khi ở tổ chuyên án, âm khí ở ngôi nhà này quả thật rất nặng, không cần mở cửa, người có thể chất thông linh như Giang Chước có thể cảm giác được cảm giác mục nát lạnh lẽo này, người sống bình thường không thể nào chịu đựng được. Thảo nào cảnh sát chỉ ở trong đó một lúc đã có triệu chứng nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ nếu ở cả đêm thì dương khí trên người sẽ bị âm khí chiếm hết, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Đây là một trong số 2 hộ gia đình sống ở tầng 2, Giang Chước quay đầu nhìn thoáng qua cửa nhà đối diện, nói với một thực tập sinh: “Nhà đối diện có người ở không?”
“Đội trưởng, nơi đó tạm thời bỏ trống.” Một nữ cảnh sát mới nhậm chức trả lời cậu: “Người của cục công an thành phố vốn muốn hỏi hàng xóm tình hình nên đã điều tra qua, nói năm trước có mấy sinh viên thuê, nghỉ đông nghỉ hè không ở. Năm nay những sinh viên đó đã tốt nghiệp, sau khi họ trả phòng vẫn chưa có ai đến ở.”
May rằng không có ai ở, nếu không chuyện này sẽ có thêm mấy mạng người.
Giang Chước để mọi người kiểm tra lại bùa bảo vệ một lần, bày kết giới trước cửa phòng tránh cho âm khí khuếch tán mới đưa mọi người vào bên trong.
Đúng như bên cục công án báo cáo, trong phòng không có điểm nào khác thường, có một con khủng long đồ chơi tùy ý vứt trên thảm phòng khách, trên sofa có mấy cuốn sách cổ tích, trên bàn trà có một quả táo cắn dở đặt trong đĩa.
Tuy có vài điểm kỳ quái nhưng so với những vụ án tàn nhẫn quỷ dị mà tổ chuyên án từng giải quyết thì vụ án này nhìn rất bình yên. Tổ chuyên án còn phải xử lý nhiều vụ án khác bên người đến điều tra vụ này chỉ có Giang Chước kinh nghiệm phong phú nhiều năm, còn lại đều là thực tập sinh đến đây để ‘trải đời’.
Giang Chước ra hiệu cho bọn họ đi xem xét các căn phòng khác, bản thân cậu xem xét phòng khách, giống với nhà của Miêu Hàn Lượng*, âm khí nặng nên không có vật phẩm nào thành tinh. (chỗ này nguyên gốc là Đặng Nhất Hàm, nhưng theo mình nhớ thì nhà Đặng Nhất Hàm vẫn có đồ thành tinh, chỉ có Miêu Hàn Lượng mới không có nên mình thay vào đây.)
Vân Túc Xuyên nhìn em trai Vương Tố Giai, chỉ biết người này tên Vương Huy, không biết thông tin gì khác. Thấy anh ta tuy đi cùng lên nhưng chỉ ngồi một mình ở sofa, không nói không rằng, liền tỏ ra giống như buồn chán mà nói chuyện với anh ta: “Vương tiên sinh hiện đang nhậm chức ở đâu vậy?”
Vương Huy tuy có vẻ không vui vẻ lắm nhưng biết Vân Túc Xuyên là ông chủ lớn nên vẫn không dám thất lễ theo bản năng, khiêm tốn nói: “Không dám gọi là nhậm chức, hiện tôi là một giáo viên cấp 3 ở quê nhà.”
“Cấp 3 học tập căng thẳng, lúc này hẳn là lúc bận rộn nhất, Vương tiên sinh vẫn còn có thể mất công chạy đến, đúng là rất yêu quý chị gái mình.”
Vân Túc Xuyên chuyển đề tài: “Trước khi xảy ra chuyện, cô ấy chưa nhắc gì đến chuyện bất thường hay kỳ quái sao?”
Vương Huy có vẻ hơi mất tự nhiên khi nghe đến cụm từ ‘yêu quý’, sau đó lắc đầu: “Hai chúng tôi đều bận làm việc, bình thường ít liên lạc, tôi không rõ lắm.”
