App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 145




Edit + beta: Herbicides.

Giang Thần Phi lại nói: “Ba nghĩ trên núi gió lớn nên đi ra xem con có mặc đủ áo không..... “

Giang Chước cảm thấy rất có thể tiếp theo ông sẽ bảo cậu mặc quần giữ ấm*, vội nói: “Đủ đủ đủ, hôm nay cũng nóng mà, con mặc vậy đủ rồi.”

(*) Quần giữ ấm: một loại quần bó sát được mặc bên trong quần ngoài để giữ ấm. Loại quần này chủ yếu phổ biến với người lớn tuổi vì họ không chịu được lạnh, ngược lại, với người trẻ thì nó không quá được yêu thích vì mặc loại quần này có hơi xấu (và hơi quê).

Giang Thần Phi lại cười, nói tiếp chủ đề ban nãy: “Con sợ sư phụ con sao?”

“Sợ thì chắc chắn không sợ.” Giang Chước trả lời: “Nhưng phân tích một cách logic, rõ ràng con không đánh lại ông ta. Trừ những thứ ông nội dạy thì tất cả những gì con biết đều đến từ ông ta, Hà Cơ rõ con như lòng bàn tay, mà con chỉ mới biết được bộ mặt thật của ông ta trong thời gian gần đây. Hơn nữa công lực của con cũng không thâm hậu như ông ta.”

Sau khi biết bộ mặt thật của Hà Cơ, Giang Chước đã có 2 lần đối đầu với ông ta, một lần là sau khi biết được về sự sống lại, cậu đã bị Hà Cơ kéo vào ảo cảnh để nói chuyện, trong cơn tức giận, Giang Chước đã phá tan kết giới mà rời đi. Sau khi cậy sức mình như vậy, cậu bị nội thương không nhẹ, sau khi về còn bị sốt.

Lần thứ 2 là khi được APP giúp quay lại quá khứ, Hà Cơ lúc còn trẻ không biết cậu là ai, Giang Chước cũng tức giận vì thù giết cha nên đánh nhau với đối phương một hồi, tuy nói hai người chưa ai chiếm phần hơn nhưng trạng thái của hai người lúc đó cũng khác nhau, cậu thì không quan tâm mà liều mạng, ông ta thì không hiểu gì nên luôn né tránh.

Hiện Hà Cơ hơn Giang Chước 30 tuổi, cả công lực lẫn tâm cơ đều rất sâu, Giang Chước khi gặp lại cha mình đã bớt xúc động, nhưng mối thù lại càng sâu sắc, cậu cần lý trí suy xét xem phải làm thế nào mới có thể xử lý ông ta.

Giang Thần Phi nói: “Thật ra con không cần phải coi Hà Cơ đáng sợ như vậy, đúng là anh ta rất lắm mưu nhiều kế, nhưng cũng chính vì thế, năm đó bọn ba không biết mà phòng bị trước mong muốn hại người của anh ta nên mới mắc mưu, anh ta cũng không tài trí đến vậy. Tương tự, Hà Cơ như vậy chắc chắn sẽ càng đa nghi, chột dạ, cũng càng thêm sợ chết, chỉ cần anh ta có kiêng kị và sợ hãi thì sẽ không quá đáng sợ.”

Giang Chước tự hỏi: “Thật sao?”

Giang Thần Phi: “Chiêu thức của con tuy được anh ta dạy dỗ, nhưng dùng thế nào là tùy theo con. Công lực của có thâm hậu đến thế nào thì tu đạo phải tu tâm.”

Thấy Giang Chước đang yên lặng suy nghĩ về những thứ mình nói, ông mỉm cười xoa đầu cậu: “Từ nhỏ ai cũng nói con có tố chất tốt, tuy không thích nói chuyện nhưng rất thông minh. Con trai ba giỏi giang như vậy thì không cần sợ ai hết. Con có muốn trao đổi mấy chiêu thức với ba không?”

Tử nhỏ Giang Chước đã luôn rất ước ao khung cảnh cha con trao đổi với nhau như vậy, mắt sáng lên, rất nóng lòng muốn thử: “Được ạ!”

