App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 144




Edit + beta: Herbicides.

Giang Chước đã nói vậy, dù không muốn đánh tiếp nhưng Mã Thâm cũng không muốn tỏ ra hèn kém, vì thế nâng cổ tay cầm roi lên, muốn tấn công.

Đúng lúc này, một đường kiếm chém đến, đánh rơi roi trong tay Mã Thâm, còn tiếp túc chém phải mặt của một tên đồng bọn khác.

Vân Túc Xuyên lóe lên, sau khi tạo ra hỗn hoạn liền nhân lúc chạy qua chỗ Giang Chước, khi hai người lướt qua nhau, hắn nhanh chóng nói: “Nghĩ cách bắt Thẩm Hâm.”

Giang Chước hơi gật đầu, bỗng nhiên nghe được âm thanh từ chỗ cây cối phía sau, cậu và Vân Túc Xuyên lập tức nhảy né về hai phía, nhìn lại, phát hiện Thẩm Tử Sâm lảo đảo chạy tới.

Vân Túc Xuyên thốt lên: “Mẹ, ở đây vẫn còn cảnh diễn của tên nhân vật phụ này à!”

Thế là càng náo nhiệt. Cũng không trách hắn kinh ngạc, chủ yếu do Thẩm Tử Sâm sống quá dai.

Lúc trước khi vụ bao vây tấn công của Thẩm Tử Sâm thất bại, Giang Chước đánh cậu ta hôn mê rồi tùy tiện ném ở đó, Thẩm Hâm cũng không rảnh quan tâm đến sống chết của cậu ta. Không ngờ người này mạng lớn như vậy, hôn mê mấy tiếng trong thôn toàn âm khí mà tỉnh lại không có vấn đề gì, mơ hồ nghe tiếng người bên này liền lảo đảo chạy đến.

Thẩm Tử Sâm không biết người tới là ai nên không dám tùy tiện lộ mặt, trốn trong rừng lén xem xét, phát hiện là Thẩm Hâm dẫn người bao vây Giang Chước và Vân Túc Xuyên, lập tức mừng rỡ trong lòng. Chính cậu ta không hoàn thành nhiệm vụ, sợ bị Thẩm Hâm trách tội, lúc này thấy mấy người lấy roi tấn công Giang Chước liền lao ra, muốn nhặt lấy cơ hội có sẵn này, đẩy Giang Chước một phen.

Giang Chước cũng phát hiện kịp lúc, thấy là Thẩm Tử Sâm, liền giơ tay bắt lấy, kéo cậu ta chắn trước mình, đối diện với đòn tấn công của Mã Thâm.

Cậu và Vân Túc Xuyên đều biết tên ăn hại này không có giá trị lợi dụng, lấy tính cách tàn nhẫn của Thẩm Hâm, tư cách làm con tin Thẩm Tử Sâm còn không có. Nhưng đám Mã Thâm thì lại chẳng biết gì, bình thường bọn họ thấy Thẩm Hâm đối xử rất tốt với cậu con trai nhỏ này, đương nhiên sợ ngộ thương cậu ta, vội thu lại đòn tấn công.

Không ngờ người này còn có tác dụng như vậy, Giang Chước cười lạnh, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên biến sắc, một tay đẩy Thẩm Tử Sâm ra, bản thân thì tránh về sau.

Vân Túc Xuyên hỏi: “Sao thế?”

Giang Chước nhỏ giọng: “Chạy nhanh, anh ta sắp nổ rồi!”

Ngay vừa rồi khi bắt được Thẩm Tử Sâm, Giang Chước đã cảm nhận được thân thể cậu ta phồng lên, cậu lập tức nghĩ đến sự khác thường về cảm xúc của cậu ta lúc trước, ý thức được chuyện không hay rồi.

Trước khi Thẩm Tử Sâm ra ngoài, Thẩm Hâm sợ cậu ta vô dụng làm hỏng chuyện, cũng muốn thử hiệu quả của dược phẩm loại mới nhất nên cho Thẩm Tử Sâm hít chút can đảm và hưng phấn, hiện tạo thành hậu quả xấu.

