Edit + beta: Herbicides.
[ Ôi chao, chẳng lẽ chuyện thật sự do Vương Huy sắp xếp để hại chị ruột của mình? ]
[ Không phải đâu, nghe giọng điệu của Phiêu Phiêu là đang khích tướng anh ta. Tên họ Vương này trông không kích động đến vậy, hẳn không phải hung thủ. ]
Vân Túc Xuyên nhún vai nói: “Hoài nghi của tôi cũng bình thường thôi. Vương tiên sinh, anh là giáo viên, một nghề nghiệp rất đáng kính trọng, nhưng nói thật, thu nhập cũng có hạn. Ít nhất tôi thấy người anh rể của anh mở cửa hàng trang phục khá thành công, có tiền hơn anh. Hiện bọn họ không biết tung tích..... “
“Nói bậy, ăn nói linh tinh!”
Vương Huy bị suy đoán cùng giọng điệu ngả ngớn của Vân Túc Xuyên chọc tức, không quan tâm thân phận của hắn là gì, lớn tiếng phản bác: “Bọn họ có tiền hay không không liên quan tới tôi! Tôi không thèm dù chỉ một phần đồ của nhà đó! Lúc trước tôi đã nói chị ta không kết hôn với gã đàn ông kỳ quái kia, chị ta không nghe, bỏ ba mẹ đến nơi xa sinh sống, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần. Lúc này cũng thế, nếu chủ động rời đi, mặc kệ có chuyện gấp gáp gì, ít nhất cũng phải gọi về nhà báo một tiếng chứ? Ba mẹ đều lớn tuổi như vậy rồi còn phải lo lắng cho chị ta, là con cái thế nào lại vậy...... “
Nói tới đây, anh ta tức giận thở hổn hển mấy tiếng, tiếp tục: “Năm đó khi tôi đánh nhau một trận với Nhâm Khánh Vĩ, chị ta cũng luôn mồm bênh vực gã ta. Chị ta không hề coi tôi là em trai thì việc gì tôi phải coi chị ta là chị gái? Nhà bọn họ gia tài bạc triệu hay danh tiếng ngập trời cũng không liên quan gì đến tôi!”
Vương Huy gào thét như vậy khiến tất cả những người xung quanh đều yên lặng, Vân Túc Xuyên cười với Giang Chước, cậu cũng cong khóe môi, hỏi: “Vương tiên sinh, rốt cục năm đó có chuyện gì xảy ra khiến anh không thích Nhâm Khánh Vĩ, không muốn chị mình kết hôn với anh ta? Hiện một nhà bốn người họ đã mất tích, nếu anh có chuyện giấu giếm, cảnh sát sẽ không có manh mối, chẳng lẽ anh thật sự hy vọng bọn họ không trở về sao?”
Giang Chước vừa hỏi vậy, Vương Huy mới hiểu ra mình bị Vân Túc Xuyên khích tướng. Anh ta vốn nghĩ chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, huống chi hôn nhân của chị gái cũng là một cây kim trong lòng anh ta, Vương Huy không muốn nhắc tới. Thế nhưng vụ án này không liên quan đến anh ta, nếu đã mở miệng thì không cần phải giấu giếm.
Vương Huy nghẹn một hồi, trầm giọng nói: “Gã ta không phải thứ tốt lành gì. Lúc trước tôi biết Nhâm Khánh Vĩ vì trên đường chúng tôi đụng xe lẫn nhau nên xảy ra cãi cọ. Rõ ràng lúc đó là lỗi của gã ta, nhưng thái độ của gã với tôi lại rất ác liệt, vậy nên chúng tôi đánh nhau một trận. Lúc ấy tôi về nhà còn nói với chị rằng gặp một tên không biết lý lẽ, ai ngờ không đến hai tháng sau, bọn họ thế mà lại quen nhau.”