Giang Thần Phi cởi cúc áo trên cùng, cười cười nói: “Đừng dùng linh lực, nếu không ba vừa vào trận liền thua. Ba không muốn bị mất mặt với tiểu Xuyên đâu.”

Ông bị đè nén lâu như vậy, tuy giờ đã thành hình nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn sức lực, Giang Chước gật đầu: “Con biết.” Cũng từ từ nâng tay lên.

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa được Giang Thần Phi chỉ dạy bao giờ, khi hai người trao đổi chiêu thức, phong cách của ông không giống Giang Tùng và Hà Cơ, khiến Giang Chước có cảm giác rất mới mẻ.

Giang Thần Phi và Hà Cơ là đồng môn nhiều năm, ông hiểu rõ từ điểm mạnh đến điểm yếu của ông ta, hiện được nghe cha mình giảng giải tất cả từ đầu đến chân về Hà Cơ, Giang Chước cũng dần cảm thấy ông ta cũng không còn thần bí khó lường như ban đầu nữa.

Hà Cơ chỉ là một người bình thường, âm mưu ông ta thành công không phải vì ông ta thông minh giỏi giang mà vì ông ta tàn nhẫn và ác độc hơn người. Vì lợi ích và lòng tham của bản thân, ông ta giết hại Giang Thần Phi, hại chết đồng nghiệp ở tổ chuyên án đặc biệt, còn làm nhiều người vô tội tan cửa nát nhà. Mọi người không phải đồ chơi của ông ta, cho dù bây giờ ông ta hối hận muốn quay đầu thì chính cậu cũng không tha thứ.

Đây là một ván bài, một khi bắt đầu, không nhìn được tương lai sống chết thế nào, cũng không thể dừng lại. Nếu Hà Cơ tự bảo ông ta làm mọi thứ vì lý tưởng khát vọng, cái giá phải trả khi thua không chỉ là mạng sống mà còn phải có toàn bộ tín ngưỡng ông ta theo đuổi.

Không nên có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với cái ác như vậy, mình nhất định phải chiến thắng ông ta, Giang Chước nghĩ thầm.

Vì người nhà, cũng vì chính cậu.

Giang Chước và Giang Thần Phi bàn chuyện ở ghế sau, Vân Túc Xuyên vừa cười vừa lái xe, lần này hành trình không có trở ngại nào, nhanh chóng đi tới điểm đến.

(Mình rất thắc mắc đoạn này là 2 cha con nhà này trao đổi chiêu thức ở ghế sau xe á? Tại nếu mà chỉ bàn luận miệng thì hai người cởi cúc áo với giơ tay lên làm chi, chẳng lẽ kiểu so chiêu chỉ với tay thôi:’)).)

Giang Thần Phi trở về bình để nghỉ ngơi, Giang Chước và Vân Túc Xuyên xuống xe, một lẫn nữa về tới sườn phía tây của ngọn núi, cũng là vị trí đầu rồng. Tường và tòa tháp vẫn lặng yên như ban đầu, lẳng lặng chìm trong bóng đêm.

Những người khác của tổ chuyên án cũng đuổi kịp bọn họ, có người hỏi: “Đội trưởng Giang, chúng ta có nên lên trên tường thành kia xem chút không?”

Giang Chước suy nghĩ một chút, nói: “Không, mấy cậu chia thành mấy nhóm cầm la bàn tìm kiếm xung quanh xem chỗ này có đang phong ấn gì không đi. Nếu có phát hiện thì không nên làm gì, cũng đừng tùy tiện phá nó, báo cho tôi trước.”

Những người khác đồng ý, Giang Chước nói với Vân Túc Xuyên: “Chúng ta lên trên tường thành xem.”

Vân Túc Xuyên giữ cậu lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Từ từ, còn có chuyện này.”

Giang Chước: “?”

Vân Túc Xuyên nhìn quanh, xác định Giang Thần Phi chắc chắn không xuất hiện, lúc này mới lại gần hôn mạnh lên mặt Giang Chước một cái, thở ra một hơi: “Anh kìm nén nửa ngày rồi, bây giờ đi thôi.”

Giang Chước bật cười, hai người men theo tường thành, cảm thấy không có chỗ nào khác với ban ngày khi Giang Chước tới đây.