Đây không phải là bị nhiễm virut, không khuếch tán ra xung quanh, nhưng khi người ta nổ thì uy lực cũng sẽ lớn.

Vân Túc Xuyên nghe Giang Chước nói vậy thì cả kinh, hắn đã nghe cậu nói về Thẩm Tử Sâm, cũng đoán được đây là tác dụng phụ của thuốc chứ không phải virut nên không lo chuyện lây nhiễm. Nhưng một người to đùng như vậy, một khi nổ, uy lực chắc chắn lớn.

Và hai người họ là đàn ông, biết co biết duỗi*, không nói lời nào, cùng nhau quay đầu bỏ chạy.

(*) Biết co biết duỗi: Biết ứng phó thích hợp trong tình hình cụ thể.

Mã Thâm còn không biết có chuyện gì xảy ra, còn tưởng bọn họ sợ, lớn tiếng nói: “Chúng nó muốn chạy! Mau cho người cản lại!”

Gã ta dừng chút, lại nói: “Chia vài người bảo vệ nhị thiếu gia.”

Thẩm Hâm không ý thức được hành vi lúc trước của mình đã để lại mầm tai họa chuẩn bị nảy mầm, mắt thấy nhiều người như vậy mà cũng không xử lý được Giang Chước và Vân Túc Xuyên, thời gian càng lâu, ông ta càng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Không cần để ý đến sống chết của Thẩm Tử Sâm, nhanh chóng giải quyết bọn nó!”

Hai bình thuốc cảm xúc đã hết hiệu lực, sự sợ hãi bị đè nén lập tức ào ra, cảm xúc của Thẩm Tử Sâm càng mất khống chế: “Ba, ba nói gì vậy? Đừng bỏ mặc con!”

Cậu ta chạy về phía Thẩm Hâm, mắt thấy ông ta lạnh lùng sai người mặc kệ bản thân, biểu cảm này giống y hệt lúc ông ta dí súng vào trán cậu ta khi ở thư phòng, Thẩm Tử Sâm sợ hãi vô cùng, trong cái khó ló cái khôn, lớn tiếng nói: “Dì Lâm cũng đến đây! Con vừa thấy dì ta! Ba, ba có nghe chuyện của dì ta không?”

Thẩm Hâm quả nhiên hơi đổi sắc, dừng bước xoay người, đang muốn đặt câu hỏi liền thấy thân thể Thẩm Tử Sâm phồng lên. Con ngươi ông ta co lại, cũng lập tức nhận ra gì đó, nhanh chóng lui về sau, quát lớn: “Ngưởi đâu? Nhanh đến bên cạnh ta!”

Chỉ trong vài giây, tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhanh chân chạy đến trước chiếc xe, Giang Chước nhảy lên, lăn một cái né tránh hai viên đạn, mở cửa xe nhảy vào buồng lái, Vân Túc Xuyên cũng vào từ bên kia, động tác đầu tiên của Giang Chước chính là ném một tấm bùa dán chặt vào cửa kính.

Tay cậu còn chưa kịp rút lại đã nghe thấy tiếng nổ, mặt đất rung lên, xung quanh đầy bụi bặm và đá vụn, tiếng ma sát vang lên, chiếc xe jeep vốn vây chặn đường xe của hai người còn bị trượt xuống dưới núi.

Vì âm thanh ầm ĩ nên Vân Túc Xuyên phải lớn tiếng: “Lúc sau còn có thể nổ tiếp, cẩn thận!”

Giang Chước giẫm chân ga, xe lao đi trên con đường vừa được dọn sạch, cả chiếc xe như đang bay trên con đường đầy cát sỏi. Đến cả gốc cây đại thụ cũng bị gió thổi đổ xuống đường.

Xe đi men theo đường núi mà xuống, bốn bánh xe gần như không chạm đất, ngay sau tiếng ầm ầm của cây đổ bụi đất đá vụn bay khắp nơi, một tiếng nổ nữa truyền đến.