Chuyện này xảy ra nhiều năm rồi nhưng Vương Huy vẫn nhớ kỹ như trước. Lúc sự cố xảy ra trên xe Nhâm Khánh Vĩ còn có một người phụ nữ, anh ta lái xe rất nhanh, cứ như bị quỷ đuổi theo, thế là va phải xe Vương Huy. Đáng giận hơn là, lúc sau Nhâm Khánh Vĩ còn không muốn thu xếp mà đổ hết trách nghiệm lên người Vương Huy rồi lái xe bỏ đi, cuối cùng cảnh sát tra được biển số xe anh ta nên Vương Huy mới được bồi thường.
Vương Huy tức muốn chết, không ngờ lần tiếp theo gặp lại Nhâm Khánh Vĩ, anh ta lại thành bạn trai Vương Tố Giai, lúc ấy Vương Huy cho rằng tên này vừa vô trách nghiệm vừa không gánh vác được gì, phản đối kịch liệt, thế nhưng Vương Tố Giai như uống nhầm thuốc, lời em trai nói không nghe lọt câu nào, chuyện gì cũng ủng hộ Nhâm Khánh Vĩ.
Tranh chấp như vậy xảy ra mấy lần, mâu thuẫn giữa hai chị em cũng càng lúc càng lớn, sau khi Vương Tố Giai kết hôn, hai người gần như không qua lại.
Giang Chước im lặng nghe xong, hỏi: “Vậy vì sao anh lại bảo anh ta kỳ dị?”
Vương Huy trả lời: “Cũng không có gì, tên này luôn thích cầm theo bùa chú tượng thần linh tinh vớ vẩn gì đó, ra ngoài cũng phải nhìn đông nhìn tây, chằng khác gì tội phạm truy nã. Dù sao tôi không vừa mắt gã ta, cảm thấy gã ta không phải hạng tốt lành gì.”
Vương Huy không biết nghề nên chỉ nói nhẹ nhàng vậy thôi, Giang Chước và Vân Túc Xuyên nghe vậy liền cảm thấy khả năng cao người lập trận pháp và phát hiện âm khí trong nhà này rất có thể là Nhâm Khánh Vĩ. Có lẽ cũng là người trong nghề, nhưng không biết rốt cuộc nhà bọn họ xúc phạm thứ gì mà phải hốt hoảng bỏ trốn như vậy.
Hỏi thêm nữa Vương Huy cũng không trả lời được, Giang Chước nói: “Được rồi, cảm ơn Vương tiên sinh đã cung cấp tin tức, nếu có tiến triển chúng tôi sẽ thông báo cho anh.”
Cậu bảo hai người đưa Vương Huy xuống lâu, bản thân bước vào phòng ngủ của hai vợ chồng.
Phòng ngủ bọn họ khá đơn giản, một cái giường, một chiếc tủ quần áo lớn, âm khí bên trong không nặng nề như ngoài phòng khách, cũng có thể chắc rằng âm khí trong nhà này từ ngoài tràn vào.
Giang Chước suy nghĩ, Vân Túc Xuyên bỗng gọi cậu: “Tiểu Chước, qua đây.”
Cậu bước qua, thấy trong tay Vân Túc Xuyên có một khung ảnh, nhìn thì thấy đó là ảnh kết hôn của Nhâm Khánh Vĩ và Vương Tố Giai.
Giang Chước hỏi: “Anh lấy đâu ra vậy?”
Vân Túc Xuyên vỗ vỗ tủ đầu giường bên cạnh: “Trong ngăn kéo.”
Người bình thường nếu để ảnh kết hôn, thường sẽ phóng to treo trên tường hoặc để ở trên mặt tủ, cất sâu trong tủ như vậy có hơi lén lút.
Giang Chước và Vân Túc Xuyên cùng nhau xem tấm ảnh kia, Nhâm Khánh Vĩ và Vương Tố Giai đều là hai người bình thường, không phải quá đẹp nhưng cũng không xấu, gương mặt và khí chất bình thường kiểu gặp trên đường rồi quên luôn. Sau một lúc, Giang Chước nói: “Sao em thấy Nhâm Khánh Vĩ nhìn hơi kỳ quái? Giống như, giống như..... “
Vân Túc Xuyên tiếp lời: “Giống một người chết?”