Giang Chước nhìn kỹ lại một lần, phát hiện trên vách tường khắc haa văn hình thần có hai cánh, một đám tín đồ đập đầu quỳ lạy, bộ mặt rất sống động tinh tế.

Đi đến dưới tòa tháp, Vân Túc Xuyên chém đôi khóa cửa, đẩy cửa gỗ: “Vào trong tháp xem thử xem bên trong có gì —– cẩn thận một chút.”

Hắn nói xong thì liền bước vào, Giang Chước đi sát theo sau, nói: “Không sao, có anh đi trước rồi, thấy nguy hiểm là em sẽ trốn trước.”

Vân Túc Xuyên trách móc cậu: “Sau khi ra ngoài phải bảo ba đánh mông em mới được, bây giờ ông ấy quý anh lắm đấy.”

Giang Chước nhíu mày, nói thật: “Em thừa nhận rằng ông ấy rất quý anh, nhưng ông ấy không đánh em đâu.”

Lời này rất chính xác, Giang Thần Phi có áy náy trong lòng, cũng vốn rất yêu thương người con trai cả của mình, nói chuyện với Giang Chước cũng luôn có chút cẩn thận lấy lòng, đừng bảo là đánh, dù nói nặng lời ông cũng không muốn.

Vân Túc Xuyên véo má Giang Chước: “Ôi chao, bây giờ em giỏi quá nhỉ. Tối về đừng khóc nhè với anh trai đây nhé.”

Tên này lại đùa giỡn kiểu lưu manh, Giang Chước đẩy tay Vân Túc Xuyên ra, đang định đá hắn một cái, phía trước hai người truyền đến tiếng rắc rắc.

Bọn họ tuy nói nhau nhưng vẫn giữ tinh thần cảnh giác, nghe tiếng vang liền đồng thời ngẩng đầu, phát hiện một khối ván gỗ trên trần hơi lỏng ra, sắp rơi xuống.

Chuyện này không bình thường, tòa tháp này chỉ mới được xây mấy năm, không thể đột nhiên hỏng hóc như vậy.

Hai người vội lui về sau, vài tấm gỗ lạch cạch rơi xuống đất, Vân Túc Xuyên phất tay làm tan đi bụi đất trong không khí, dùng tay che đỉnh đầu, thử gõ vài cái lên tấm gỗ dưới đất, nó lập tức vỡ thành từng mảnh vụn.

Hắn nói với Giang Chước: “Đây là thể loại công trình làm bằng bã đậu à? Nguyên vật liệu quá kém chất lượng rồi! Trừ chim ra thì cái gì đứng lên cái tháp này cũng sẽ làm nó sập mất!”

Giang Chước dẫm dẫm chân lên mặt đất, lại gõ gõ vách tường bên cạnh. Cậu phát hiện tòa tháp này chỉ có hình thù bên ngoài vậy thôi, tầng thứ nhất còn đỡ, nhưng càng lên cao trông càng sơ sài, chỉ như những tấm ván gỗ ghép vào với nhau.

Ban đầu nơi này tuy như thế nhưng để đứng vững thì không có vấn đề gì, nhưng sau đó Giang Chước hồi phục lại nước cho hồ cạn, khí từ núi được nối lại, tòa tháp có vai trò trấn giữ này lập tức bị đánh trúng, vốn đã không chắc chắn gì lại càng lung lay.

Chuyện này khiến Giang Chước đang muốn thám hiểm bên trong tháp bất ngờ: “Em thấy chúng ta không cần lên trên, cũng không thể lên được. Không thể giấu được thứ gì ở nơi nát thế này.”

“Cho nên cả tòa tháp này chỉ được tạo nên để thay đổi phong thủy sao?” Vân Túc Xuyên suy tư: “Vậy bí mật mà Thẩm Hâm muốn che giấu sẽ ở đâu?”

“Chắc chắn ở trên ngọn núi này.” Giang Chước nói: “Ra ngoài đã rồi tính, kẻo lát lại bị đè thì chết.”

Vân Túc Xuyên cười cười, hai người ra khỏi tòa tháp. Lúc này xung quanh tối đen, ánh trăng treo trên trời, gió lạnh thổi qua cây rít lên từng hồi, trên núi vắng lặng không bóng người.