Xe đi đến thật xa, Vân Túc Xuyên mới nhìn lại về phía sau, không thấy có xe nào khác đi ra, hỏi: “Thẩm Hâm có thể bị nổ chết không?”

Giang Chước hơi giảm tốc, trả lời: “Khó nói, chính ông ta làm ra những thứ này, không thể nào không có chút phòng bị nào chứ? Nhưng chuyện Thẩm Tử Sâm cứ như vậy mà chết, thật sự..... ngoài ý muốn.”

Thẩm Hâm vốn luôn theo nguyên tắc vắt kiệt tối đa giá trị của các thương nhân, muốn tận dụng nốt chút công dụng cuối cùng của Thẩm Tử Sâm, nhưng cho dù khôn khéo như ông ta cũng không ngờ rằng Thẩm Tử Sâm vô dụng cả đời rồi, trước khi chết cũng phạm phải lỗi lớn, khiến người cùng phe nổ chết.

Mà theo góc độ của Thẩm Tử Sâm, cậu ta là một kẻ sợ chết, mà cảm xúc càng hoảng sợ thì cái chết đến càng nhanh, chỉ sợ đến lúc chết rồi cậu ta cũng không hiểu vì sao.

Vân Túc Xuyên tiếc nuối nói: “Tiếc thật, anh muốn xem biểu cảm của Thẩm Hâm lúc vụ nổ xảy ra —— tự làm tự chịu, đúng là thoải mái.”

Hắn nói như vậy nhưng hai người cũng không quay lại điều tra, đề phòng có thêm rắc rối, xe tiếp tục chạy về hướng trong thôn. Giang Chước nói: “Thẩm Hâm có nhiều người bảo vệ như vậy, chứa chắc đã chết, nhưng thuộc hạ đi theo ông ta sẽ tổn thất nghiêm trọng.”

Sườn mặt cậu dính chút bụi, Vân Túc Xuyên giơ tay lau một chút, cười nói: “Cục cưng, em đau lòng sao?”

Giang Chước: “Nhìn bộ dạng nửa người nửa ngợm này của em bây giờ, em thà đau lòng bản thân còn hơn. Nhưng Thẩm Hâm gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, giàu sang có tiếng, tuy chỉ số thông minh của Thẩm Tử Sâm không cao nhưng vẻ ngoài cũng có thể coi là hiếm có khó tìm, ngày đẹp còn chưa được lâu đã biến bản thân thành như vậy, haiz, đúng là tự tìm đường chết.”

Vân Túc Xuyên nói: “Cũng không hẳn, bọn họ đã đi lên bằng con đường không đứng đắn, hiện gặp báo ứng thôi. Huống chi tên Thẩm Tử Sâm kia thì sao có thể tính là hiếm có khó tìm? So ra không bằng được một ngón tay của em.”

Hắn nói rất chân tình, không giống lời vui đùa thuận miệng, nhưng Giang Chước không cần soi gương cũng biết mặt bản thân bây giờ dính đầy bụi bẩn, nghe hắn nói vậy, nở nụ cười.

Vân Túc Xuyên cười dịu dàng, lắc lắc đầu: “Làm gì vậy, anh nói thật mà. Người khác anh liếc cái là thấy chán, nhưng vừa thấy em là anh không thể dời mắt, xem bao nhiêu cũng không đủ.”

Giang Chước nhìn về phía trước để lấy xe, bên môi cũng có ý cười, sau một lát thì nói: “Đồ ngốc, anh trông cũng được mà.”

Hai người sau khi trải qua đủ loại khó khăn đều trông vô cùng chật vật, lái xe trên đường núi, nhìn cảnh đẹp và sắc màu rực rỡ. Khi nói chuyện, xe đã tới nơi.

Giang Chước vừa vào liền thấy Đinh Nguyên cùng hai thực tập sinh khác đứng ở cửa thôn ngóng nhìn nên đỗ xe sát trước mặt cậu nhóc, thổi một đống bụi lên. Cậu hạ cửa kính xe, gọi: “Nhị Cẩu, nhìn gì thế?”