Giang Chước gật gật đầu.
Thật ra Vân Túc Xuyên cũng là một ‘người chết’ nhưng loại chết của hắn trừ việc không có hơi thở và nhịp tim thì không có thay đổi nào bên ngoài, không khác gì người thường, có thể nói hắn vẫn sống theo một cách khác. Nhưng rõ ràng Nhâm Khánh Vĩ không như vậy. Nếu anh ta không phải đang mở to mắt khoác tay Vương Tố Giai, Giang Chước còn tưởng một thi thể đang chụp ảnh.
Cậu đã từng nhìn nhiều thi thể, nếu bỏ đi sự không trọn vẹn hoặc thối rữa, chỗ rõ ràng nhất để phân biệt người sống và người chết chính là độ cứng đờ.
Khi Nhâm Khánh Vĩ đứng đó, tư thế của anh ta làm người ta có cảm giác rất quái dị, toàn thân từ đầu đến các đốt ngón tay đều có cảm giác như máy móc, góc độ gập ngón tay, độ cong cần cổ, thậm chí cả những ngón tay nắm lấy Vương Tố Giai đều không có chút dịu dàng của con người, ngược lại giống như một con rối gỗ được bày ở đó, vừa nhìn không có vẻ gì lạ thường nhưng càng nhìn càng đáng sợ.
Vân Túc Xuyên và Giang Chước liếc nhau, sau đó Giang Chước lấy điện thoại chụp ảnh mắt đôi vợ chồng kia, phóng to lên. So sánh hai bên, bọn họ phát hiện, trong mắt Vương Tố Giai phản chiếu hình ảnh camera và thợ chụp ảnh, mắt Nhâm Khánh Vĩ lại tan rã, trong con ngươi chỉ có sắc xám quỷ dị, không ảnh chiếu lại thứ gì.
Giang Chước lập tức đứng lên, cao giọng gọi: “Đinh Nguyên! Đinh Nguyên!”
Đinh Nguyên ôm một cuốn sổ ngồi xổm trong phòng khách, hì hục vẽ lại bố cục căn phòng để về nhà học tập, nghe thấy Giang Chước gọi, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, lại vội đứng lên, vội chạy qua: “Em đến ngay đây sư huynh!”
[ Ha ha ha ha hai sư huynh sư đệ nhà này cute ghê. ]
[ Giống như thấy được bộ dáng Muỗng Nhỏ làm cha sau này. ]
[ Giang Chước để em sinh khỉ con cho anh ——- ]
[ Tỉnh lại đi em ơi, chủ kênh không còn độc thân nữa đâu! ]
[ Anh ý phải chứng minh tui mới tin, đừng có censored nữa, ngủ một giấc cho chúng ta xem đi! ]
[ Mịa lời này nói đúng lắm +1!!! ]
Thấy Đinh Nguyên hoang mang rối loạn chạy vào, Giang Chước không nói gì về bộ dáng chật vật của cậu nhóc, sắc mặt lạnh lùng đưa tấm ảnh kết hôn kia cho cậu: “Tra cho anh về người đàn ông này, tất cả những điều anh ta trải qua, hoặc nói tất cả dấu vết anh ta để lại trên thế gian, tất cả.”
Đinh Nguyên nghe lời mà đi.
Vân Túc Xuyên nói: “Hai người con của họ một người lớp 2 một người 5 tuổi, đôi này kết hôn phải hơn 7, 8 năm, ảnh này chụp 8 năm trước, nhưng Nhâm Khánh Vĩ sống đến giờ không bị thối rữa, cuộc sống hàng ngày cũng không khác gì người bình thường. Điều này nói lên rằng anh ta không phải kiểu thi thể có ý thức mà là bị tắt mất ba ngọn lửa sinh mệnh, người đang bị vây trong trạng thái nửa sống nửa chết.”