Rốt cuộc có chỗ nào có thể giấu đồ?

Lúc này, Giang Chước bỗng chú ý đến hình chiếu trên mặt đất, cậu kéo Vân Túc Xuyên: “Anh xem trên mặt đất kìa!”

Vân Túc Xuyên đang xem xét nơi khác, bị Giang Chước kéo liền cúi đầu xem, phát hiện ra rằng dưới ánh trăng, tòa tháp trông như một thanh trường kiếm vừa rời vỏ, ánh sáng lạnh chỉ ra bốn phía, đâm thẳng về phía trước!

Hắn khiếp sợ, nói: “Thanh kiếm nay chỉ đi đâu?”

Vân Túc Xuyên nói xong cũng nhìn về hướng mũi kiếm, nơi đó hoàn toàn trống không, cái gì cũng không có.

Giang Chước nói: “Em chỉ vô tình nhìn thấy nó, thời gian và góc độ hẳn không quá chuẩn xác, nếu thanh kiếm này là hình chiếu của tháp dưới ánh trăng, em nghĩ phải chờ đến trăng đến một chỗ nào đó mới có thể nhìn được vị trí chính xác.”

Vân Túc Xuyên suy ngẫm: “Người ta nói vật dĩ loại thôi, huyệt do hình thủ*, tháp này vốn được xây ra để áp chế phong thủy ở trên ngọn núi, anh nghĩ cái bóng này cũng có liên quan đến thế núi Thanh Long.”

(*) Mình không rõ câu này lắm, mình đi hỏi thì được một chị giải thích cho như này: “Vật dĩ loại thôi -> vật cần chọn tính chất/chủng loại khác nhau để làm nên để phù hợp với công năng, mục đích. Huyệt do hình thủ -> huyệt mộ tùy theo mục đích/nguyên nhân/địa thế khác nhau mà được xây dựng/lựa chọn theo hình dáng tương ứng cho phù hợp.”

Giang Chước trả lời: “Anh nói cũng đúng.”

Cậu bước đến gần vị trí thân kiếm, tuy vẫn chưa đạp lên mũi kiếm mà đã cảm thấy sát khí nồng nặc, khí lạnh thẩm thấu vào da thịt.

Giang Chước nhỏ giọng nhẩm tính phương hướng: “Hữu tất phục, tả tất hàng, tinh thần bách bội. Tiền giả hô, hậu giả ứng, khí tượng vạn thiên. Biện sơn mạch giả, tắc hữu đồng kiền dị chi. Luận thủy pháp giả, tắc hữu tam xoa cửu khúc......”

Đây là phương pháp xem bói được ghi trong [ Tuyết tâm phú ], cậu đi ven thanh kiếm, Vân Túc Xuyên đứng ở nơi xa, nhìn cũng rõ ràng hơn, đang lúc Giang Chước đi đến vị trí khoảng 7 phần thanh kiếm, hắn bỗng rùng mình, cao giọng nói: “Nơi đó, tiểu Chước, né ra!”

Giang Chước nghe thấy lời Vân Túc Xuyên, mắt hơi nheo lại, lùi về phía sau. Cậu không chỉ lui về sau một cách đơn thuần, mà bước lùi này để cậu dẫm vào vị trí quẻ Ly.

Quẻ Trung Ly được thông thoáng, sức sống từ cỏ cây trên núi tràn vào, trong nháy mắt, Vân Túc Xuyên dường như có thể thấy bóng hình con rồng màu tía nhoáng lên trong dãy núi, dường như cả núi non đều cử động.

Giang Chước bước thêm một bước nữa, dẫm lên quẻ Khảm.

Lập tức gió mây nổi lên, sao trăng rung động, kiếm khí hình rồng ngưng tụ thành hình, gió núi ào ào, trong sự hỗn loạn còn có tiếng sấm!

Bước chân của Giang Chước đi theo hướng của 8 quẻ, linh khí và gió núi đổi qua vạt áo của cậu, tóc bay lên, giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, trông cậu vô cùng bình tĩnh. Đến khi trăng treo đúng đỉnh đầu, cậu đã lùi đến bên cạnh Vân Túc Xuyên, dậm chân, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi hoàn toàn.