Đinh Nguyên không biết đây là xe Vân Túc Xuyên, vốn không để ý, vừa bị Giang Chước quát liền quay đầu lại, thấy hai người liền thở phào, đến cả việc bị tạt bụi cũng không so đo, phấn chấn nói: “Sư huynh, tiểu Xuyên ca, cuối cùng hai người đã quay về rồi. Nãy gọi điện cũng không nghe, tổ trường Tào sốt ruột còn cử mấy người đi tìm hai anh đó!”

Cảnh sát thực tập bên cạnh vội nói: “Để em gọi bọn họ về.”

“Gọi đi, điện thoại bọn tôi hết pin rồi.” Giang Chước nói: “Ba cậu ngồi ghế sau đi, chúng ta cùng về, gặp tổ trưởng rồi nói tiếp.”

Bọn họ lái xe vào thôn, Tào Văn Khê nghe Giang Chước và Vân Túc Xuyên đã về liền nhanh chân ra đón, vừa thấy người liền nói: “Hai tên nhóc này, sao về chậm như vậy? Vừa rồi chạy đi đâu?”

Vân Túc Xuyên la lên: “Chú Tào, khó khăn lắm mới gặp được chú! Vừa rồi bọn cháu bị người ta đuổi giết, suýt thì không về được. Mỗi ngày cháu làm trâu làm ngựa cho tổ chuyên án, chú có định thưởng công không?”

Tào Văn Khê nhìn hắn qua chiếc kính viễn thị, nói: “Chú thấy cháu làm trâu làm ngựa mà hào hứng ra phết, chú sẽ cho cháu một tấm thẻ công tác ngoài biên chế, cùng nhau phục vụ dân chúng thôi.”

Ông cố ý nói vậy để chế nhạo Vân Túc Xuyên, không ngờ hắn lại chớp chớp mắt, vui vẻ nói: “Được luôn.”

Tên nhóc này không hiền lành gì, trong đầu toàn mấy trò xấu, Tào Văn Khê nghe hắn nói vậy còn nói thầm trong lòng, chẳng lẽ Vân Túc Xuyên để ý nữ cảnh sát nào trong tổ chuyên án? Nếu không sao bị kéo đi làm công ích mà còn vui vẻ như vậy.

Mấy người vừa nói chuyện vừa vào phòng, ủy ban thôn trở thành nơi làm việc tạm thời của tổ chuyên án, Giang Chước khóa cửa, lập tức nói thầm với Tào Văn Khê: “Tổ trưởng, cháu tìm được ba cháu rồi.”

Tào Văn Khê nghe vậy giật mình quay lại, khiếp sợ nói: “Có ý gì? Ba cháu? Ở, ở đâu?”

Hồi còn trẻ ông có quan hệ rất tốt với Giang Thần Phi, sau cũng thường xuyên chăm sóc Giang Chước, cậu thuật lại mọi chuyện một cách ngắn gọn rồi gọi Giang Thần Phi ra khỏi bình giữ hồn.

Tào Văn Khê không ngờ còn có thể gặp lại Giang Thần Phi, lập tức ứa nước mắt: “Thần Phi!”

Giang Thần Phi cười nói: “Tào ca, lâu rồi không gặp.”

Trừ thân thể có hơi mờ mờ thì vẻ ngoài và cách nói chuyện của hắn không khác gì lúc còn sống, Tào Văn Khê vô cùng kích động, bốn người ngồi cùng nhau, trao đổi chút về chuyện đã xảy ra, cảm xúc của ông mới dần bình tĩnh lại.

Tào Văn Khê trầm ngâm: “Hà Cơ làm nhiều chuyện như vậy, giết nhiều người như thế, luôn miệng nói theo đuổi đại đạo gì đó, có ai biết mục đích của ông ta là gì không?”

Ở mặt này Giang Thần Phi hiểu Hà Cơ nhất, ông nói: “Hẳn có thể đoán ra chút ít.”

Giang Chước hỏi: “Ý ba là?”