Giang Chước trả lời: “Cách giải thích này có khả năng lớn nhất.”
Ở hai vai và trên đỉnh đầu của con người đều có một ngọn lửa sinh mệnh, nếu mất một ngọn thì không sao, mất hai ngọn thì dễ đưa tới một vài thứ không sạch sẽ. Nhâm Khánh Vĩ hẳn bị tắt dần trong những năm gần đây, sau khi tắt hết, anh ta cuối cùng không thể ngăn cản những thứ kia tìm đến nữa nên chỉ có thể hoảng sợ bỏ trốn.
Vân Túc Xuyên nói: “Nhưng vợ anh ta rất bình thường. Người này chạy trốn còn không quên dắt theo vợ con, anh ta có tình có nghĩa hay có mưu đồ khác đây?”
Hắn nói xong, thấy Giang Chước trầm tư nhìn mình, mỉm cười nói: “Sao vậy? Muốn hôn anh à?”
“Phắn đi.” Giang Chước thành thạo mắng hắn, lại nói: “Anh cũng không có lửa sinh mệnh đúng không?”
Nụ cười của Vân Túc Xuyên cứng lại trong chớp mắt, lập tức nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đúng, anh không còn là người sống nữa rồi.”
Giang Chước nói: “Sao lại không còn? Tự tắt thế nào?”
Vân Túc Xuyên thở dài, ôm eo Giang Chước, hôn hôn cậu: “Vấn đề này không giống một câu hỏi mà học bá như em nêu ra. Khi sinh mệnh biến mất thì lửa sinh mệnh cũng cứ thế mà tắt đi, rồi sau đó khi lấy thân phận tiêu khôi phục lại ý thức, ba ngọn lửa sinh mệnh ấy cũng không tự cháy lên lại, chúng ta đã học qua rồi, em còn nghĩ anh có chỗ nào đặc biệt sao?”
Giang Chước nói: “Không phải anh rất kỳ cục sao, cho nên để em nghiêm cứu xem sao.”
Vân Túc Xuyên bật cười lắc đầu.
“Em đấy.” Hắn nắm tay Giang Chước, hơi xiết chặt: “Em vừa hỏi chuyện kiểu này là anh sợ. Em đừng có nghĩ mấy thứ linh tinh để giúp anh khôi phục, có gì chúng ta cùng thương lượng, nhất định sẽ có cách, không cần gấp.”
Đinh Nguyên tuy hơi khờ nhưng năng lực hành động vẫn có, hơn nữa Giang Chước đã giao nhiệm vụ, rất nhanh, tất cả thông tin về Nhâm Khánh Vĩ đã xuất hiện trên bàn làm việc của Giang Chước.
“Nhâm Khánh Vĩ sinh ra ở tỉnh S, thành phố Hưng, lớn lên ở cô nhi viện, sau khi tốt nghiệp cấp 3 bắt đầu chuyển qua mua bán quần áo, sau lại mở nhiều cửa hàng bán quần áo trên Taobao, gia cảnh giàu có. Tính cách có hơi quái gở, ít giao tiếp xã hội, không tìm được bạn bè hay kẻ thù gì.”
Thông tin về Nhâm Khánh Vĩ chỉ đủ để viết trên một tờ giấy, mà những thông tin đó người nhà họ Vương đã khai báo rồi, Giang Chước tùy ý nhìn qua liền buông xuống, lại cầm tư liệu khác xem.
Lần này, biểu cảm vốn hơi không quan tâm lắm của cậu lập tức trở nên nghiêm túc: “Cái này từ đâu đến đây?”