Không đầy 2m cách hai người, linh khí trào dâng, mây mù cuồn cuồn, cuồng phong xuyên đến, tạo thành một vòng xoáy ầm ầm hướng ra ngoài.

Ánh trăng bị mây mù che đi, đầu tiên tối sầm lại, sau phút chốc lại càng sáng tỏ!

Từng đợt ánh trăng trút xuống lúc này lập tức ngưng kết thành hình, từ kiếm thoát ra một con rồng, nhảy ra, bay vào không trung.

Con rồng ngửa đầu gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng giãn ra, hướng về phía trước, mắt thấy nó sắp bay được lên trời thì thanh kiếm chém xuống, đánh mạnh vào đầu rồng.

Vân Túc Xuyên và Giang Chước cùng nhau nhìn lên trời, hai luồng linh khí đối nghịch nhau, khói bụi cuồn cuộn, mây xoắn vào nhau như thủy triều ào ạt trên bầu trời, vô cùng hùng vĩ.

Giữa con sông được hình thành giữa không trung, gió mây đan xem, ánh sao ẩn hiện, thanh kiếm và con rồng liều mạng đấu nhau, Giang Chước và Vân Túc Xuyên sóng vai đứng ven núi, ngẩng đầu nhìn cuộc chiến.

Khung cảnh kỳ vĩ đồ sộ bậc này khiến khán giả trong phòng live stream rung động đến khó nói nên lời.

[..... Quá lợi hại, quá xịn xò, mẹ nó tôi không biết phải nói gì luôn. ]

[ Chụp màn hình là tui có thể đem đi khoe cả đời luôn! ]

[ Trời ạ, sao còn có cảnh đấu pháp thuật kinh khủng như vậy, cứ như thần tiền đang đánh nhau vậy. ]

[ Vừa rồi tôi còn nghĩ hay đây là hiệu ứng đặc biệt? Nhưng hóa ra là thật cmn luôn! ]

[ Muỗng Nhỏ của chúng ta cứ như thần tiên vậy, anh ấy mặc áo trắng khoanh tay đứng trên núi..... Ui chết mất thôi! ]

[ Ha ha ha, cho nên Phiêu Phiêu cũng thật sự bay bay rồi, trông anh ấy cứ như đang đứng bên một đám mây. ]

[ Hai người đều đẹp trai, hu hu hu đẹp quá đi, gửi hai anh nụ hun của em. ]

[ Lầu trên đừng nói nữa!!! ]

Vân Túc Xuyên cảm thán: “Tâm tư người bày ra bố cục phong thủy này thật sự rất tài tình, không chỉ áp chế bên ngoài, mà vị trí ánh trắng cùng tòa tháp cũng tính toán kỹ, thảo nào tòa tháp nát bét kia mãi không đổ. Khi trăng đến giữa trời là lúc linh khí trong núi tràn đầy nhất, cũng là lúc núi non có hy vọng phá tan xiềng xích giam cầm này nhất, nhưng ánh trăng lên cao thì hình chiếu của tháp chuyển động, vừa lúc hình thành mũi kiếm chém xuống, núi non lại bị thương nặng, bị giam cầm như vậy thật sự rất khó thoát ra.”

Giang Chước: “Để em giúp nó một chút xem sao.”

Khi nói chuyện, cậu ném ra ba lá bùa, cũng đồng thời triệu hồi kiếm của mình, Giang Chước cầm kiếm, ánh kiếm sáng bạc, tựa như ngọn thương xuyên phá màn đêm, đâm thẳng vào tháp gỗ.

Tháp gỗ hơi lung lay, vụn gỗ bay lên, tầng hai bị nứt ra, tạo thành một khe hở khá dài và rộng, thanh kiếm đang chiến đấu với rồng trên trời hơi nhoáng lên, mũi kiếm xuất hiện một lỗ hổng, sóng mây bao quanh con rồng càng trở nên sục sôi.

Khi Giang Chước ra chiêu thứ 2, Vân Túc Xuyên nói: “Anh cũng đến.”

Hắn cũng nâng tay xuất kiếm, hai thanh kiếm hợp sức với nhau đánh về phía tòa tháp gỗ, ánh kiếm lóe lên, cả tòa tháp lung lay, tầng cao nhất hoàn toàn sụp xuống.