“Con người Hà sư huynh có phần tự cao, hơn nữa ham muốn khống chế rất mạnh. Hồi trước khi cùng học hành với ba, anh ta rất có hứng thú với truyền thế về thần sáng thế và diệt thế, có vẻ là thấy có thể lưu danh sử sách thì dù cái danh này tốt hay xấu đều có thể chứng minh anh ta xuất chúng hơn người thường, đáng được nhớ đến.”

Giang Thần Phi nói: “Nhưng khi đó tuy anh ta nói vậy nhưng ba cũng không nghĩ Hà Cơ có thể điên rồ đến mức này, nắm sinh tử luân hồi, chiết xuất cảm xúc của con người, nếu anh ta nắm giữ nhuần nhuyễn hai chuyện này thì có lẽ tạo ra một thế giới cũng không phải khó.”

Giang Chước cảm thấy thật sự khó tin: “Ba, ý ba là, Hà Cơ muốn làm thần sáng thế? Ông ta bị thần kinh à?”

Giang Thần Phi cười cười: “Anh ta đã làm nhiều chuyện như vậy, vốn đã không bình thường rồi.”

Tào Văn Khê nghe chuyện lộn xộn lung tung của môn phái nhà họ, lại nhìn nụ cười của Giang Thần Phi, âm thầm bội phục. Không ai là không có lòng oán hận, ông chết thảm như vậy, còn bị người thân làm hại, thậm chí vợ mình còn tái hôn với một trong số kẻ thù, gặp nhiều chuyện như vậy, Giang Thần Phi mới là người có lý do để tích tụ oán khí, trở thành ác quỷ xấu xa.

Nếu chuyện thật sự là như vậy, hôm nay cha con Giang Chước Giang Thần Phi gặp nhau sẽ không đứng cùng phe, sẽ có một cảnh tượng khác.

Nhưng Giang Thần Phi không bị tha hóa. Ông không phải can tâm chết như vậy, cũng không phải không có chút oán hận nào, chính chúng đã duy trì khiến hồn phách ông không tan đi, rồi trong mấy chục năm chịu dày vò, những cảm xúc ấy dần dần mòn đi, ông lại lẳng lặng chờ một ngày có thể sẽ không bao giờ tới, ngày đó, ông sẽ bình thản chào đón người thân của mình, nói cho họ biết chân tướng, gỡ bỏ khúc mắc của họ.

Giang Thần Phi có lẽ có nhiều khuyết điểm, nhưng cho dù ông không phải người chồng hay người cha tốt, ít nhất ông vẫn là một người anh hùng bất khuất.

Vân Túc Xuyên nói: “Bỏ qua chuyện này, thì hiện chúng ta đã tập hợp với tổ chuyên án, bên Thẩm Hâm cũng có tổn thất lớn, tạm thời ông ta hẳn không thể ra tay với chúng ta. Cháu thấy chúng ta nên quay về đó xem có manh mối gì không. Rốt cuộc ông ta đến đây làm gì, để giết chúng cháu sao?”

Giang Chước: “Ở vụ này có một chuyện đáng ngờ mà con không hiểu được.”

Vân Túc Xuyên: “Em nói đi.”

Giang Chước trả lời: “Con cảm thấy, dù trong suy nghĩ của chúng ta, Thẩm Hâm là một kẻ xấu xa nham hiểm, nhưng thực tế ông ta giàu có, công ty hoạt động trơn tru, cũng không có ghi chép làm gì trái pháp luật —– nói chung là một người dân bình thường. Trước đây khi muốn đối phó với Vân Túc Xuyên và con đều giấu mặt, cũng như tính kế để Thẩm Tử Sâm dẫn bọn con đến thôn này, cho nên ông ta thật sự cần tự mình ra mặt, dẫn người đến tấn công sao?”

Nghe cậu nói như vậy, những người khác cũng thấy được điểm kỳ quái, Giang Chước lại nói: “Làm như vậy chẳng phải ông ta sẽ trở thành tội phạm sao? Ông ta có ý đồ gì?”