Vân Túc Xuyên nửa cười nửa không liếc nhìn hắn, đang muốn nói gì đó, mấy thực tập sinh đi xem xét đều đi ra, tỏ vẻ tình hình các phòng không khác phòng khách là bao, không có điểm nào bất thường.
Một cảnh sát thực tập đeo kính báo cáo với Giang Chước, gãi gãi đầu: “Đội trưởng ơi, nói chung em thấy tất cả thoạt nhìn giống như chủ nhà dự định ra ngoài một chuyến rồi nhanh chóng trở về nên chưa thu dọn gì. Anh nói xem có phải họ chỉ đi du lịch hay dạo công viên rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trên đường không?”
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường và chủ nhà cố ý đến một chỗ nào đó là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Giang Chước không nhận xét ý kiến kia, lại đưa ra một khả năng khác: “Nếu là đột nhiên có chuyện gì nguy hiểm, không thể ở lại căn phòng này, không kịp thu dọn mà vội vã rời đi thì sao?”
Cậu cảnh sát trẻ nghĩ nghĩ, cách nói này cũng đúng, ngơ ngơ nói: “Thế thì không thể nào đoán được.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Chước đảo qua mặt cậu nhóc, tùy ý nâng tay đến trước mặt, vừa tự đánh giá ngón tay mình vừa nói: “Vậy cậu thấy âm khí xuất hiện ở căn phòng này trước hay sau khi họ rời đi?”
Câu hỏi này của cậu làm nhóc cảnh sát trẻ khựng lại, buột miệng: “Em thấy em thấy thế nào không quan trọng, em đoán mò lúc nào cũng sai hết á.”
”....... ” Sau hai câu nói linh tinh, Giang Chước hoàn toàn nổi cáu, hung hăng trừng cậu nhóc: “Ai bảo cậu đoán mò! Đầu óc cậu không biết suy nghĩ à!”
Cậu vừa nổi giận, nhóc cảnh sát liền bị dọa, lắp bắp: “Sư sư sư sư huynh anh đừng giận, em em em em biết nghĩ mà.”
Vân Túc Xuyên đứng một bên nghe hai người nói chuyện, nhịn không được mà cười: “Đinh Nguyên, có phải sợ lắm không? Anh đây tốt bụng nhắc nhở nhóc một câu, cửa sổ này có bày chậu hoa.”
Cậu cảnh sát thực tập tên Đinh Nguyên này đến từ phái Linh Hoa, cậu nhóc nhập môn muộn, lúc đến Hà Cơ đã rời đi rồi, Giang lão lại lớn tuổi, không ít bản lĩnh học từ Giang Chước, rất thân cận với cậu nhưng cũng rất kính sợ. Lần này chưa tốt nghiệp đại học nhưng cậu nhóc đã đến tổ chuyên án thực tập, không biết do may mắn hay xui xẻo mà được phân công tới dưới trướng Giang Chước.
Bình thường sư huynh vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, trừng mắt như vậy lại càng đáng sợ, Đinh Nguyên hận bản thân không thể trốn xuống dưới bàn, nghe Vân Túc Xuyên nhắc nhở liền vui như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội nhào đến cửa sổ xem hoa.
Giang Chước nhìn cậu nhóc, lại quay đầu trừng Vân Túc Xuyên, hắn cười ha ha.
[ Hình ảnh Muỗng Nhỏ – đại sư huynh nóng tính thật đáng yêu! ]
[ Ha ha ha, cậu nhóc Đinh Nguyên này vừa đen đủi vừa buồn cười. ]
[ Cứ như tui lúc được thầy tiếng Anh gọi trả lời câu hỏi. ]
[ Nếu thầy giáo đẹp trai như vậy, tui tình nguyện bị hỏi! Muỗng Nhỏ, hỏi em nè! Anh hỏi em em cũng không biết! ]
Đinh Nguyên nhìn chằm chằm hoa nửa ngày, chỉ thấy trên những đóa hoa có mấy hạt mưa. Theo lý thuyết hoa đặt trong phòng, chủ nhà mất tích mấy ngày, cho dù có dính nước thì phải khô lâu rồi mới đúng —- nhóm công an thành phố đến điều tra trước đó không rảnh rỗi sinh nông nổi đến nỗi đổ nước lên đây.