Trong tay Giang Chước là một tấm ảnh kết hôn khác. Người đàn ông trên đó có gương mặt y chang Nhâm Khánh Vĩ, chỉ là trông có phần trẻ hơn và không có sự đơ cứng của người chết. Thế nhưng trừ những điểm đó, từ tư thế, thần thái cho đến biểu cảm đều giống hệt bức ảnh Vân Túc Xuyên tìm thấy trong ngăn kéo. Mà người phụ nữ đứng cạnh anh ta lại là một người khác.
Giang Chước đặt tấm ảnh kết hôn trên bàn, ánh mắt của người đàn ông trong đó cứ như đang đối diện với cậu. Đặt hai tấm ảnh chụp cạnh nhau như một lời tiên đoán im lặng nào đó, thật sự khiến người khác sởn da gà.
Đinh Nguyên không dám xem nhiều, nói: “Người này tên Lương Hạo, lúc em tìm hình ảnh liên quan thấy anh ta trông giống hệt Nhâm Khánh Vĩ nên cũng tra luôn thông tin của anh ta. Sư huynh, anh nghĩ đây có phải cùng một người không? Trông giống nhau thật nhưng cuộc sống của họ lại khác biệt, hơn nữa thời gian không khớp.”
Giang Chước nói: “Cậu tìm được tấm ảnh này ở đâu?”
Đinh Nguyên đưa cậu một tờ báo ố vàng, trên đó có tin một gia đình 3 người tự sát —- tuy tình tiết có chút ly kỳ nhưng vì xác định là tự sát nên không điều tra sâu.
Giang Chước nhìn tờ báo, tin tức đưa thông tin cụ thể vô cùng. Nói một cặp vợ chồng cùng người con mới đầy tháng cùng uống thuốc ngủ tại nhà. Chỗ quỷ dị chính là, trong ảnh chụp hiện trường, hai vợ chồng khoanh chân ngồi, đứa bé thì lại được đặt trên một chiếc bàn gỗ trước mặt, cứ như đang thực hiện nghi thức gì đó.
Lúc ấy, tin này cũng khiến không ít người địa phương bàn luận suy đoán, cuối cùng chỉ có thể giải thích là ‘hai vợ chồng thờ phụng tà giáo tinh thần bất ổn’.
Cho nên nói cách khác, hai người trong tấm ảnh này hẳn đã chết từ 10 năm trước!
Một người đã chết, sao có thể một lần nữa cưới vợ sinh con, hơn nữa sống chung 7, 8 năm mà không lộ sơ hở?
Nhưng không thể nào chỉ là trùng hợp. Trên thế giới có thể có hai người có vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng không có chuyện tư thế vẻ mặt cùng tử khí ngày càng nghiêm trọng lại trùng hợp xảy ra ở hai người này.
Đinh Nguyên thấy Giang Chước nhìn chằm chằm bài báo liền cười gượng nói: “Em chỉ thấy bọn họ trông giống nhau nên lấy thông tin lại đây thôi, anh vì thế mà nghĩ nhiều quá. Bọn họ cũng không còn điểm giống nhau nào khác...... “
Giang Chước buông tờ báo, gõ gõ ở máy tính một hồi, nói: “Không, có.”
Đinh Nguyên: “Dạ?”
Giang Chước: “Cả Lương Hạo và Nhâm Khánh Vĩ đều rất có tiền.”
Trên tin tức chỉ nói qua rằng đây là người đã xây dựng sự nghiệp thành công từ lúc còn trẻ, buôn bán càng làm càng phát triển, giống như kinh doanh là chuyện rất đơn giản vậy.
Giang Chước tra xét một chút, bọn họ một người bán quần áo cao cấp, người kia thì buôn châu báu, đều cần rất nhiều tiền vốn, nếu xuất thân từ viện mồ côi và vùng nông thôn, bằng cấp không cao, sao có được nguồn tài chính? Cho dù có tài buôn bán đến đâu thì ít nhất cũng phải bắt đầu từ buôn bán nhỏ chứ?
“Giả thiết hai người này là cùng một người, thân phận của Nhâm Khánh Vĩ hẳn là giả, còn về Lương Hạo thì có thể tin phần nào. Đi tra thêm về nhà cũ của anh ta ở đâu đi.”