Tiếng “Ầm, ầm, ầm” như tiếng sấm vang lên, một tia chớp xẹt qua, chuôi của trường kiếm bị bẻ gãy, còn nửa thanh tàn tạ bị con rồng há miệng ngoạm lấy, nó ngẩng cao đầu như muốn ra oai.

Gió lốc thổi sương trắng tản ra trong không trung một lát rồi biến mất, những ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm không mây lộ ra, cả ngọn núi lại được bao phủ bởi ánh sáng trong trẻo, vô cùng đẹp đẽ.

Tòa tháp chỉ còn lại chút tàn tích của phần nền, chỉ cần hủy nốt nó thì tòa núi này sẽ được giải thoát hoàn toàn.

Giang Chước và Vân Túc Xuyên trao đổi ánh mắt, hai người rất hiểu nhau, không cần nói gì, một người quét ngang kiếm một người đâm thẳng, kiếm khí ngút trời, như mây như gió, ánh kiếm lan rộng.

Dưới uy lực lớn như vậy, dù có cứng rắn đến mức vào thì cũng không thể đỡ nổi, nhưng kiếm vừa chém ra, trực giác được tôi luyện nhiều năm làm Giang Chước có dự cảm khác thường.

—– Cậu cảm thấy kiếm này đâm vào không khí.

Theo lý thuyết đây là chuyện không thể nào xảy ra, dựa vào kiến thức và kinh nghiệm của Giang Chước, cho dù là con ruồi bé tí cũng không thể đánh trượt chứ đừng nói là tòa tháp lớn như vậy.

Giang Chước nhận ra có điểm không ổn, nhưng trường kiếm trong tay đã chém ra theo quán tính, ngay lúc cú đánh vừa kết thúc chưa kịp vận sức, từ trong bóng tối, có một thanh kiếm phóng đến, vừa lúc đối nghịch với kiếm của cậu.

Trường kiếm bị lực mạnh tác động khiến cậu phải buông nó ra.

Cũng may lúc vừa nhận ra bản thân đâm vào hư không, Giang Chước đã nghĩ cách đối phó các loại tình hình có thể xuất hiện. Khi trường kiếm rời tay, cậu đã bắn một hạt phật châu ra, ngăn cản cú tấn công tiếp theo của địch.

Chân trái cậu cũng di chuyển, theo trường kiếm lùi về sau, đồng thời cởi áo khoác mà quất ra như roi, cuốn lấy chuôi kiếm để kéo nó lại.

Lập tức, bội kiếm về lại tay Giang Chước. Cậu nắm chặt chuôi kiếm, lui vài bước, dựa lưng vào tường rồi mới đánh giá bốn phía xung quanh.

Vừa rồi cậu đang ở nơi thoáng đãng sáng sủa, nhưng lúc này phía sau cậu lại như đang ở trong một cái hang, ánh sáng xung quanh vô cùng mỏng manh, trong không khí ẩn ẩn mùi ẩm mốc, Vân Túc Xuyên cũng không biết đã đi đâu rồi.

Một là ai đó đã dịch chuyển cậu đi, hai là cậu đang rơi vào ảo cảnh.

Giang Chước không nóng lòng trốn ra hay tìm đồng đội, cậu tựa vào tường nghỉ ngơi, mũi kiếm hướng xuống đất, duy trì tư thế có thể hành động bất cứ lúc nào.

Chính lúc này, phía sau bỗng có một đôi tay vươn đến, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Giang Chước, còn sờ soạng người cậu.

Giang Chước ngẩn người, nổi da gà toàn thân, nhanh chóng quay đầu, phát hiện mặt tường sau lưng ‘mọc’ ra một người phụ nữ. Cô ta vô cùng xinh đẹp, thân thể cũng vô cùng quái dị, lưng và mông thì vẫn dính vào tường, tay chân và đầu của cô ta thò ra ngoài huơ huơ không ngừng, thấy Giang Chước quay lại, người phụ nữ tiến lại gần, dường như muốn cho cậu một nụ hôn.

========

Edit: Ối anh nhà bị sàm sỡ! Vân Túc Xuyên nhanh pắn bỏ ả này!!!