Giang Chước lạnh lẽo nói: “Vân Túc Xuyên đã gợi ý cậu rồi, còn muốn nghĩ thêm nữa sao?”
Đinh Nguyên vội nói: “Không nghĩ không nghĩ, em biết rồi, trước khi họ rời nhà đã có âm khí —– nghĩa là người nhà này nhận thấy nguy hiểm gì mới rời đi sao?”
Cậu nhóc nói xong liền nhớ tới Giang Chước đã nói nhóm người mất tích không dám trì hoãn nên mới vội đến nỗi không kịp thu dọn đã rời đi, hiện tại liền thấy chuyện quả nhiên như vậy, vội dùng đôi mắt lấp lánh nhìn sư huynh mình.
Giang Chước không nể nang gì nói: “Vô ích. Cậu chỉ nhìn ra được chút này?”
Đinh Nguyên: ”...... ” Hu hu hu.
Những thực tập sinh khác xem cảnh dạy học của phái Linh Hoa, thấy hơi sợ sợ, nhưng cũng muốn học hỏi thêm chút, âm thầm mong Giang Chước mắng Đinh Nguyên thêm mấy câu.
Ham muốn sống sót cuối cùng cũng giúp Đinh Nguyên sinh ra chút IQ, nơm nớp lo sợ nói: “Em, em còn nghĩ, chúng ta có thể cảm nhận được âm khí vì chúng ta học pháp thuật, nhưng người nhà bọn họ sao có thể dự cảm được nguy hiểm? Hơn nữa..... hơn nữa sao không báo cảnh sát?”
Giang Chước trừng mắt, muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy xung quanh nhiều người như vậy, vẫn nên chừa lại chút thể diện cho sư đệ, nhịn lại: “Trong căn phòng này có một trận pháp.”
Cậu chỉ vào tủ TV, bàn trà, cùng vài vị trí khác trong phòng: “Thấy không, chỗ này lấy gạt tàn trên bàn trà làm trung tâm, hai bên có tủ TV và vật trang trí để bảo vệ, hướng ra ngoài kéo dài đến hướng cửa phòng, hình thành một trận pháp Ngũ Liên Phục Ma (năm đóa sen hàng phục yêu ma).
Trận pháp Ngũ Liên Phục Ma là một trong số những trận pháp phải học khi bọn họ nhập môn, tất cả những thành viên của tổ chuyên án ở đây hẳn đều đã học qua, nhưng giờ bọn họ mới biết, xem sách có nhiều đến mấy cũng chưa chắc đã giống như đi thực chiến. Ví dụ như trước khi Giang Chước chỉ ra, không ai nghĩ bày trí căn phòng bình thường như vậy còn giấu trận pháp phía sau.
“Các người.... các người nói vậy có ý gì?”
Là người ngoài nghề duy nhất ở đây, Vương Huy nghe cái hiểu cái không, cuối cùng tìm được một kẽ hở, tái mặt hỏi: “Ý nói bọn họ cố ý bày ra cái trận pháp gì đó kia, cũng cố ý rời đi đúng không?”
“Bước đầu phán đoán như vậy.” Vân Túc Xuyên nhìn anh ta: “Bọn họ thoát được một kiếp nạn như vậy, anh có vẻ không vui lắm?”
Vương Huy vốn có hơi kích động, sắc mặt vô cùng khó coi, nghe vậy sửng sốt nói: “Ý cậu là gì? Nghi ngờ tôi có liên quan đến chuyện của chị tôi?”
===
Edit: Mình mới dùng canva làm cái bìa tiếng Việt nhìn cho nó uy tín.