Giang Chước giao nhiệm vụ cho Đinh Nguyện, lại thuận miệng khích lệ: “Lần này làm không tồi, rất thông minh.”
Đinh Nguyên cảm động đến gớt nước mắt, vội chạy đi làm việc.
Giang Chước ngồi ở bàn làm việc đến chiều, so với ngồi xem các loại thông tin tài liệu, thật ra cậu thích ra ngoài điều tra hơn, cậu vừa ra cửa sổ duỗi lưng, điện thoại trên bàn vang lên.
Giang Chước cầm ống nghe, giọng nói của Vân Túc Xuyên truyền tới: “Tiểu Chước, sao anh gọi điện em không nghe máy?”
Giang Chước nhìn thoáng qua di động: “À, vừa nãy em không để ý, sao vậy?”
Vân Túc Xuyên trả lời: “Thẩm Khiêm không liên lạc được với em nên gọi anh —– Thẩm Tử Sâm mất tích rồi.”
Tạm thời Thẩm Khiêm không có cách nào chứng minh hành vi phạm tội của Thẩm Tử Sâm để khiến cậu ta thân bại danh liệt, bị pháp luật trừng phạt, trong lòng anh ta vô cùng tức giận, nên cứ liên tục dày vò cậu ta. Thẩm Tử Sâm quét WC sống ở tầng hầm khổ không nói nổi, sau có Thẩm Hâm nên cuộc sống mới cải thiện hơn chút.
Nếu là người khác biến mất như vậy, suy đoán đầu tiên hẳn là kẻ này không chịu khổ nổi nữa nên bỏ trốn. Thế nhưng Thẩm Tử Sâm chắc chắn không đủ dứt khoát và quyết tâm làm vậy. Nghĩ đến chuyện Thẩm Hâm trở về mấy hôm trước, không chỉ Thẩm Khiêm, cả Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng hơi hoài nghi sự mất tích này ẩn chứa âm mưu nào đó.
Vừa lúc Thẩm Hâm đang họp hội nghĩ ở ngoài, Giang Chước và Vân Túc Xuyên lấy danh nghĩa điều tra đến Thẩm gia một chuyến.
Thẩm Khiêm đang ở nhà chờ bọn họ, hai bên gặp nhau liền gật đầu chào theo kiểu làm ăn, như thế không hề quen biết nhau.
Giang Chước nói: “Thẩm Tử Sâm mất tích trong nhà hay ở công ty?”
Thẩm Khiêm trả lời: “Hẳn ở công ty. Tôi bắt cậu ta đến công ty làm, lái xe trong nhà đưa đi đưa về. Hôm nay tôi có một cuộc hợp bất ngờ bèn bảo tài xế đưa cậu ta về trước rồi đón tôi sau, không ngờ không tìm thấy người đâu.”
Đương nhiên chuyện được xe đón đưa đi quét WC không phải vì Thẩm Khiêm vẫn còn cảm tình với Thẩm Khiêm mà anh ta lo cậu ta vẫn còn là nhân vật của công chúng, không muốn tạo ảnh hưởng khiến truyền thông đưa tin. Mặt khác cũng vì tránh Thẩm Tử Sâm không thành thật, giám sát cậu ta.
Ban đầu Thẩm Tử Sâm cũng từng có ý định phản kháng, đều bị Thẩm Khiêm xử lý đâu vào đấy nên không dám làm ra chuyện thiêu thân nào nữa.
Cho nên..... liệu có phải Thẩm Hâm phát hiện chỗ không ổn, sợ Thẩm Tử Sâm lộ ra chuyện ông ta mới là hung thủ hại chết Chu Mĩ Nga nên mới ra tay trước, làm cậu ta ‘biến mất’?
Hay là, chuyện này có liên quan đến nguyên nhân Chu Mĩ Nga bị giết?