Giang Thần Phi trầm ngâm: “Cho nên ông ta tới đây không phải vì giết hai con, nhưng có chuyện gì đó xảy ra làm ông ta đổi ý, cho rằng các con không thể sống được.”

Vậy đã xảy ra chuyện gì?

Vân Túc Xuyên lóe lên ý tưởng, bật thốt lên: “Tòa tháp kia!”

Tào Văn Khê hỏi: “Tháp gì cơ?”

Vân Túc Xuyên trả lời: “Cháu và tiểu Chước thấy trên ngọn núi kia có một tòa tháp và tường thành, nếu không có thứ này phá phong thủy thì ba đã có thể sớm hiện hồn rồi. Bây giờ ngẫm lại, rất có thể Thẩm Hâm đến vì thứ gì đó trong tòa tháp, không ngờ lại gặp bọn cháu, tưởng cháu với tiểu Chước phát hiện ra bí mật đó nên muốn diệt khẩu.”

Giang Chước nghe vậy nóng lòng nói: “Việc này không thể chậm trễ, thừa dịp ông ta chưa có thời gian chuyển chúng đi thì chúng ta qua xem.”

Tào Văn Khê nói: “Cũng được, để chú cho vài người đi cùng hai đứa.”

Nói xong câu này ông bỗng giật mình, nhận ra Giang Thần Phi hình như là cha Giang Chước, sao Vân Túc Xuyên lại gọi ba ở đâu ra?

Có khi do hai nhà thân thiết với nhau nên thuận miệng gọi mấy tiếng cũng không kỳ lạ gì. Giang Chước lại đang nóng nảy nên suy nghĩ này cũng nhanh chóng lướt qua khỏi đầu.

Giang Chước nói: “Tổ trưởng, Thẩm Hâm và Hà Cơ kinh doanh nhiều năm như vậy, chắc chắn không chỉ có một chỗ thí nghiệm. Nơi gieo trồng hoa sống lại thường có oán khí dày đặc, cháu nghĩ mọi người nên kiểm tra diện rộng để phát hiện và xử lý kịp thời.”

Tào Văn Khê trầm ngâm: “Cháu nói đúng, để chú sắp xếp chuyện này.”

Giang Thần Phi trở lại bình giữ hồn, Giang Chước và Vân Túc Xuyên dẫn vài người đi tới tòa tháp ở vị trí đầu rồng.

Giang Chước và Vân Túc Xuyên ngồi trên xe của họ, những người khác của tổ chuyên án đi theo sau, Vân Túc Xuyên nói: “Nếu thật sự có thứ quan trọng với Thẩm Hâm ở đây thì không biết Hà Cơ có đến không.”

Giang Chước im lặng một chút, nói: “Đối đầu với ai, mạnh thế nào em cũng không sợ, nhưng đánh với Hà Cơ, em sợ là khó mà được.”

Tuy cậu cao ngạo nhưng cũng không phải người cậy sức mình giấu giếm để giữ mặt mũi, cậu thường giải thích kỹ cho đồng đội trước khi làm nhiệm vụ dù hợp tác Vân Túc Xuyên hay người khác, hai câu này rất chân thành, không phải nói chơi.

Vân Túc Xuyên an ủi: “Còn có anh, chúng ta cùng đánh.”

Hắn vốn nghĩ muốn thò qua hôn Giang Chước, nhưng chưa kịp hành động đã có một giọng nói chen ngang: “Vì sao con cảm thấy không đối phó được anh ta?”

Giọng nói này làm Giang Chước và Vân Túc Xuyên, hai pháp sư bắt quỷ, giật cả mình, Vân Túc Xuyên lập tức thẳng lưng, Giang Chước quay đầu nhìn Giang Thần Phi, nói: “Ba, ba chưa vào trong bình sao? Làm con sợ muốn chết, sao ba lại không lên tiếng.”

Giang Thần Phi cười cười: “Dọa được con thì tốt, ba vốn là một con quỷ mà.”

Giang Chước: ”...... ” Câu đùa quá thiếu muối rồi.